guyễn Linh Huyên đưa mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh rồi lại nhìn về phía Trần Thập Tứ.
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh, Trần Thập Tứ lập tức hiểu rõ: “Nếu đã có Thẩm công tử thì tiểu nhân ra ngoài trước.”
Sách bị Tiêu Văn Cảnh lấy đi, Nguyễn Linh Huyên đành phải tiếp nhận sự dạy dỗ của hắn.
Ba bài văn mà Tề phu tử chọn cho Nguyễn Linh Huyên là [Thiên Văn], [Dư] và [Tuế Thời].
Tiêu Văn Cảnh chỉ vào một số chữ hiếm gặp, dạy nàng đọc từng chữ, giải thích cho nàng nghe, chia cắt từng chữ một đút vào đầu nàng để nàng có thể thấu hiểu, vậy mới dễ nhớ.
Ví dụ như “thế dịch tẫn giả nhược băng sơn, sự tướng huyền giả như thiên nhưỡng” vân vân…
“Một thế lực thoạt nhìn như vững chắc lại dễ dàng diệt vong, chẳng khác nào núi băng dưới ánh mặt trời gay gắt…”
Nguyễn Linh Huyên không khỏi phân tâm, nhớ tới Thẩm gia, nhà ngoại của Tiêu Văn Cảnh.
Lúc này ở Thịnh Kinh, thế lực của Thẩm gia trong triều đình vẫn như mặt trời ban trưa, một nhà có ba vị đại tướng, hai hậu phi, bất kể là quyền lực địa vị hay sự sủng tín của Hoàng đế đều có hết. Vậy mà mười năm sau, Tiêu Văn Cảnh trở thành Thái tử, Thẩm gia lại lụn bại.
“Muội có nghe ta nói gì không?” Tiêu Văn Cảnh buông mi mắt, phát hiện Nguyễn Linh Huyên đang chống má, khẽ nhíu mày ngẩn người nhìn mình. Không biết đang suy nghĩ cái gì mà đôi mắt to dưới hàng mi vừa dài vừa dày của nàng cứ sáng ngời nhìn hắn, ẩn chứa sự thương hại.
Nguyễn Linh Huyên hoàn hồn, vội vàng gật đầu lia lịa: “Có nghe!”
“Vậy thì học đi.” Tiêu Văn Cảnh trả sách cho nàng.
Nguyễn Linh Huyên mặt nhăn mày nhó nhận cuốn sách, đành phải cam chịu học bài.
Sắc trời tối dần, Nguyễn Linh Huyên buồn ngủ đến nỗi nước mắt ròng ròng. Tranh thủ lúc Tiêu Văn Cảnh không chú ý, nàng nằm gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Hài tử vẫn còn nhỏ, một khi đã ngủ say thì sấm nổ bên tai cũng không dậy được.
Cẩn Ngôn và Vân Phiến không còn cách nào khác.
Tiêu Văn Cảnh ra lệnh cho Cẩn Ngôn: “Ngươi đi nói với phu tử, Nguyễn tiểu thư đã học thuộc lòng rồi, kêu ông ấy lại đây khảo sát.”
Cẩn Ngôn cả kinh, rõ ràng Nguyễn tiểu thư vẫn chưa học hết, nếu Tề phu tử thật sự đến đây khảo sát thì chắc chắn nàng sẽ không thể vượt qua.
“Trời đã khuya rồi, Tề phu tử mệt mỏi nên chắc hẳn sẽ không đến đây, thư đồng của ông ấy là người dễ nói chuyện, nghe ngươi nói như vậy thì sẽ đưa trang giấy viết hạng Giáp mà phu tử dặn dò cho ngươi.”
Nghe hắn giải thích xong, Cẩn Ngôn chợt hiểu, sau đó lại vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ công tử lại nói dối!
Phải biết rằng từ nhỏ, Tiêu Văn Cảnh đã yêu cầu bản thân rất khắt khe, tự trói buộc bản thân bằng những luật lệ khắt khe, hành động cẩn thận, đồng thời cũng nghiêm khắc yêu cầu người bên cạnh mình phải tuân thủ quy củ, chưa bao giờ dễ dàng buông tha cho những kẻ lười biếng khôn lỏi làm việc cho qua chuyện.
Từ góc độ nào đó mà nói, tính cách của hắn giống hệt đương kim Hoàng đế, không cho phép có một hạt cát rơi vào trong mắt mình.
Nhưng một người như vậy, bây giờ lại bắt đầu nương tay đối với người khác.
Cẩn Ngôn không khỏi vui mừng: “Thuộc hạ chưa bao giờ thấy công tử tốt với ai đến mức này.” Quả nhiên vẫn phải kết giao bạn bè mới được.
Bàn tay cầm sách của Tiêu Văn Cảnh khựng lại, chớp mắt nhìn Cẩn Ngôn: “Chi bằng để ta đổi tên cho ngươi vậy.”
Cẩn Ngôn vui sướng: “Công tử muốn ban thưởng tên cho thuộc hạ ạ?”
“Gọi ngươi là Lắm Lời đi.”
Cẩn Ngôn: “…”
…
Mùa hè ve kêu rả rích, gió mát thổi vi vu.
Nguyễn Linh Huyên chợt bừng tỉnh, ngồi bật dậy từ trên giường.
Nữ sử đã bầu bạn với chủ tử từ thuở nhỏ như Vân Phiến, ban đêm sẽ thường xuyên ngủ rất nông, vậy nên Nguyễn Linh Huyên vừa có động tác mạnh như vậy, Vân Phiến cũng lập tức choàng tỉnh.
Nàng ấy trèo xuống từ giường nhỏ của mình, đi đến bên cạnh Nguyễn Linh Huyên, khẽ hỏi: “Cô nương, người sao vậy?”
Nguyễn Linh Huyên suýt nữa bật khóc, nói liến thoắng một tràng: “Vân Phiến, không phải ta đang học bài ở thư đường à? Có phải ta không đọc thuộc lòng được bài văn không? Không có hạng Giáp thì không được xem thuyền rồng đúng không?”
“Không có không có, cô nương được hạng Giáp rồi, người xem nè, đang ở chỗ này đây!” Vân Phiến liên tục an ủi, còn đưa trang giấy viết thành tích trên bàn trà cho Nguyễn Linh Huyên xem.
Nguyễn Linh Huyên biết chữ viết trên giấy, quả nhiên là thứ mà mình cứ nghĩ mãi trong lòng. Nàng lại nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cứ như vẫn đang nằm mơ vậy, không nhớ ta lấy được hồi nào nữa…”
“Thẩm công tử lấy giúp cô nương chứ sao. Tề phu tử rất tin tưởng công tử, công tử nói người đã học thuộc lòng, ông ấy cũng không phái người kiểm tra thực hư mà cho hạng Giáp luôn.” Vân Phiến nở nụ cười, đắp chăn lại che bụng cho Nguyễn Linh Huyên.
Tiêu Văn Cảnh mà tốt bụng đến thế sao?
Nguyễn Linh Huyên cầm tờ giấy viết hạng Giáp của mình, mơ mơ màng màng tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Có lẽ là vì trước khi đi ngủ cứ đăm chiêu nên trong giấc mơ, nàng lại gặp được Tiêu Văn Cảnh.
Hồi ấy, hai người thậm chí không thể gọi là sơ giao với nhau. Lần ấy nàng vừa trở về Thịnh Kinh không lâu, đi tham dự cung yến, thấy hắn đứng im lặng thật lâu sau lan can sơn màu đỏ của Hoàng cung, không biết đang nhìn thứ gì mà cực kỳ đáng chú ý.
Một quý nữ quen biết quay sang nói với nàng: “Đi mau đi mau, Lục điện hạ ghét nhất là người khác làm ầm ĩ.”
Nguyễn Linh Huyên cứ tưởng tiếng cười của mình quấy rầy hắn, mặc dù nàng không thấy rõ nét mặt của hắn nhưng cứ tưởng tượng một người cau mày nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, nàng cũng không ưa gì, bèn xoay người đi theo đám bạn bè.
Có lẽ, Tiêu Văn Cảnh chưa bao giờ thích một nữ tử có tính cách như nàng.
Nhưng dù không thích nàng, hắn vẫn chịu giúp nàng, chứng minh họ vẫn có thể trở thành bạn bè của nhau chứ nhỉ?
…
Hôm sau, thấy trang giấy viết thành tích hạng Giáo, Đan Dương Quận chúa giữ đúng lời hứa, cho phép Nguyễn Linh Huyên đi xem cuộc đua thuyền rồng.
Chờ đến tết Đoan ngọ, Nguyễn Linh Huyên hô bằng gọi hữu, ngồi trên xe bò đi đến bờ sông Lâm Giang.
Nguyễn Linh Huyên cứ nghĩ rằng mình đã đến rất sớm, nào ngờ hai bên bờ sông đã toàn người là người. Dân chúng của các huyện chung quanh tụ tập đến đây xem đua thuyền rồng, các tiểu thương khiêng gánh quà vặt, nước đường hoặc đồ uống mát lạnh chiếm hết mỗi một cục gạch xanh có thể đặt chân bên bờ sông.
Nguyễn Linh Huyên và đám tỷ muội không khỏi ưu sầu, các nàng vốn dĩ không cao, bây giờ chỉ thấy được một đống mông lắc lư trước mắt, thậm chí còn không thấy mặt sông ở đâu, huống chi là xem thuyền rồng.
Trong lúc đã hết đường xoay sở, một tiểu cô nương chạy đi tìm cha mình, người cha sủng ái nữ nhi lập tức khiêng nàng ấy cưỡi lên cổ mình, nhất thời cao hơn mọi người cả khúc.
Tiểu cô nương vui sướng vung tay khoe khoang với đám bạn bè.
“Ta đi tìm ca ca của ta!”
“Ta cũng đi tìm cha ta!”
Mấy tiểu cô nương khác không cam lòng thua cuộc, nhao nhao tìm kiếm người thân của mình. Trong lúc nhất thời, chung quanh Nguyễn Linh Huyên chẳng còn ai.
Thấy Nguyễn Linh Huyên thất vọng, Vân Phiến khom lưng hỏi nàng: “Hay là chúng ta cũng đi tìm Nhị gia?”
Nguyễn Linh Huyên hiểu chuyện lắc đầu: “Chắc chắn hôm nay cha sẽ rất bận, không có thời gian nhàn rỗi đâu.”
“Vậy thì chúng ta sang bên kia xem thử, biết đâu vẫn có chỗ trống?” Vân Phiến chỉ về một hướng.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu. Hai chủ tớ vừa xoay người thì bắt gặp đoàn người Tiêu Văn Cảnh đi tới.
“Người cũng đến rồi!” Nỗi buồn bực trong lòng Nguyễn Linh Huyên tức khắc tan biến, nở nụ cười.
Tiêu Văn Cảnh bình tĩnh “ừ” một tiếng, nhìn Nguyễn Linh Huyên một lát.
Đan Dương Quận chúa thích cái đẹp, cũng thích ăn diện cho Nguyễn Linh Huyên. Hôm nay Nguyễn Linh Huyên mặc một chiếc áo tay lửng cổ tròn thêu bươm bướm màu xanh nhạt, bên dưới mặc một chiếc váy mã diện dệt lụa, đeo một chuỗi ngọc dây bạc sặc sỡ nhiều màu, trên cổ tay đeo hai chiếc vòng tay có lục lạc, huống chi nàng còn cài mấy chiếc bộ diêu nho nhỏ vụn vặt trên bím tóc. Theo động tác của nàng, mỗi một món trang sức trên người nàng đều phát ra tiếng vang ồn ào.
“Ta không dự đoán được năm nay sẽ có nhiều người như vậy!” Nguyễn Linh Huyên chà chân, hối hận nói: “Nếu biết trước thì trời còn chưa sáng, ta sẽ thức dậy ra đây xếp hàng…”
Không chỉ mình nàng biết tin năm nay Ngụy gia quân sẽ đến đây, ai cũng muốn được chứng kiến xem Ngụy gia quân nổi tiếng xa gần có phong thái như thế nào.
“Đừng quên, muội vẫn còn một bài văn chưa học thuộc. Chờ xem đua thuyền rồng xong, nhớ theo ta về nhà học bài.” Tiêu Văn Cảnh cứ như ngồi xe ngựa hai nén nhang đến đây chỉ để nhắc nhở nàng phải học bài.
Khuôn mặt Nguyễn Linh Huyên nhất thời nhăn như trái khổ qua.
Cả đời này nàng sẽ không bao giờ trở thành bạn bè của Tiêu Văn Cảnh!
“Sao vậy?” Thấy nàng không trả lời, Tiêu Văn Cảnh còn tưởng nàng nghe không rõ: “Muội phải biết rằng, hôm sau phu tử vẫn sẽ kiểm tra muội.”
Hắn đã giúp nàng một lần, không có khả năng sẽ giúp nàng nhiều lần.
Nguyễn Linh Huyên mệt mỏi trả lời: “Ta biết rồi.”
“Ừ.” Tiêu Văn Cảnh lại nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của nàng.
Không thể không nói rằng cho dù Nguyễn Linh Huyên nhăn mày thì khuôn mặt ấy vẫn vô cùng xinh đẹp, tựa như một đóa hoa nở rộ dưới ánh nắng ban mai đầu xuân.
Ngay khi Tiêu Văn Cảnh ngẩn người trong giây lát, Nguyễn Linh Huyên bỗng ngước mắt lên, nghiêm túc nói với hắn: “Người có biết hay không, người cứ như vậy thì sẽ rất khó khiến người ta thích người!”
Dội nước lã lên đầu người khác ngay khi người ta đang vui vẻ, thật sự rất đáng ghét!
Tiêu Văn Cảnh sửa sang tay áo, thờ ơ trả lời: “Ta cũng không muốn người ta sẽ thích ta.”
Nguyễn Linh Huyên lại đấm trúng cục bông một lần nữa, bực bội không thôi, bỗng ai đó vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên cười tươi như hoa.
“Thế Văn ca ca!”
Ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh từ nụ cười của Nguyễn Linh Huyên ngước nhìn lên trên.
Một thanh niên vóc dáng cao lớn đứng sau lưng Nguyễn Linh Huyên, dung mạo tuấn tú nho nhã, ánh mắt trí tuệ đặc trưng của người đọc sách nhìn lướt qua đoàn người bọn họ rồi mỉm cười cúi đầu, hỏi: “Tiểu Linh Huyên nhà chúng ta đang đi chơi với bạn à?”
Nguyễn Linh Huyên lườm Tiêu Văn Cảnh rồi hừ lạnh: “Không phải là bạn bè đâu!”
Tiêu Văn Cảnh cũng không lên tiếng giải thích.
Thanh niên tên là Thế Văn kia lập tức cười tươi hơn.
Nguyễn Linh Huyên kéo ống tay áo của hắn ta, truy hỏi: “Thế Văn ca ca về hồi nào vậy ạ?”
“Ta vừa đến nơi, dẫn theo mấy hảo hữu đến đây xem đua thuyền rồng trước rồi mới về nhà. Ta nghĩ ngày hội náo nhiệt thế này, chắc chắn muội sẽ không bỏ lỡ nên định đến đây thử thời vận xem sao.”
Nguyễn Linh Huyên nhón chân, vui sướng nói: “Vẫn là Thế Văn ca ca hiểu ta!”
“Thế Văn ca ca còn biết có phải Linh Huyên không thấy được thuyền rồng nên mới giận dỗi với bạn không?”
“Ta đã nói không phải là bạn rồi mà.” Nguyễn Linh Huyên xoay người, chỉ vào đám tiểu tỷ muội đã được phụ huynh cõng lên vai: “Thế Văn ca ca, các nàng đều thấy được thuyền rồng.”
“Để ca ca bế muội.” Quả nhiên thanh niên rất hiểu tâm tư của nàng, giang hai tay muốn bế Nguyễn Linh Huyên lên.
Con ngươi trong mắt Tiêu Văn Cảnh chợt co rụt.
Tộc huynh của Nguyễn Linh Huyên đều ở Thịnh Kinh, người này rõ ràng là ngoại nam nhưng lại tùy ý bế tiểu thư nhà quan, thế mà còn dám tự nhận là người đọc sách, sao lại không biết giữ lễ nghĩa phép tắc?
Nhưng Nguyễn Linh Huyên nào biết trong lòng Tiêu Văn Cảnh suy nghĩ điều gì, nàng sung sướng nhào vào vòng tay thanh niên, được hắn ta bế lên thật cao, có thể thấy rõ mặt sông đằng sau đầu người đông đúc.
Có khoảng mười mấy chiếc thuyền rồng trên mặt sông Lâm Giang, cách xa nên ai nấy đều nhỏ xíu như châu chấu, không thấy rõ gương mặt.
Tiêu Văn Cảnh thấy rõ lúc thanh niên giơ tay lên, chỗ ống tay áo có mụn vá, có vẻ trong nhà không được dư dả cho lắm. Từ đó có thể xác định hắn ta chính là người đọc sách xuất thân hàn môn mà Nguyễn Tri huyện từng nhắc đến.
Dáng vẻ của hắn ta khiến Tiêu Văn Cảnh nhớ lại sự nhân nhượng và nhường nhịn của Nguyễn Tri huyện đối với Đan Dương Quận chúa.
Tiêu Văn Cảnh im lặng đi theo hai người, mặc dù hắn không thấy phong cảnh bao la hùng vĩ trên sông mà Nguyễn Linh Huyên luôn miệng nhắc đến, cũng không thấy thuyền rồng lớn vàng óng lấp lánh nhưng trong lúc nhất thời, hắn không biết mình nên đi đâu bây giờ.
Nơi này vừa đông người vừa lộn xộn, khiến hắn cảm thấy không khỏe.
Lúc này, cuộc đua thuyền rồng vẫn chưa bắt đầu, ngoại trừ mấy con thuyền đang chậm rãi tiến lên trên mặt sông thì không có gì đáng để xem. Nguyễn Linh Huyên vừa xem một lát đã mất hứng thú, bèn đòi xuống dưới, đi tìm mấy tiểu tỷ muội của mình để nói chuyện.
Lần này, Tiêu Văn Cảnh không đi theo nàng mà chậm rãi xoay người, thong thả bước đến trước mặt thanh niên đang ngồi nghỉ ngơi trên đá giả.
“Có chuyện gì vậy?” Thanh niên đã sớm chú ý đến hắn. Khuôn mặt nhỏ tuổi nhưng thành thục của đứa trẻ này khiến người ta rất khó bỏ qua, nhất là khi nhìn người khác, cứ như tràn đầy tâm sự.
Nhìn hắn ta một lát, sắc mặt Tiêu Văn Cảnh không hề thay đổi, hờ hững nói: “Chờ nàng ấy lớn lên, ngươi đã già rồi.”