“Linh Huyên!” Tiêu Yến Thư nín khóc mỉm cười, vội vàng đón nàng.
Nguyễn Linh Huyên không nhìn nàng ấy nữa mà tung người xuống ngựa, cầm chặt tay Tiêu Yến Thư, tiếp thêm sức mạnh và an ủi nàng ấy.
“Ngươi là ai? Có thể tỷ thí thay cho Công chúa không?” Bảo Gia Quận chúa đang hết sức không vui vì mũi tên khiêu khích vừa rồi, nàng ta vung tay ném cây cung vào trong ngực người bên cạnh, nhìn Nguyễn Linh Huyên nói.
“Ta tên là Nguyễn Linh Huyên, bệ hạ phong ta làm Bình Hi Huyện chủ.” Nguyễn Linh Huyên giấu cung tên ra sau lưng, ngẩng đầu nói: “Sao vậy, người không dám so tài với ta sao?”
“Ai bảo ta không dám!” Bảo Gia Quận chúa lập tức phản bác, giục ngựa đi xung quanh nàng một vòng, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Tỷ thí kỵ xạ với chúng ta, người phải sợ cũng là các ngươi sợ mới đúng.”
“Chúng ta có gì phải sợ chứ!” Chương Nguyên Côn cũng là người rất dễ bị khơi dậy ý chí chiến đấu, nếu không thì cũng sẽ không vì dăm ba câu của Nguyễn Linh Huyễn mà liên tục so tài với nàng.
Đối mặt với người Bắc Lỗ, lần này hắn ta kiên quyết đứng về phe Nguyễn Linh Huyên.
“Được, nếu đã muốn so tài, vậy chúng ta làm một trận lớn luôn.”
Bảo Gia Quận chúa cưỡi ngựa đi tìm Hoàng đế Đại Chu.
Bây giờ, người đến xem trò hay ngày càng nhiều, không chỉ có nhóm hoàng thân quốc thích đến mà còn có rất nhiều quan đại thần, trước mặt bao nhiêu người Bảo Gia Quận chúa không chút sợ hãi dứt khoát xuống ngựa nói với Thuận Thiên Đế: “Bệ hạ, chắc hẳn bệ hạ cũng đã nghe thấy, Bình Hi Huyện chủ nói muốn tỷ thí với ta, trên thảo nguyên chúng ta đọ võ khó tránh khỏi sẽ có nguy hiểm, chỉ sợ sẽ làm bị thương quý nữ của nước bệ hạ.”
Lời nói có vẻ như đang hết sức quan tâm này khiến người nghe lại cảm thấy như đang bị xem thường, như thể nhi nữ Bắc Lỗ bọn họ mới là vàng thật đã trải qua muôn vàn thử thách, còn người Đại Chu đều là hổ giả làm bằng giấy, cao thấp đã được định sẵn.
“Đến người có thân thể đáng giá ngàn vàng như Quận chúa còn không sợ bị thương, vậy nhi nữ Đại Chu ta có gì phải sợ chứ.” Thuận Thiên Đế từ tốn nói.
“Bệ hạ, thần cũng nguyện ý thử so tài với sứ giả Bắc Lỗ một lần!” Nếu đã không phải một chọi một, Ngụy Khiếu Vũ cũng không phải lo lắng.
Trác Nhĩ Thân Vương nhìn Ngụy Khiếu Vũ, mỉm cười nói: “Ngụy Tiểu Tướng quân thân kinh bách chiến, chẳng qua các nàng cũng chỉ là chơi trò trẻ con, vẫn mong Tiểu Tướng quân nương tay.”
Ngụy Khiếu Vũ liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó đi thẳng đến chuồng ngựa.
Thấy Ngụy Khiếu Vũ không coi mình ra gì, sắc mặt Trác Nhĩ Thân Vương tối sầm lại, bên cạnh có người lập tức cười nói: “Ngụy Tiểu Tướng quân cũng chưa đến tuổi cập quan, nói hắn là trẻ con cũng đúng.”
Câu này chắc chắn không phải đang nói cho người Bắc Lỗ nghe, Đại Chu bọn họ cũng có anh hùng xuất thiếu niên, khiến Trác Nhĩ Thân Vương phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bởi vì Bảo Gia Quận chúa mở miệng yêu cầu trước nên quy tắc của cuộc tỷ thí lần này cũng thay đổi sang phương pháp Bắc Lỗ, hai đội lựa chọn năm người, mỗi người có năm mũi tên.
Trên sân có năm bia ngắm, một bia xa nhất được cắm ở điểm cuối của sân, hai đội sẽ thi xem người bên đội nào bắn trúng bia ngắm trên sân nhiều nhất và người bên đội nào đến điểm cuối cùng của sân đầu tiên.
Nguyễn Linh Huyên đang định xoay người lên ngựa, nhưng Tiêu Văn Cảnh lại ngăn cản nàng.
“Muội có hiểu mục đích của Bảo Gia Quận chúa không?”
“Ta hiểu.”
Ngụy Khiếu Vũ đi tới, giải thích nói: “Lý do mấy người bên đó yêu cầu đội năm người chính là muốn làm việc nhóm, muội xem mấy người nàng ta chọn đều có thể hình cao lớn cường trắng, đến lúc đó tạo thành bức tường bằng người sẽ là một trở ngại lớn cho tốc độ tiến lên của người đội chúng ta. Điều này yêu cầu phải có ý thức làm việc nhóm trong tác chiến quân sự.”
Lúc này Nguyễn Linh Huyên mới biết trong thi đấu còn có những ý đồ vòng vèo quanh co như này,
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Tiêu Văn Cảnh và Ngụy Khiếu Vũ liếc mắt nhìn nhau, sau đó gọi ba người còn lại đến, cùng nhau bàn bạc cách đối phó.
Tiêu Tông Vĩ đứng khoanh tay, híp mắt nhìn hành động của Tiêu Văn Cảnh.
Tứ Hoàng tử đứng bên cạnh nói: “Bây giờ Lục đệ chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, khoe khoang cho ai xem chứ?”
Lý do hắn ta chịu khó làm việc như thế chắc chắn là muốn để lại ấn tượng tốt cho Thuận Thiên Đế.
Có đôi khi con người chính là như vậy, không thể chịu nổi khi người khác cố gắng hơn mình, chỉ sợ sự cố gắng của người khác sẽ nhận được quả ngọt.
“Xin lỗi, nghe các ngươi nhắc đến Lục điện hạ, Tiểu Vương có chút tò mò.” Trác Nhĩ Thân Vương chủ động đi đến bên cạnh hai vị Hoàng tử, nở nụ cười ôn hòa, vô hại: “Nghe nói vị Lục điện hạ này rất được Hoàng đế yêu thích, không biết có đúng hay không?”
“Liên quan gì đến ngươi!” Ngũ điện hạ thô lỗ nói, từ trước đến nay hắn ta là người nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa câu đối phương nói còn là câu không được xuôi tai cho lắm, điều này càng khiến sắc mặt hắn ta sa sầm hơn.
Trác Nhĩ Thân Vương cũng không hề khó chịu, trái lại hắn ta còn bình tĩnh nói với Tiêu Tông Vĩ: “Đối với Đại điện hạ, Tiểu Vương có cảm giác tuy mới gặp nhưng giống như đã quen biết từ lâu nên cố ý quay đây gửi lời thăm hỏi, không biết điện hạ có rảnh hay không, có thể cho Tiểu Vương mượn bước nói chuyện?”
Tiêu Tông Vĩ nhìn hắn ta, cười lạnh nói: “Người Bắc Lỗ và ta có lời gì hay để nói với nhau chứ, ngươi không quan tâm đường muội đang thân cô thế cô sức yếu của ngươi đi, cũng không biết lát nữa nàng ta sẽ thua thế nào đâu?”
Trác Nhĩ Thân Vương cười một tiếng: “Cũng chưa chắc điện hạ đã hi vọng vị Nguyễn cô nương kia thắng đúng không? Ta biết nàng ta là ngoại tôn nữ Mộc Lão Vương gia sủng ái nhất, nếu nàng ta có mối quan hệ mật thiết với Lục điện hạ, đây có thể là một trở ngại trong kế hoạch đại nghiệp của Đại điện hạ.”
“Ngươi…” Ngũ điện hạ hết sức kinh ngạc, hắn ta chỉ là một người ngoài, sao có thể đoán được việc lớn trong lòng Tiêu Tông Vĩ và mối quan hệ giữa ngựa với người ở Đại Chu rõ như trong lòng bàn tay như thế.
“Ngươi yên tâm, ta đã vừa thông báo cho nhóm đường muội, nhất định phải cho Đại điện hạ một kết quả hài lòng.” Trác Nhĩ Thân Vương biết hai người này vẫn đang đề phòng hắn ta cho nên hắn ta không nói hết ra mà chỉ nói điểm mấu chốt.
“Tên Trác Nhĩ Thân Vương này cứ thần thần bí bí, rốt cuộc hắn ta định làm gì?” Tứ Hoàng tử ghét bỏ: “Hoàng huynh, huynh cảm thấy thế nào?”
Tiêu Tông Vĩ không để ý đến Hoàng đệ của mình, hắn ta chỉ liếc mắt nhìn sang đám người Nguyễn gia phía đằng xa kia.
Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục sang trọng, khuôn mặt nho nhã đang khom lưng chắp tay thi lễ với mấy vị trưởng bối, còn đứng sau bọn họ là một cô nương dịu dàng được được những nữ sử đứng vây xung quanh, ki thì nàng nhìn về phía nam tử đứng đằng trước, khi thì lại quay đầu nhìn về phía trường đua phía xa xa.
Tứ Hoàng tử nhìn theo ánh mắt của Đại Hoàng tử, hắn ta mở miệng nói: “Kia là công tử đích tôn Bùi gia, lần này cũng nhận cơ hội đến chào nhạc phụ tương lai sao?”
Tiêu Tông Vĩ quay người rời đi.
Tứ Hoàng tử lại nhìn về phía Nguyễn gia một lúc lâu như có điều suy nghĩ.
*
Tùng…
Tùng tùng tùng…
Tiếng trống vang lên, hai bên tham gia cuộc tỷ thí đã cưỡi lên lưng ngựa, chia ra hai bên trường đua, đợi hiệu lệnh xuất phát.
“Chỉ có so tài chứ không có thưởng nên thiếu chút hấp dẫn, như vậy, ta có một thanh bội kiếm của Tiên hoàng, nay bèn lấy ra làm phần thường, bên nào thắng sẽ có được thanh bội kiếm này.”
Sau đó, lập tức có nội giám nâng một trường kiếm được đựng trong khay lên, vỏ làm bằng hoàng kim, chuôi có hình mặt hổ, được chế tác hết sức tinh xảo, huống chi đây còn là vật Tiên hoàng đã từng sử dụng, chắc chắn là vật bất phàm.
Nguyễn Linh Huyên tò mò quan sát thanh kiếm.
Nàng đã hứa sẽ thắng thanh kiếm này cho Tiêu Văn Cảnh.
Bảo Gia Quận chúa nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên nhìn chằm chằm thanh kiếm kia không rời mắt thì lập tức lên tiếng nói với Trác Nhĩ Thân Vương: “Đường huynh, huynh cứ đợi muội thắng thanh kiếm này cho huynh đi!”
Ban đầu nàng ta đánh với suy nghĩ nhất định phải thắng, nếu là đồ Nguyễn Linh Huyên muốn, nàng ta càng phải có được nó hơn.
Nguyễn Linh Huyên lập tức tức giận: “Nằm mơ!… Đây là của ta!”
“Hừ, vậy cũng chưa chắc!”
Quan truyền lệnh nhìn vào mắt của Thuận Thiên Đế, thấy ngài ấy khẽ gật đầu, hắn ta lập tức vung tay cho tiếng kèn vang lên.
Tuuu… Tuuu… Tuuu.
Nguyễn Linh Huyên và Bảo Gia Quận chúa đồng thời xuất phát, hai con ngựa một đen một nâu chỉ cách nhau nửa thân ngựa.
Ngụy Khiếu Vũ và Chương Nguyên Côn cưỡi ngựa chạy theo sát phía sau.
Người của Bảo Gia Quận chúa cũng không theo quá sát bọn họ nhưng cũng dần dần có xu hướng ngày càng thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Bia ngắm đầu tiên đã ở ngay phía trước, Nguyễn Linh Huyên giẫm chặt bàn đạp yên ngựa, buông dây cương ra, đưa tay ra sau lấy một mũi tên xuống. Lúc nàng đang định giương cung lên bắn, bỗng nhiên có một bóng đen xông đến từ phía bên cạnh, tốc độ của thứ đó rất nhanh khiến cho người khác không có thời gian phản ứng lại.
Bốp…
Nguyễn Linh Huyên vô thức nhắm mắt lại nhưng gò má trái lại cảm thấy đau rát, nàng vừa mở mắt ra nhìn thì phát hiện dây cung trong tay mình cũng đã gãy.
Một roi vừa nãy là đánh vào dây cung của nàng nhưng trong lúc vung lên, đầu roi lại đánh vào mặt nàng.
Không cần nhìn cũng biết chắc chắn bây giờ trên mặt nàng đã xuất hiện một vết máu.
Với tiếng tuyên bố giành được điểm, Bảo Gia Quận chúa ở đằng trước nàng đã bắn một mũi tên đầu tiên.
“Ta đã nói, ngươi không biết cách người Bắc Lỗ chúng ta so tài kỵ xạ rồi mà, ôi trời, sao lại khóc rồi?” Bảo Gia Quận chúa ngoái đầu nhìn nàng cười một tiếng, sau đó ung dung giục ngựa đi.
“Linh Huyên muội muội!” Ngụy Khiếu Vũ cưỡi ngựa chạy phía sau cũng nhìn thấy rõ chuyện xảy ra ở phía trước, hắn ta rất lo lắng Nguyễn Linh Huyên không thể tiếp tục tham gia tỷ thí.
“Nguyễn Linh Huyên!” Nàng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Tiêu Văn Cảnh ở đằng sau.
Nhưng những âm thanh đó đã bị cơn gió thổi vào mặt nàng thổi bay đi, vết thương Nguyễn Linh Huyên vẫn đau rát đến tận xương, hốc mắt nàng bắt đầu rưng rưng nước mắt, tầm nhìn cũng trở nên lờ mờ.
Nàng sợ đau nhất, trước đây lúc luyện kỵ xạ mỗi lần ngã ngựa hay là tay xước chảy máu rồi nổi bọng nước, nàng đều phải nằm trong lòng nương khóc lóc hồi lâu. Thế nhưng nàng thật lòng rất thích kỵ xạ cho nên sau đó sẽ lau sạch nước mắt tiếp tục tập luyện, tập đến khi bàn tay cũng vì cọ xát mà tạo thành vết chai mỏng không còn đau đớn nữa, tập đến khi kỹ năng cưỡi ngựa thành thục không còn bị ngã ngựa nữa, khi đó nàng đã không còn vì kỵ xạ mà khóc lóc nữa.
Những cơn gió se se lạnh đầu thu thổi vào da mặt nàng giống như con dao cứa vào da thịt.
Khiến vết thương mới của nàng nóng rực lại râm ran, đau đớn.
Thế nhưng nàng không muốn từ bỏ, nàng đã hứa với Tiêu Văn Cảnh sẽ giành lấy thanh kiếm này cho hắn.
“Ngươi không có cung mà còn muốn đấu với ta sao?” Bảo Gia Quận chúa nhìn nàng không có ý định bỏ cuộc thì cũng rất tức giận, nàng ta quay đầu trừng mắt với nàng: “Nên bỏ cuộc sớm đi thì hơn!”
“Người cho rằng ta sẽ để người ngắm bắn trúng bia lần nữa sao?” Nguyễn Linh Huyên lau nước mắt, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, cơ thể nghiêng về phía trước gần như nằm rạp trên lưng ngựa, giục ngựa tiến lên.