Một đêm hỗn loạn, Nguyễn Linh Huyên nằm mơ thấy rất nhiều giấc mơ lộn xộn rối ren.
Trong giấc mơ, có Tiêu Văn Cảnh nói với nàng “Đông Cung hiểm trở, cần hành sự cẩn thận, nếu nàng yên phận, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu đáo” trong đêm đại hôn.
Cũng có cảnh tượng thân phận của hai người bị bại lộ, bị bắt giữ rồi sắp sửa bị đưa lên giàn hỏa thiêu ở huyện Lâm An. Nàng sợ hãi vô cùng, Tiêu Văn Cảnh lại nhặt được một mảnh ngói vỡ không biết từ đâu ra cắt đứt dây thừng trên chân nàng, còn đẩy nàng ra biển lửa, kêu nàng chạy đi, đừng quay đầu lại. Nàng dốc hết sức lực thoát khỏi đống lửa, không biết đã chạy bao lâu, nàng vẫn kìm lòng không đậu ngoảnh đầu nhìn lại.
Thì thấy bóng dáng nho nhỏ của Tiêu Văn Cảnh đã bị ngọn lửa bốc cháy hừng hực nuốt chửng, chỉ còn lại nửa gương mặt tràn đầy cô đơn.
Ngủ không ngon giấc nên trời còn chưa sáng, Nguyễn Linh Huyên đã tỉnh dậy.
Không biết nên khóc hay nên cười, sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn ở trong thân thể năm tuổi, thậm chí muốn nhìn ra bên ngoài cũng phải đạp lên ghế thì mới có thể với tới cửa sổ.
Đối với nàng mà nói, thế giới bên ngoài lại trở nên cao hơn, to hơn, rộng hơn.
Sau khi tự thuyết phục bản thân thật lâu, Nguyễn Linh Huyên dần dần chấp nhận hiện thực, coi mọi thứ như chuyện bình thường, nàng không thể quay về thời điểm mười sáu tuổi.
Mấy ngày nay thư viện cho nghỉ, Đan Dương Quận chúa phái hai bà tử tâm phúc đến đây chăm sóc nàng, không cho nàng chạy lung tung khắp nơi, bắt nàng phải kiềm chế tính tình, vừa lúc cũng tiện cho nàng làm quen lại với người chung quanh đã xa cách ba bốn năm, tránh cho bị người khác phát hiện manh mối.
Vợ chồng Nguyễn Nhị gia đến Lâm An chỉ dẫn theo mấy người hầu tâm phúc, còn lại đều mua người hầu từ nha hành* bản địa, cho nên không giữ khuôn phép bằng những người hầu đã được gia tộc dạy dỗ, chỉ cần nhàn rỗi thì sẽ tụ tập một chỗ tán gẫu với nhau.
*Nha hành nôm na là nơi đứng ra giới thiệu và làm bảo đảm để hai bên buôn bán giao dịch với nhau, có thể coi là trung tâm môi giới thời cổ đại.
Vụ hỏa hoạn xảy ra ở Chuyết viên đêm qua khiến mọi người suy đoán lung tung.
Có người nói là kẻ cướp muốn cướp tiền nhưng lỡ tay làm cháy nhà, cũng có người nói là kẻ gian hành hung giết người.
Tóm lại, dù là kẻ cướp tiền hay kẻ giết người cũng đều nhắm vào tiểu công tử thoạt nhìn cao quý mà lai lịch không rõ sống ở Chuyết viên, dù sao thì các cụ có câu cây to đón gió mà!
May mà cứu hỏa kịp thời, Chuyết viên chỉ bị thiệt hại một ít vật ngoài thân chứ không thiệt hại tính mạng của con người.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này nên vị tiểu công tử ốm yếu kia lại nằm lì trên giường bệnh mấy ngày, không thấy ló mặt ra ngoài.
Đây đều là thông tin mà Nguyễn Linh Huyên nhờ Vân Phiến ra ngoài tìm hiểu được. Nguyễn Nhị gia chưa bao giờ nói những chuyện linh tinh vụn vặt ấy trước mặt nữ nhi, thế nên trong trí nhớ của Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn không có sự việc này.
“Cô nương, sao bỗng nhiên người quan tâm tới tiểu công tử kia vậy? Hồi trước ngài ấy sống trong nhà chúng ta, chẳng phải người và ngài ấy đều chướng mắt lẫn nhau hay sao?” Vân Phiến thắc mắc.
“…” Nguyễn Linh Huyên nhìn Vân Phiến, nàng đã hứa với Tiêu Văn Cảnh là sẽ không cho người thứ ba biết chuyện giữa hai người, thế nên nàng không tiện giải thích vì sao mình lại quan tâm tới chuyện của hắn như thế.
Chẳng qua không chờ Nguyễn Linh Huyên nghĩ ra lý do phù hợp, chính Vân Phiến đã tự trả lời: “Nhưng cũng đúng thôi, chắc chắn là cô nương thấy công tử kia đáng thương, bên cạnh không có một trưởng bối đứng đắn nào, người có quyền phát ngôn nhất chẳng qua chỉ là một quản gia, mà quản gia thì suy cho cùng vẫn chỉ là người hầu, không bằng cha mẹ trưởng bối.”
Nàng ấy thở dài, thương hại nói: “Không biết là hài tử nhà ai mà lại nhẫn tâm bỏ mặc một mình ngài ấy ở đây tự sinh tự diệt, thật là đáng thương.”
Tự sinh tự diệt…
Lời nói của Vân Phiến khiến Nguyễn Linh Huyên chợt nhớ lại hồi ở Thịnh Kinh, Nguyễn Nhị gia từng cảm thán với bằng hữu một câu: “Bệ hạ có rất đông con cái, tiếc rằng đa số đều ốm đau gặp nhiều tai họa.”
Đương kim Hoàng đế đăng cơ năm mười ba tuổi, mười sáu tuổi sinh trưởng tử, Tiêu Văn Cảnh xếp thứ sáu, thực ra cũng không chiếm ưu thế. Nhưng ai ngờ mấy Hoàng tử lớn hơn hắn đều phúc bạc mệnh thiển*, rất ít người khỏe mạnh đến khi trưởng thành.
*Phúc bạc mệnh thiển: phước phận mong manh, không thể sống lâu.
…
Ba ngày sau, cuối cùng thư viện Đông Ly cũng sửa cầu xong.
Mặc dù không thích đi học nhưng đây là lý do duy nhất để Nguyễn Linh Huyên có thể chính đại quang minh ra ngoài vào lúc này.
Đại Chu tuy trọng võ khinh văn nhưng gia đình bình dân nếu muốn thay đổi dòng dõi, một bước lên trời thì chỉ còn cách tham gia khoa cử.
Mà huyện Lâm An đất lành sinh ra hiền tài, đồn rằng ngày xưa khi Văn Xương Tinh Quân vẫn còn là phàm nhân thì quê quán ở huyện Lâm An, thế nên người dân huyện Lâm An mới gặp nhiều may mắn trên con đường khoa cử.
Đã sinh ra ở nơi bất phàm nhường này thì tất nhiên không thể lãng phí vùng đất văn chương hưng thịnh này, thế nên các đợt thi Hương trước kia, có không ít học sinh của huyện Lâm An tham gia khoa cử, đều đạt được thành tích không tầm thường, thậm chí còn từng xuất hiện mấy vị Tể tướng hay người tài lưu danh sử sách.
Chẳng qua chỉ có “người từng trải” như Nguyễn Linh Huyên mới dám lắc đầu trước lời đồn ấy.
Hiện tại, huyện Lâm An không hề biết rằng vận may khoa cử của mình sắp cạn kiệt, trong vòng mười năm sau này, số lượng Tiến sĩ vượt qua thi hội của huyện Lâm An lại ít ỏi đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Song tập tục vẫn còn đó, dù thế nào đi nữa, các gia tộc có điều kiện vẫn sẽ không từ bỏ dạy dỗ mỗi một hài tử trong nhà mình.
Nguyễn Linh Huyên cũng thường xuyên bị Đan Dương Quận chúa giục phải chăm chỉ học tập, chỉ sợ sau này nàng sẽ bị người khác hạ bệ.
Mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu rả rích không ngừng.
Trên đường nhỏ, các học sinh lần lượt chạy đến học đường.
“Công tử, người vẫn chưa khỏe hẳn, cho dù xin nghỉ thêm mấy ngày nữa thì cũng không sao, cần gì phải sốt ruột đến thư viện?” Cẩn Ngôn khuyên nhủ một đường, sắp vào cửa thư viện mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Có điều mặc dù khuyên nhủ nhưng Cẩn Ngôn cũng biết tính cách của Tiêu Văn Cảnh, kiên trì muốn đọc sách học hành, nếu một ngày nào đó hắn bỗng nhiên không chăm chỉ nữa thì mới khiến người ta thắc mắc!
Quả nhiên, Tiêu Văn Cảnh che miệng ho khan mấy tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Thân thể của ta vẫn chưa suy yếu đến mức đó, ngươi đừng nói nữa.”
Đối với chủ tử mà mình bảo vệ từ nhỏ đến lớn, nhớ lại trận đại hỏa khiến mình kinh hãi hôm trước, Cẩn Ngôn khó tránh khỏi bất bình thay hắn: “Theo ý thuộc hạ thì ở đây chưa chắc đã an toàn bằng Thịnh Kinh, chi bằng người viết một phong thư để nương nương đón người về…”
Tiêu Văn Cảnh nhìn thẳng về phía trước: “Bây giờ vẫn chưa được.”
“Chưa được cái gì?” Cẩn Ngôn không hiểu, đang định hỏi thêm thì bỗng có âm thanh truyền ra từ cánh rừng nhỏ bên cạnh ngắt lời hắn ta.
Một giọng nói hung ác kêu lên: “Ngươi ở trên cây làm gì? Có giỏi thì xuống dưới đánh nhau!”
Một giọng nói trong trẻo khác giằng co với hắn ta: “Ta mới không xuống đâu! Ngươi có giỏi thì trẻo lên đây!”
Giọng nói rất quen tai, Cẩn Ngôn rướn cổ muốn thấy rõ người đang cãi cọ bên kia: “Công tử, nghe âm thanh rất giống Nguyễn tiểu thư hôm ấy trèo tường sang thăm người…”
Nghe thấy là Nguyễn Linh Huyên, Tiêu Văn Cảnh dừng bước, bỗng nói: “Hình như ta rất hiếm khi thấy nàng ấy trong thư viện.”
Cẩn Ngôn: “Nghe đồn là Nguyễn tiểu thư không thích học tập, cho nên công tử mới hiếm khi thấy nàng ấy.”
“Không học tập thì bình thường nàng ấy đều làm những gì?”
Cẩn Ngôn vò đầu: “Chuyện này thì thuộc hạ không rõ.”
Tiêu Văn Cảnh mím đôi môi vẫn còn tái nhợt.
Tuy rằng hắn và Nguyễn Linh Huyên quen nhau từ thuở bé nhưng mãi đến trước khi thành hôn, hai người chưa bao giờ có giao thiệp sâu hơn, cả hai đều không biết phẩm tính của nhau, chỉ nghe đồn thanh danh của nàng không được tốt cho lắm. Nhưng vì gia thế hiển hách, dung mạo lại xinh đẹp, còn thích chơi đùa khắp nơi, khiến không ít con cháu thế gia tranh giành sự sủng ái của nàng, nói ra nghe cũng thật nực cười.
Tiêu Văn Cảnh xoay mũi chân sang hướng khác: “Vậy thì sang bên đó xem thử đã xảy ra chuyện gì.”