Nếu để Hà Hiểu Hành nói thì chẳng biết phải lải nhải bao lâu mới xong.
Hà Hiểu Hành gật đầu lia lịa, cảm động nói: “Đúng là như vậy, đúng là như vậy.”
Hắn ta mãi mãi không bao giờ quên được, ngày hôm ấy, hắn ta đang rầu rĩ vì bị một tên công tử hống hách cướp đi thứ mình đã nhắm trúng, Nguyễn Lục cô nương như tiên nữ hạ phàm, đi tới bên cạnh hắn ta, đưa cho hắn ta một chiếc thẻ bài hoa đào tương tự, còn tinh tế an ủi hắn ta: “Đừng khóc, chỉ là một cái thẻ bài hoa đào thôi mà, cho ngươi này.”
Tiêu Văn Cảnh không nói không rằng, chỉ đáp mỗi tiếng “à” thật nhẹ.
Mặc dù hắn chẳng thốt câu nào nhưng một người có chiều cao ấn tượng như vậy đứng ngay bên cạnh thì rõ ràng chẳng tài nào bỏ qua được, huống gì Nguyễn Linh Huyên còn đang trông cậy hắn sẽ cứu mình nên cứ liếc nhìn Tiêu Văn Cảnh mãi. Số lần nàng liếc hắn nhiều đến mức Hà Hiểu Hành không muốn nhận ra cũng khó.
“Sao Lục cô nương cứ nhìn Lục điện hạ mãi thế?”
“À, ta thấy ngài ấy hơi tức giận ấy mà.”
Nàng không chắc lắm nên dòm thêm mấy lần nữa.
Hà Hiểu Hành giật mình, hắn ta có thấy biểu hiện nào gọi là “tức giận” trên mặt Tiêu Văn Cảnh đâu?
Lục điện hạ là một nam tử xuất sắc từ dung mạo cho đến phong thái, giàu lòng vị tha, đó là chuyện mà ai cũng hiểu.
Sao hắn lại tự dưng không đâu tức giận được?
“Có đâu?”
“Muội đưa thẻ bài hoa đào ta tặng cho người ta, ta không tức giận mới là lạ đấy.” Tiêu Văn Cảnh ngoảnh đầu qua, trả lời câu nói trước đó của Nguyễn Linh Huyên. Giọng điệu hắn vô cùng nhẹ nhàng, nghe hết sức bình thản, nhưng hai chữ “tức giận” bị đột ngột chêm vào sự bình thản ấy khiến cho người ta giật mình.
Nguyễn Linh Huyên: “???”
Hà Hiểu Hành: “!!!”
“Cái đó là điện hạ tặng ư?” Hà Hiểu Hành cuống quýt cởi thẻ bài hoa đào trên hông xuống, nâng nó trên tay trong tâm trạng đầy thấp thỏm, bất an.
Nguyễn Linh Huyên trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Văn Cảnh bịa chuyện.
“Tất nhiên rồi.”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Văn Cảnh không chút thay đổi.
Đồng tử của Hà Hiểu Hành hết co rút lại giãn ra, hết giãn ra lại rút nhỏ.
Thẻ bài hoa đào là thứ mới âm thầm trở nên thịnh hành gần đây, là vật đính ước người ta sẽ tặng cho người mình thích. Về mặt học vấn, mặc dù con người hắn ta có thể liến thoắng mãi không thôi nhưng lại không giỏi giao tiếp với phái nữ, bởi vậy mà hắn ta vô cùng hâm mộ những công tử có thẻ bài treo bên hông, còn định tự mua cho mình một chiếc nữa cơ…
Nhưng không ngờ Lục điện hạ cũng biết chuyện này, đã vậy còn tặng cho Nguyễn Linh Huyên nữa.
Hắn mà cũng có ý đó với Nguyễn Linh Huyên ư?!
“Ôi… Cái này, đã là đồ của Lục điện hạ thì kẻ hèn này đâu dám nhận.” Hà Hiểu Hành hết hất thẻ bài hoa đào sang tay trái lại hất nó sang tay phải như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, vội vã trả thẻ bài hoa đào lại cho Nguyễn Linh Huyên.
Nguyễn Linh Huyên: “Hả?”
“Thất lễ rồi! Thất lễ rồi!” Hà Hiểu Hành bàng hoàng chạy té khói, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Nguyễn Linh Huyên nhận lại thẻ bài hoa đào, ngơ ngác hỏi: “Cái này rõ ràng Tạ Quan Linh tặng ta, sao người lại nói là người tặng? Như vậy không phải chúng ta lừa Hà công tử rồi sao?”
Hơn nữa, tại sao Hà công tử vừa nghe nàng được người khác tặng thẻ bài hoa đào này thì đã chạy mất dạng ngay lập tức vậy?
Rốt cuộc thẻ bài hoa đào là cái gì thế?
Hóa ra chủ nhân của nó là Tạ Quan Linh.
Tiêu Văn Cảnh liếc nhìn chiếc thẻ bài hoa đào đang được bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm: “Lại đây.”
Tiêu Văn Cảnh dẫn nàng sang một bên.
Khác với những cửa hàng trong thành, hầu hết các sạp, quầy trong chùa đều bày bán thẻ bài hoa đào.
Tiêu Văn Cảnh trả năm văn để mua một chiếc thẻ bài hoa đào mới, lấy chiếc trong tay Nguyễn Linh Huyên đi, đặt lên chỗ thẻ bài được bày bán, sau đó đặt chiếc thẻ bài hoa đào mình vừa mua vào lòng bàn tay nàng.
“Thế này là thành không lừa hắn rồi.”
Nguyễn Linh Huyên nhìn chiếc thẻ bài hoa đào mới trong tay mình, dòm cái cũ trên bàn, sau đó nhìn lên biểu cảm “chuyện đơn giản như vậy mà cũng không giải quyết được” của Tiêu Văn Cảnh. Cứ nhìn qua nhìn lại giữa ba điểm như vậy.
Ừ nhỉ, chiếc thẻ bài hoa đào nàng đang cầm lúc này là được Tiêu Văn Cảnh tặng còn gì? Mặc dù thứ tự thời gian hơi sai sai nhưng đúng kết quả là được rồi mà.
Tiêu Văn Cảnh có khác, thông minh quá!
Chẳng mấy chốc đã giải quyết được vấn đề nan giải rồi!
“Muội còn tặng lung tung nữa không?” Tiêu Văn Cảnh hỏi nàng.
Nguyễn Linh Huyên lắc đầu: “Không tặng nữa, không tặng nữa!”
Tặng mỗi Hà Hiểu Hành thôi đã làm nàng đau đầu lắm rồi, thêm vài người như thế nữa khéo đầu nàng nổ luôn quá.
“Linh Huyên ơi!… Hu hu hu…” Tiêu Yến Thư nhào tới, ôm chầm lấy cánh tay của Nguyễn Linh Huyên, sau đó lau nước mắt một cách tủi thân.
Nguyễn Linh Huyên nhét thẻ bài hoa đào vào tay áo, đỡ Tiêu Yến Thư: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Linh Chủy đi tới, giải thích: “Thất Công chúa vừa đi bói quẻ nhân duyên, rút được quẻ “Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước, nay bay vào những nhà dân chúng bình thường*”…”
*Trích Kim Lăng ngũ đề – Ô Y hạng.
Nguyễn Linh Huyên: “Thế thì có gì đâu mà buồn?”
“Còn một câu nữa là “Đa tình chỉ có trăng trong sân mùa xuân, còn vì người biệt ly chiếu xuống bông hoa rụng*”!”
*Trích Ký nhân kỳ 1.
Tiêu Yến Thư ôm Nguyễn Linh Huyên, nghẹn ngào nói: “Ta chẳng những phải gả cho kẻ có gia thế thấp hơn mà về sau còn phải tái giá nữa, đáng sợ quá đi mất!”
“Chuyện xấu không linh, chuyện tốt sẽ linh!”
Nguyễn Linh Huyên che miệng nàng ấy lại: “Đừng nói mò!”
Rất nhiều chuyện ở kiếp này đã thay đổi, chưa chắc hôn sự của Tiêu Yến Thư đã giống kiếp trước.
Đôi mắt Tiêu Yến Thư ngấn lệ.
Nguyễn Linh Chủy lấy khăn ra lau nước mắt cho Thất Công chúa. Khi liếc mắt trông sang, nàng ấy bắt gặp Tiêu Tông Vĩ vừa bước ra từ một điện thờ ở bên cạnh thì ngẩn người.
Không biết có phải do đang ở cửa Phật thanh tịnh không mà trông Đại Hoàng tử ôn hòa hơn thấy rõ. Cái người căm phẫn, bất khuất của hai ngày trước tưởng chừng đã biến thành một con người khác.
Nguyễn Linh Chủy quay đầu đi, nói tiếp: “Càng ngày càng đông hơn rồi, hay chúng ta ra sau núi hái vài đóa hoa đào về đi.”
Nguyễn Linh Huyên cũng nhìn thấy Tiêu Tông Vĩ, nàng đồng ý ngay.
Đoàn người ra sau núi chùa Đại Bảo Tương.
Tiêu Văn Cảnh ra sau núi cùng họ nhưng không hái hoa đào với cả bọn. Cẩn Ngôn chuẩn bị một bình trà xanh cho hắn, hắn ở lại đình đọc sách.
Nguyễn Linh Huyên đã dỗ dành Tiêu Yến Thư vui vẻ trở lại, hai người tung tăng chạy nhảy trên gò núi sau chùa.
Nhìn Tiêu Yến Thư hay e thẹn, ngượng ngùng khi đứng trước người khác vậy thôi, mỗi khi đi với Nguyễn Linh Huyên là nàng ấy gan dạ, hoạt bát hơn hẳn.
Hiền Đức Hoàng Thái hậu thường bảo Nguyễn Linh Huyên có một tài năng là luôn khiến ai ở bên nàng lâu sẽ rất vui.
Rừng hoa đào trên núi Hương đua nhau khoe sắc, thu hút đông đảo khách hành hương đến đây, lưu luyến vẻ đẹp của cảnh vật nơi đây, không nỡ rời đi.
Nguyễn Linh Chủy vô tình bắt gặp một vài khuê mật, họ cũng tò mò về hôn sự của nàng ấy, ríu rít hỏi nàng ấy không ngừng nghỉ.
Nguyễn Linh Huyên bèn dẫn Tiêu Yến Thư đến chỗ yên tĩnh để tránh bị người khác quấy rầy.
Họ nhắm trúng một gốc cây già, Nguyễn Linh Huyên vừa háo hức toan xắn tay áo để leo lên thì có hai người xông tới từ bên cạnh.
“Ngươi đừng hòng, ta sẽ không giúp ngươi đâu! Vả lại đó chỉ là một sỉ tử nghèo túng, phụ thân ngươi sẽ không đồng ý đâu!”
Là một cặp nam nữ, không biết vì sao lại kéo nhau cãi vã đến tận đây. Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Yến Thư định bụng rời khỏi chỗ này.
“Sĩ tử thì sao? Cha ta nói rồi, chàng ấy là người có tiềm lực nhất trong số những người được hỗ trợ lâu năm, mới mười bảy tuổi đã đỗ đạt, sau này có tên trên bảng vàng cũng không thành vấn đề! Nếu ta gả cho chàng ấy, sau này ta cũng sẽ được cáo mệnh, được hưởng vinh hoa phú quý như cô cô thôi!”
“Ngươi muốn vinh hoa phú quý, ta… Thôi bỏ đi, ngươi thích ai thì tự đi mà theo đuổi, liên quan gì tới ta chứ?” Thanh niên kia không được vui cho lắm, giọng điệu đầy dữ dặn.
“Ninh Tiểu Khí, đồ không trượng nghĩa! Chẳng dễ gì ta mới phải lòng một người, sao ngươi không chịu giúp ta vậy hả! Chúng ta là thanh mai trúc mã, ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, đáng lẽ ra phải chăm sóc lẫn nhau chứ! Sau này ngươi thích ai thì ta cũng có thể giúp ngươi mà!”
Thiếu nữ không chịu ngừng, đuổi theo thanh niên, nói một thôi một hồi: “Ta là cô nương thì hiểu cô nương nhất, ngươi là nam tử thì cũng hiểu nam tử nhất, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, quá tốt còn gì!”
Thiếu nữ cứ nhõng nhẽo, nằng nặc đòi thanh niên làm theo ý mình. Cuối cùng chàng trai nọ cũng chịu đồng ý, có điều nom chẳng hài lòng là bao.
Nhân lúc họ rời đi, Nguyễn Linh Huyên lén lút nhìn thoáng qua, phát hiện cô nương kia là nữ nhi của hoàng thương Đường gia.
Người thanh niên bên cạnh nàng ta là Ninh Vương Thế tử.
“Ninh Vương Thế tử? Ta ít khi nghe tin tức về hắn ta lắm.” Mặc dù là họ hàng nhưng Tiêu Yến Thư không quen biết gì với hắn ta.
“Ninh Vương sống kín tiếng, không lộ diện đã lâu, nhi tử của ông ấy cũng không thường tiếp xúc với người khác nên đương nhiên không nghe được tin tức gì rồi.” Phải nhờ kiếp trước từng thấy Ninh Vương Thế tử nên Nguyễn Linh Huyên mới nhớ tướng mạo của hắn ta.
Có điều, trong ấn tượng của nàng, Ninh Vương Thế tử thích cô nương Đường gia này, tại sao hắn ta lại đồng ý giúp thanh mai mình theo đuổi nam tử khác nhỉ?
Sau khi hái hoa với Tiêu Yến Thư xong, Nguyễn Linh Huyên một mình chạy đi tìm Tiêu Văn Cảnh.
Lời nói của cô nương Đường gia lúc nãy đã gợi ý cho nàng một vài điều. Nhờ Tiêu Văn Cảnh giúp đỡ sẽ nhanh hơn là đọc sách tình cảm để học tập trong khi chẳng hiểu nó viết gì.
“Tiêu Văn Cảnh!”
Đã có lời giải đáp cho mối băn khoăn trong lòng, tâm trạng của Nguyễn Linh Huyên tốt hơn hẳn, bước chân nàng thoăn thoắt hệt một chú thỏ được ăn uống đầy đủ, tung tăng chạy vào đình đá nghỉ chân trong rừng hoa đào.
Nghe thấy giọng nàng, Tiêu Văn Cảnh không ngẩng đầu ngay mà ngón tay khẽ cử động, lật sang trang sách khác.
Nguyễn Linh Huyên đang cầm một cành đào dài bằng một ngón tay, xoay qua xoay lại, cánh hoa tròn trịa lướt một vòng qua gò má mềm mại.
“Ta nghĩ ra rồi!” Nguyễn Linh Huyên cười khúc khích tựa vào bàn, dải lụa màu hồng nhạt trượt khỏi đầu vai, rủ xuống trước ngực, mềm mại nằm trên cuốn sách được mở ra trên bàn, che đi vài chữ.
Tiêu Văn Cảnh lần theo sắc hồng nhạt kia nhìn lên. Nguyễn Linh Huyên cúi đầu, cách mặt hắn rất gần, hai mắt sáng ngời như sao.
“Tiêu Văn Cảnh, người giúp ta đi!”
“Giúp muội cái gì?” Tiêu Văn Cảnh nhẹ nhàng cầm dải lụa che mất chữ trên trang sách lên.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu cái rụp hai lần, nói: “Người đã gặp Ngụy Khiếu Vũ, còn từng so tài với hắn rồi đúng không? Vậy chắc chắn người hiểu về hắn! Người lại thông minh như vậy, nhất định biết hắn thích kiểu cô nương nào đúng không!”
Đôi mắt hắn sa sầm: “Nên?”
“Nên người giúp ta theo đuổi hắn đi, ta sẽ làm theo một điều kiện của người!” Nguyễn Linh Huyên giơ cành đào lên, như thể đây là chuyện gì trọng đại lắm.
Tiêu Văn Cảnh chống cằm, dường như hắn đang suy tư: “Một điều kiện…”
“Người còn chê ít nữa hả?” Nguyễn Linh Huyên bĩu môi, vỗ bàn một phát: “Được! Hai điều kiện! Không được nhiều hơn nữa! Hắn chỉ đáng từng này thôi!”
Nguyễn Linh Huyên từng được Tiết Quý khuyên rằng lúc mặc cả, tuyệt đối không được để lộ sự yêu thích của mình dành cho nó, không được để lộ mình cực kỳ muốn có nó, nếu không thì sẽ không mặc cả được.
Có điều Tiêu Văn Cảnh đi guốc trong bụng nàng từ lâu, nàng chỉ có thể nhượng bộ một chút tùy tình cảnh thôi, không thể nhượng bộ quá nhiều, mất công hắn giở công phu sư tử ngoạm thì khó cho nàng lắm.
Nghe thấy câu “Hắn chỉ đáng từng này thôi” được thốt ra từ miệng Nguyễn Linh Chủy, Tiêu Văn Cảnh nhếch môi, thờ ơ bảo: “Ừm, muội cho nhiều quá rồi.”
Nghe xong, Nguyễn Linh Huyên thầm nghĩ, không phải Tiêu Văn Cảnh đang chê Ngụy Tiểu Tướng quân đấy chứ?
“Sao lại nhiều được! Vậy thì ba điều kiện!”
Mặc cả kiểu gì lại thành ra tự tăng giá, từ xưa đến nay, chỉ có một mình Nguyễn Linh Huyên làm vậy mà thôi.
Cẩn Ngôn đứng sau lắc đầu như trống bỏi.
“Được thôi.” Tiêu Văn Cảnh đồng ý.
Nguyễn Linh Huyên cứ đinh ninh Tiêu Văn Cảnh sẽ làm khó mình lắm, không ngờ hắn đồng ý nhanh hơn Ninh Vương Thế tử nhiều.
Nhưng cũng đúng, Ninh Vương Thế tử thích Đường cô nương nên đương nhiên không thích giúp nàng ta theo đuổi những nam tử khác, còn Tiêu Văn Cảnh thì không thích nàng, bởi vậy lúc nãy hắn chỉ đang treo giá, chờ mặc cả mà thôi.
Đồ đáng ghét!
Nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, ít nhất hắn đã đồng ý giúp đỡ rồi!
Nguyễn Linh Huyên an ủi bản thân.
“Vậy thống nhất rồi đấy!”
Tiêu Văn Cảnh khẽ gật đầu.
Nguyễn Linh Huyên vui lên lại, tung tăng ra khỏi đình nghỉ chân, đi tìm Tiêu Yến Thư và Nguyễn Linh Chủy để báo về tin tốt này.
“Điện hạ, ngài muốn giúp Nguyễn tiểu thư theo đuổi Ngụy Tiểu Tướng quân thật sao?” Cẩn Ngôn chẳng hiểu nổi tại sao Tiêu Văn Cảnh lại làm vậy.
Hắn ta cứ ngỡ Lục điện hạ vội vàng quay về là để ngăn cản Nguyễn Linh Huyên và Ngụy Tiểu Tướng quân đến với nhau, sao bây giờ đùng cái mọi thứ thay đổi, muốn tác hợp cho hai người họ thế kia?
Tiêu Văn Cảnh nhìn hai đóa hoa đào nhỏ rơi xuống bàn đá.
Chúng vừa rơi xuống từ cành đào Nguyễn Linh Huyên cầm lúc nãy. Hắn nhẹ nhàng cầm lên, đặt vào lòng bàn tay, đưa đến trước mắt để ngắm nghía một lúc, sau đó cẩn thận kẹp vào quyển sách cầm trên tay để giữ hình dạng cánh hoa.
“Ừm.”
Cho dù không giúp nàng thì nàng cũng sẽ nghĩ cách khác thôi. Thà hắn trông chừng cho yên tâm.
Nghĩ đến cuốn sách mình không lấy lại được, Tiêu Văn Cảnh hít một hơi thật sâu.
Thấy hắn đứng dậy, Cẩn Ngôn vừa thu dọn đồ đạc vừa liến thoắng.
“Nhưng mà… Điện hạ có biết làm gì trong chuyện tình ái không ạ?”
Tiêu Văn Cảnh trả lời mà không chút chần chờ: “Không biết.”
Hắn vốn ít qua lại thân thiết với người khác, huống gì là chuyện cần sự tinh tế như tình yêu.
Nghe thấy hai chữ đầy đương nhiên này, Cẩn Ngôn toát mồ hôi hột thay Nguyễn Linh Huyên.
Bản thân ngài còn không biết mà lại lừa được Nguyễn Lục cô nương thực hiện ba điều kiện cho mình là sao?
Xét về trình độ nào đó, Cẩn Ngôn cực kỳ bội phục Lục điện hạ.
Hắn ta ở bên điện hạ từ nhỏ đến khi trưởng thành, nhìn hắn đọc sách, học tập, tiếp xúc với chính sự. Hắn ta cũng nhận ra điện hạ đã tự học sự thâm hiểm, đen tối của bậc Đế vương và áp dụng nó một cách thành thục.
Chuyện như không làm mà muốn có ăn thì càng thuận buồm xuôi gió.
Thông cảm cho Nguyễn Linh Huyên ngờ nghệch bị lừa lúc nào không hay, Cẩn Ngôn không kìm được mà hỏi giúp nàng: “Vậy ngài định giúp Nguyễn tiểu thư thế nào?”
Dù sao cũng không thể ăn không ngồi rồi được.
“Đọc sách.” Tiêu Văn Cảnh quơ quơ cuốn sách trong tay.
Học đi đôi với hành còn gì.