Tuy sử dụng bộ liễn sẽ tiết kiệm sức lực nhưng nó lại quá phô trương, ngay cả mẫu thân của nàng lần nào cũng đi bộ vào cung cả. Nguyễn Linh Huyên đang cân nhắc về việc có nên đồng ý hay không thì tiểu cung tỳ kia đã xoay người bỏ chạy, chỉ để lại Nguyễn Linh Huyên đang trợn to hai mắt với vẻ kinh ngạc ở nơi đó.
Nàng ngây người trong chốc lát, sau đó mới nhấc chân đuổi theo. Nhưng nàng vốn nhỏ nhắn, chân lại ngắn nên đương nhiên không thể đuổi kịp tiểu cung tỳ kia. Huống chi các tầng trong cung viện này đều bị cây mây xơ xác chiếm giữ. Mỗi phía trông có vẻ khác nhau nhưng lại cực kỳ tương đồng. Nàng đi loanh quanh một vòng ngay tại chỗ, thậm chí còn không thể xác định được phương hướng mà mình đã đến lúc đầu.
Trên đầu vang lên tiếng chim hót khàn khàn khó nghe, lại còn âm thanh vù vù từ phương Bắc thổi đến khiến đáy lòng của Nguyễn Linh Huyên lạnh buốt. Nàng ôm chặt lò sưởi cầm tay vốn đã lạnh ngắt, để rồi muộn màng nhận ra có gì đó bất thường.
Chuyện đã đến nước này rồi, Nguyễn Linh Huyên cũng chẳng phải là một đứa trẻ năm, sáu tuổi thực sự nữa. Sao nàng có thể không hiểu ra mình đã bị kẻ khác lừa đến đây cơ chứ!
Mặc dù không biết đối phương có ý đồ gì nhưng Nguyễn Linh Huyên cũng tuyệt đối không phải là kiểu người ngồi yên chờ chết. Dẫu sao thì Hoàng cung cũng chỉ rộng hơn hai trăm trượng mà thôi, nếu nàng cứ đi về một hướng thì cuối cùng sẽ tới được khu vực ranh giới của nó.
Sau khi ngồi tại chỗ để nghỉ chân một lát, Nguyễn Linh Huyên bèn liếc nhìn hai cánh cổng tò vò hình mặt trăng ở bên trái lẫn bên phải, sau đó đặt cược vào một phương hướng rồi bước tiếp một cách kiên định.
Chẳng mấy chốc, tiếng khóc hu hu chợt truyền ra từ trong đình nghỉ chân ven đường. Nguyễn Linh Huyên vừa bị lừa một lần nên vốn không thèm để ý nữa. Nhưng lúc bước đi, chân của nàng lại mất kiểm soát. Thế là Nguyễn Linh Huyên vừa vỗ đầu vừa đi vào đình nghỉ chân với vẻ giận dữ đùng đùng.
Người đang ngồi xổm trên mặt đất và vùi đầu khóc nức nở là một tiểu cô nương trạc tuổi nàng. Đối phương mặc áo choàng bằng lông tơ, có hai hàng lược chải tóc bằng vàng ròng được cài ngay ngắn ở hai bên đầu. Người này cũng không phải là một cung tỳ mà trông giống một Công chúa hơn.
Nhưng tại sao một Công chúa lại ngồi ở đây mà khóc?
“Người cũng lạc đường à?” Nguyễn Linh Huyên lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo: “Đừng khóc nữa. Tuy ta cũng không biết đường nhưng chúng ta có thể cùng nhau đi ra ngoài.”
Tiểu Công chúa dụi dụi đôi mắt đỏ hoe rồi ngẩng mặt lên, nhận lấy khăn tay để lau nước mắt rồi đáp lại một cách vô cùng ngượng ngùng: “Còn lâu bổn Công chúa mới bị lạc đường nhé.”
“Người chính là Thất Công chúa sao?” Nguyễn Linh Huyên cũng nhận ra dung mạo của nàng ấy, khựng lại một thoáng rồi ngạc nhiên hỏi tiếp: “Nhưng chẳng phải hôm nay chính là sinh thần của người ư? Sao người lại ở đây?”
Một số quý nữ ở Thịnh Kinh đã vào cung để tiếp khách từ sớm rồi, nào ngờ một người có thân phận chủ nhân như Thất Công chúa lại trốn trong đình nghỉ chân này mà khóc lóc.
“Ta, ta hơi sợ hãi…” Thất Công chúa lại thút tha thút thít mấy lần.
Nguyễn Linh Huyên bèn đỡ nàng ấy dậy: “Người là Công chúa tôn quý, kim chi ngọc diệp, việc gì phải lo sợ cơ chứ…” Vừa dứt lời, Nguyễn Linh Huyên đã nhớ tới một việc: Sau độ tuổi cập kê, vị kim chi ngọc diệp này sẽ bị đưa đi hòa thân, đến một đất nước xa lạ, đó quả là một trải nghiệm kinh khủng.
“Ngươi không biết đấy thôi. Phụ hoàng cực kỳ nghiêm khắc với bọn ta. Vào sinh thần, phụ hoàng vẫn có thể đích thân kiểm tra bài học. Chỉ cần nghĩ đến việc phải học thuộc lòng bài học, ta đã cảm thấy sợ hãi rồi…”
Hóa ra Thất Công chúa cũng giống hệt mình. Đúng là cùng cảnh ngộ nên sẽ thông cảm cho nhau.
Nguyễn Linh Huyên bèn nắm lấy tay Tiêu Yến Thư, vui vẻ chia sẻ: “Trước đây ta cũng rất sợ việc học thuộc bài học. Khi phu tử hỏi ta, ta luôn lắp bắp. Sau đó, ta bèn nhắm mắt lại để không trông thấy khuôn mặt hung dữ và gay gắt của phu tử kia nữa. Thế là ta đã có thể ghi nhớ bài học một cách trôi chảy rồi, người cũng có thể thử xem sao.”
“Thật… Thật sự có ích hả?” Tiêu Yến Thư cũng là một người mất bò mới lo làm chuồng. Nàng ấy lau nước mắt mấy lần, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu thật mạnh: “Cho nên người cũng không cần sợ sệt nữa đâu. Chúng ta nên về sớm thì hơn. Làm sao một chủ nhân như người có thể vắng mặt trong bữa tiệc sinh thần của chính mình được chứ?”
Tiêu Yến Thư lại mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền, sau đó đi theo Nguyễn Linh Huyên rời khỏi đình nghỉ chân.
“Cũng may là có người ở đây. Vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng trở về rồi.” Nguyễn Linh Huyên cũng vô cùng phấn khởi.
“Thực… Thực ra ta cũng chỉ chạy bừa ra ngoài mà thôi. Ta cũng không biết đường đâu…” Tiêu Yến Thư nói ra sự thật, ôm lấy cánh tay của Nguyễn Linh Huyên rồi hỏi khẽ: “Hơn nữa, lúc nãy ta vừa nghe thấy một tiếng kêu kỳ quái ở gần đây. Có phải đó chính là những oán linh của triều đại trước, vì bị chết oan nên vẫn còn vất vưởng không…”
Cơ thể của Nguyễn Linh Huyên lập tức run rẩy, da đầu cũng bắt đầu tê dại. Dường như những bức tường trong viện đã trở nên cao hơn, tiếng chim kêu cũng càng thêm thê lương.
Nàng siết chặt tay Tiêu Yến Thư: “Người… Người đừng sợ. Ta đã học được công phu võ thuật rồi. Chắc chắn ta có thể bảo vệ người thật chu toàn.”
Tiêu Yến Thư vừa cảm động vừa nể phục: “Ngươi thật là lợi hại…”
“Ôi chao, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”
Sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng của ma quỷ đang vang lên một cách yếu ớt. Hai nữ tử lập tức ôm lấy nhau rồi hét chói tai.
Chẳng ai dũng cảm hơn ai cả.
*
Trường Khánh cung.
Nhóm cung nhân lần lượt vào trong để châm trà và phục vụ điểm tâm cho các Công chúa và quý nữ.
Tiêu Yến Thư cùng với Nguyễn Linh Huyên uống hai tách trà nhân sâm liên tục mới lấy lại được một chút tinh thần.
Nguyễn Linh Chủy đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ cho Nguyễn Linh Huyên lau miệng rồi hỏi han với vẻ lo lắng: “Chẳng phải Lục muội muội đang ở chỗ Hoàng tằng tổ mẫu ư? Tại sao…”
Nói đến đây, nàng ấy chợt phát hiện trên mái tóc của Nguyễn Linh Huyên vẫn còn dính vài chiếc lá khô. Nguyễn Linh Chủy bèn giơ tay lấy xuống, đồng thời giúp nàng chỉnh lại cây trâm đá quý bị lệch.
Nguyễn Linh Huyên đặt chén xuống, đang định trả lời thì đột nhiên nhìn thấy Đại Hoàng tử Tiêu Tông Vĩ âm hồn bất tán đang đứng bên cạnh, vừa khoanh tay vừa cười nhạt, dường như hắn ta cũng muốn nghe câu trả lời của nàng.
“Linh Huyên…”
Nguyễn Linh Huyên tỉnh táo trở lại sau khi Thất Công chúa khẽ gọi nàng.
Nàng đã hứa với Thất Công chúa sẽ không nói cho ai biết việc hai người họ đã gặp nhau ở một góc hoang vắng. Do đó, Nguyễn Linh Huyên chẳng còn cách nào khác ngoài việc kể về một tỳ nữ xấu xa đã lừa mình.
“Mẫu thân và Hoàng tằng tổ mẫu có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Muội cảm thấy trong cung quá buồn chán nên đã đi dạo trong ngự hoa viên, suýt chút nữa đã bị lạc đường, sau đó muội tình cờ gặp được Thất Công chúa và Tứ Hương cô cô.”
“Thì ra là vậy. Nếu sớm biết như thế thì ta đã cử người đón muội tới đây từ lâu rồi. Đúng lúc chỗ của chúng ta đang có nhiều người nên rất náo nhiệt.”
Tiêu Yến Thư cũng gật đầu theo Nguyễn Linh Huyên rồi hỏi nhỏ: “Phải đấy. Ngươi hãy ở lại đây với ta nhé?”
Nguyễn Linh Huyên bèn gật đầu.
Tiêu Tông Vĩ bước sang một bên. Nội giám đang hầu hạ bên cạnh lập tức khom người tiến lên: “Điện hạ.”
“Lát nữa ngươi hãy đi thăm dò thử xem rốt cuộc có ai giúp đỡ Nguyễn Linh Huyên hay không. Có phải Tiêu Văn Cảnh đã ra tay hay không?”
“Ý của điện hạ là…”
Tiêu Tông Vĩ hừ nhẹ: “Bổn cung không tin Tiêu Văn Cảnh và nàng ta không có quan hệ gì với nhau đâu.”
“Lục điện hạ đến!”
“Chẳng phải chuyện này quá trùng hợp ư!” Tiêu Tông Vĩ vừa mỉm cười vừa đi về phía người mới tới..
“Sao Tiêu Văn Cảnh cũng đến đây vậy…” Nguyễn Linh Huyên vẫn chưa nguôi giận nên đã lầm bầm một câu.
“Sao trông Lục muội muội lại có vẻ bất mãn với Lục điện hạ thế? Chẳng phải hai người đã chung sống rất gần gũi với nhau ở huyện Lâm An ư…”
Nguyễn Linh Huyên lắc đầu thật mạnh. Nguyễn Linh Chủy lại nói khẽ: “Nhưng mà như vậy cũng tốt. Ta còn lo là mối quan hệ giữa muội với Lục điện hạ quá tốt, điều này sẽ khiến Đại điện hạ chướng mắt đấy.”
“Quan hệ giữa Đại điện hạ và Lục điện hạ không tốt ạ?”
Nguyễn Linh Chủy lắc đầu rồi nhẹ nhàng trả lời: “Muội cứ từ từ quan sát thì sẽ biết ngay thôi.”
Tiêu Văn Cảnh đến muộn với vẻ khoan thai nên Tiêu Tông Vĩ lập tức dẫn người chặn hắn ở cổng cung điện.
“Sao Lục đệ lại đến muộn thế? Nếu bây giờ không phạt đệ một ly thì không thỏa đáng rồi.”
“Hoàng huynh, tuổi tác của chúng ta vẫn còn nhỏ, không nên uống rượu đâu.” Tiêu Văn Cảnh nghiêm túc đáp lại.
“Rượu này do mẫu hậu đặc biệt chuẩn bị cho sinh thần của Thất muội. Nó được ủ trong cung một cách tỉ mỉ nên ngay cả Thất muội cũng có thể uống được mà. Lục đệ đang cố tình không nể mặt Hoàng huynh và Thất muội sao?”
Tiêu Yến Thư là nhân vật chính nên sợ nhất là xảy ra mâu thuẫn. Nàng ấy vội vàng bước tới, đầu tiên là nhìn Đại Hoàng tử, sau đó lại nhìn Tiêu Văn Cảnh nhưng lại chẳng nói nên lời.
“Thực ra… Thực ra…” Không uống cũng chẳng sao cả.
Nhưng trong tình huống này, Tiêu Yến Thư lại không dám nói đỡ cho Lục Hoàng huynh ngay trước mặt Đại Hoàng huynh.
“Lục điện hạ uống thuốc quanh năm nên không thể nào đụng vào rượu dù chỉ là một giọt.” Nguyễn Linh Chủy bèn giải thích với Nguyễn Linh Huyên: “Đúng là Đại điện hạ đang làm khó Lục điện hạ rồi.”
Nguyễn Linh Huyên vừa nghe xong đã suýt đập bàn.
Làm khó sao?
Rõ ràng hắn ta đang âm mưu giết người mà!
Tất cả mọi người đều biết sức khoẻ của Tiêu Văn Cảnh không được tốt. Thế thì tại sao Đại Hoàng tử lại xấu xa như vậy? Lại còn nhất quyết ép hắn uống rượu nữa chứ?
“Lục đệ vừa mới trở về, theo lý mà nói thì huynh đệ lẫn tỷ muội chúng ta cũng nên đón tiếp và tẩy trần cho đệ. Đúng lúc sinh thần của Thất muội nên ta mới muốn vui vẻ một chút thôi mà, như vậy cũng không được ư?”
“Đúng vậy. Đại Hoàng huynh nói không sai…” Tam Hoàng tử với Tứ Hoàng tử cũng lên tiếng phụ họa ở cạnh bên.
Mấy vị Hoàng tử lớn tuổi đều đang vây quanh để uy hiếp Lục Hoàng tử Tiêu Văn Cảnh ở bên trong.
“Không có ai ngăn cản Đại điện hạ sao?” Mặc dù Nguyễn Linh Huyên đã nói rằng nàng sẽ không thèm quan tâm đến chuyện của Tiêu Văn Cảnh nữa nhưng nàng vẫn kìm lòng không đậu, vậy nên đã cất tiếng hỏi.
Nguyễn Linh Chủy cũng cảm thấy bất lực, nói nhỏ vào tai nàng: “Đại điện hạ là nhi tử của chính thất trong cung, lại còn lớn tuổi nhất nên chẳng ai dám đối đầu với vị này đâu.”
Chưa bàn tới việc trở thành kẻ thù của hắn ta, bọn họ vốn dĩ chỉ làm theo sự sai khiến của Tiêu Tông Vĩ như thể Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này đâu.” Nguyễn Linh Chủy lại lắc đầu lần nữa, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Sau khi đã nhìn thấy quá nhiều thì con người ta cũng sẽ trở nên chết lặng, hơn nữa cũng chẳng có ai cảm thấy điều đó là sai trái cả.
Nguyễn Linh Huyên lập tức nhìn về phía đám người kia.
Tiêu Văn Cảnh đã trưởng thành trong cung như thế này sao?
Hàng mi dài của Tiêu Văn Cảnh đang khép hờ. Hắn im lặng đứng đó, lặng lẽ như một con rối không có một chút cảm xúc thăng trầm nào cả. Tiêu Văn Cảnh mặc cho những huynh đệ xung quanh đang bắt bẻ mình hết lần này tới lần khác, đồng thời cũng để mặc những quý nữ đang hóng hớt bên cạnh cứ che miệng và khẽ cười với hắn.
Vì sống cô lập và không giao du với người khác nên Tiêu Văn Cảnh đã quen với việc không có ai nói giúp hay giải vây cho mình.
Hắn không hề quan tâm đến sự sống chết của kẻ khác nên tất nhiên cũng chẳng bận tâm tới sự thờ ơ mà người khác dành cho mình.
“Không phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Ta sẽ uống thay Lục điện hạ!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên cùng với tiếng leng keng của ngọc bội. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì tiểu cô nương đã cầm lấy ly rượu rồi uống cạn trong một hơi ngay trước mặt Tiêu Văn Cảnh.