Ta muốn ra ngoài giúp một tay, nhưng mọi người đều nói không cần. Mẫu thân liền bảo ta mau về nhà chăm con.
“Con còn đang nuôi con nhỏ, không thể để mắc bệnh được đâu. Con mà ốm, đứa nhỏ cũng phải chịu khổ theo.”
Dân làng ở đây thật chất phác và hiền lành.
Đây là lần đầu tiên cả thôn trở nên đoàn kết như vậy.
Gia đình của người phụ nữ bị sập nhà cũng có huynh đệ đến giúp đỡ, người qua kẻ lại tấp nập.
Những thôn khác thì không được như vậy, có người đã bắt đầu bán đất.
Thậm chí có người còn muốn bán cây ăn quả cho chúng ta.
“Ruộng đất nhà ta đã trồng kín hết rồi.”
Người trong thôn khác muốn bán đất, nhưng gia gia bảo chúng ta không được mua, nói rằng việc lợi dụng lúc người khác lúc gặp khó khăn là không nên làm.
Hiện tại, nhà chúng ta không thiếu lương thực, cũng chẳng thiếu bạc tiền.
Hãy làm nhiều điều thiện, chớ hỏi về tương lai.
Con trai của Khúc phu tử đã mua một ít đất, mua đi bán lại, tốn không ít bạc mới gom được mười mấy mẫu ruộng thành một mảnh.
Họ định dùng một phần đất để xây nhà.
“Nhà bọn họ không giống chúng ta, gia đình Khúc phu tử đông người, lại muốn mua nha hoàn hầu hạ, tất nhiên là cần nơi ở rộng rãi hơn. Hơn nữa, nhà đó ở xa chúng ta cũng là điều tốt.” Gia gia nói, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Ta biết gia gia từng trải, chắc chắn đã đoán ra lai lịch của gia đình Khúc phu tử.
Nhưng ta vẫn không hỏi, gia gia cũng sẽ không nói cho ta.
Tề Đại cũng rất bận, hắn giúp người khác làm việc, chuyển các phiến đá, ít nói nhưng làm việc chắc chắn, được dân làng rất yêu quý, đặc biệt là các bậc trưởng bối, ai cũng thích hắn, vì hắn vừa khỏe mạnh vừa siêng năng.
Mỗi khi về nhà, hắn luôn tắm rửa sạch sẽ trước khi bế con gái.
Ai có thể ngờ một người cao lớn như vậy lại rất khéo léo khi bế trẻ con.
Ngoại trừ việc không biết thay tã cho con, thì không có việc gì hắn không làm được.
Ta cũng bắt đầu thu hoạch măng, phơi khô để cất trữ.
Tiêu Tử Khâm vốn đến đón Khâu Nhuệ, nhưng đứa nhỏ này chẳng hề muốn về nhà.
Khâu Nhuệ mặc dù vẫn ăn mặc đẹp hơn trẻ con trong làng, áo quần mới, dù không bằng cuộc sống xa hoa trước kia, nhưng tinh thần của đứa nhỏ khác hẳn, không còn dễ dàng đòi đánh đòi giec như trước, giờ đây nó đã hiểu chuyện hơn, cũng nghe lời người lớn.
“Đứa nhỏ này thật khiến ta phiền lòng, đành phải nhờ đến phu thê hai người trông nom thêm một thời gian.”
Tiêu Tử Khâm trầm mặc một lúc rồi nói.
Hắn thực sự yên tâm giao Khâu Nhuệ cho chúng ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Đưa nó về, nói là được cưng chiều thì nghe còn hay, nói thẳng ra là đang hủy hoại nó. Bên cạnh nó toàn những kẻ xu nịnh, sớm muộn gì cũng làm hỏng tính cách của nó, chẳng thà để nó ở lại thôn quê, sống đơn giản và vui vẻ hơn. Khâu Nhuệ không phải là đứa trẻ ngốc, nó rất hiểu rõ mình muốn gì, việc nó nguyện ý ở lại đây đã nói lên rằng nó chấp nhận và thích cuộc sống này.”
“Nếu phu thê hai người không chê, coi nó như một nửa đứa con nuôi cũng được.”
Con ư? Ta chẳng hề muốn, mà cũng không thể gánh vác nổi.
Nhưng Tiêu Tử Khâm không mang nó đi, còn để lại bạc, thế này thì…
Ta cũng đành nhận lấy.
“Tiêu công tử, chúng ta hãy làm thêm vài việc buôn bán nữa nhé.”
Có Khâu Nhuệ ở đây, dù Tiêu Tử Khâm có muốn khấu trừ tiền bạc, dù chỉ đưa một ít, thì đối với chúng ta, đó cũng là một khoản tiền lớn.
“Công thức thịt kho mà ta pha chế, không biết Tiêu công tử có vừa ý không?”
“Nàng thực sự muốn bán công thức?”
“Công thức thì không bán, ta lấy công thức để góp vốn, nếu huynh đồng ý, cho ta một phần trăm hoặc nửa phần trăm lợi nhuận cũng được, nếu ta nghĩ ra món ăn mới, cũng sẽ theo cách này mà làm.”
Tiêu Tử Khâm lập tức bật cười.
“Vậy ta sẽ cho nàng hai phần trăm lợi nhuận.”
“Tốt.”
Vì hai phần trăm này, ta cũng dốc lòng suy nghĩ, thậm chí còn bàn bạc với Tiêu Tử Khâm về việc xây dựng lại một chuỗi tửu lâu.
Tửu lâu không chỉ cung cấp đồ ăn thức uống, mà còn hỗ trợ mua sắm đồ đạc, làm trung gian kết nối.
Tiêu Tử Khâm thực sự là người có đầu óc.
Vừa nghe ta nói xong, huynh ấy đã hiểu ngay cách thực hiện.
Món ăn chỉ là một phần, rượu cũng là thứ quan trọng, chưa kể đến việc làm trung gian, kiếm được chút ít nhưng lại thu về nhiều tin tức.
Thương nhân qua lại mang theo tin tức khắp nơi, bất kể thật giả, qua sàng lọc có thể thu được thông tin hữu ích cho bản thân hoặc có thể bán đi kiếm lời.
“Nếu vậy thì hai phần trăm có vẻ ít lắm?”
“Hai phần trăm là quá đủ rồi, công tử có cho thêm ta cũng không dám nhận.”
Khâu Nhuệ cười: “Phu thê hai người có định ra ngoài ngắm nhìn thế giới không?”
Ta nhìn Tề Đại.
Hắn không mấy thích giao tiếp với người lạ.
Hắn chưa từng nhận được nhiều sự quan tâm và yêu thương, thế giới bên ngoài đầy cám dỗ, ta thì có thể tự kiềm chế, nhưng nếu hắn đi cùng, hắn sẽ lo lắng không yên.
Thà rằng ở lại thôn, sống cuộc đời thanh nhàn tự tại.
Thông qua Tiêu Tử Khâm kiếm thêm tiền, từ từ mua thêm đất, để dành của hồi môn cho con gái.
Đợi đến khi Tề Đại quen thuộc, sẵn lòng ra ngoài sinh sống, khi đó chúng ta sẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ này, dần dần thay đổi cuộc sống.
“Chúng ta sẽ không rời khỏi thôn trong thời gian này đâu.”