Tim Lưu tư lại như hụt mất một nhịp.
Ai ở đây cũng được, cớ sao lại là Thái tử.
Chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp đến chỗ Nguyễn Các lão bẩm báo, hắn đã ra tay với bọn họ.
Vương Chỉ huy sứ còn hiểu rõ chuyện này hơn hắn ta, quát lên với đám binh lính bên dưới: “Đám vô tích sự, định quỳ gối ở đây cho ta ngứa mắt à, còn không mau cút ra ngoài!”
Đám binh lính do dự một lúc, vừa định đứng dậy.
Tiêu Văn Cảnh xem xong trang giấy cuối cùng trong tay, khép hồ sơ lại, nói: “Đợi đã.”
Đám binh lính vừa mới đứng dậy được một nửa lại quỳ xuống tiếp, cúi đầu thật thấp, làm gì còn chút kiêu ngạo nào như khi nãy.
Vương Chỉ huy sứ bất an xoa tay hỏi: “Điện hạ, ngài có mệnh lệnh gì sao?”
Tiêu Văn Cảnh cuộn hồ sơ lại, chỉ vào mấy người bên dưới, bình tĩnh nói: “Lặp lại từ đầu đến cuối những gì mấy người kia vừa mới nói, tìm một người đến đây chép lại, đúng lúc cô có việc phải đến gặp Nguyễn Các lão, có thể “mách lẻo” hộ các ngươi luôn.”
Vương Chỉ huy sứ trợn tròn mắt.
Nếu mấy câu này viết ra rồi rơi vào tay Thái tử, lỡ như trong đấy có cái nào đấy không phải sự thật hoặc nói xấu thì chắc chắn sẽ nguy to.
“Này… Chắc chắn trong chuyện này có hiểu nhầm!” Vương Chỉ huy lập tức ra quyết định, phủ nhận hoàn toàn những gì thủ hạ vừa mới nói, vừa giải thích vừa liếc mắt ra hiệu cho đám binh lính bên dưới: “Có khả năng là do bọn họ hiểu nhầm thôi!”
Đám binh lính nhận được ánh mắt ra hiệu của cấp trên, cũng cực kỳ phối hợp gật đầu lia lịa: “Đúng, là chúng tiểu nhân hiểu nhầm…”
Tiêu Văn Cảnh không chút lung lay khi nghe thấy bọn họ dồn dập nói cùng một câu, trái lại còn hơi mỉm cười: “Giờ Dậu, đưa trạng chỉ đến Đông Cung.”
Cuối cùng đám người đi tiễn Thái tử, Lưu tư lại đến gần, nhìn gương mặt xanh mét của cấp trên, gắng gượng hỏi: “Đại nhân, cái này phải viết như nào đây? Thái tử điện hạ bảo vệ Nguyễn cô nương kia nhất, chúng ta viết xong liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Tự dưng các ngươi động đến Nguyễn Linh Huyên làm gì?” Vương Chỉ huy sứ giơ tay lên, đang định tát cho Lưu tư lại một phát, Lưu tư lại nhanh chóng trốn đi, ấm ức nói: “Đại nhân, người không thể đổ hết tội lỗi lên đầu bọn ta được, chuyện này có muốn trách thì phải trách tên thế tử kia, tự dưng lại làm thế làm gì!”
Chẳng phải hắn ta nói đấy chỉ là một cử tử* một nghèo hai trắng, không quyền không thế thôi sao?
*举子 (cử tử): Học trò được cử đi thi. Người đậu kỳ thi hương.
Bây giờ vừa có Nguyễn Linh Huyên vừa có Thái tử, như này thì ai giải quyết được?!
Vương Chỉ huy sứ nhăn mặt, than ngắn thở dài như một tiểu lão đầu.
“Bọn họ như này là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết!”
…
Rời khỏi Nam Thành Binh Mã Ti chưa được bao lâu, Cẩn Ngôn đã điều tra được đầu đuôi ngọn ngành chuyện này.
“Điện hạ, là Ninh Vương phủ sai người làm.”
Tiêu Văn Cảnh suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không hiểu giữa hai bên có quan hệ gì: “Ninh Vương trước giờ luôn giữ thái độ khiêm tốn, sao có thể có thù hận gì với Trần Tư Viễn được?”
“Nếu chúng thuộc hạ không điều tra sai thì Đường gia cực kỳ để ý tài học của Trần Tư Viễn, tin chắc hắn ta có thể thi được tam giáp cao trung, cho nên muốn lôi kéo hắn ta trước, không chỉ cung cấp ruộng tốt nhà đẹp mà còn mua nha hoàn gã sai vặt để hầu hạ hắn ta. Nhưng Trần công tử với mẫu thân hắn ta đã quen sống giản dị nên từ chối hết, lần này lên kinh đi thi, Đường gia cũng đã chuẩn bị cho hắn ta rất nhiều thứ, nhìn có vẻ như định chọn hắn ta làm nữ tế, bọn họ làm như vậy rõ ràng là muốn bắt chước con đường của Hà Thượng thư.” Cẩn Ngôn kể lại tất cả những gì hắn ta điều tra được.
“Hoá ra là vậy.” Tiêu Văn Cảnh nhanh chóng hiểu ra khúc mắc trong chuyện này: “Là Ninh Thế tử à?”
Ninh Vương ru rú trong nhà, dù có thực tế có như thế nào thì ngoài mặt cũng bày ra bộ dạng không tranh với đời, không có khả năng lại đi gây chuyện với một học sinh không quyền không thế, nhưng chuyện Ninh Thế tử thích Đường Đại tiểu thư lại không phải bí mật.
Làm người từng trải, đương nhiên hắn có thể hiểu được nguyên nhân Ninh Thế tử muốn đối phó với Trần Tư Viễn, cẩn tắc vô áy náy mới là hành động thông minh.
Cẩn Ngôn gật đầu, chắp tay nói: “Điện hạ anh minh!”
Đến chạng vạng.
Một bức “trạng chỉ” đã được Nam Thành Binh Mã Ti cẩn thận trau chuốt được đưa đến Đông Cung, Tiêu Văn Cảnh đọc từ trên xuống dưới một lượt rồi lắc đầu.
Đúng lúc Nguyễn Linh Huyên đến đây, khoe chuyện tốt hôm nay nàng đã làm, Tiêu Văn Cảnh tiện tay đưa trạng chỉ này cho nàng xem.
“Được lắm, vậy mà bọn họ lại phủi sạch sành sanh những chuyện bọn họ đã làm, nếu không phải tận mắt ta nhìn thấy thì có khi ta cũng nghĩ bọn họ đi làm chuyện tốt thật ấy chứ!” Nguyễn Linh Huyên đập bộp tờ giấy xuống mặt bàn, vẫn thấy không phục lắm: “Để ta kể cho người nghe, bọn họ mang bảy tám đại hán đến bao vây xung quanh Trần Tử Viễn y như bắt gà ấy, nếu không phải ta đi ngang qua đấy nhìn thấy thì sao Trần Tư Viễn có thể đến thành Thịnh Kinh nguyên vẹn được.”
Nàng đi ngang qua nhìn thấy mà khiến bảy tám đại hán mặt xàm mày tro.
“Muội là một cô nương đấy, không sợ bọn họ khiến muội bị thương à.” Tiêu Văn Cảnh cũng nhân cơ hội này quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Thật ra nhìn bộ dạng phấn chấn này của nàng trông không giống như từng bị thương, nếu không chắc chắn khoảnh khắc nàng bước chân phải vào điện đã la hét kêu đau.
Thật ra Nguyễn Linh Huyên là một cô nương rất kỳ lạ, nếu nói nàng yếu đuối mỏng manh thì nàng lại thông thạo từ cưỡi ngựa đến bắn tên, lúc gặp chuyện nàng còn dũng cảm hơn cả nam nhi bình thường, nhưng nếu nói nàng không yếu đuối mong manh thì nàng lại rất sợ đau, Đan Dương Quận chúa bắt nàng đi tập thêu thùa, nàng đâm kim vào ngón trỏ mấy lần, rưng rưng nước mắt khiến Đan Dương Quận chúa không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.
“Công phu mèo cào đấy của bọn không khiến ta bị thương được.” Không phải Nguyễn Linh Huyên kiêu ngạo, mà là nàng thật sự có thiên phú ở phương diện này, người bình thường không phải đối thủ của nàng.
“Người không nhìn thấy, Tiểu Thạch Đầu với ta phối hợp không chê vào đâu được, ngựa của bọn họ kém của ta nên chỉ có thể bị ta đánh tơi bời tan tác!”
Tiêu Văn Cảnh không nhịn được nở nụ cười.
Mấy binh lính kia hôm nay thật sự không lấy được chút ưu thế nào từ chỗ Nguyễn Linh Huyên.
Nội giám bê trái cây theo mùa lên, cố một số loại hoa quả không được bán trong thành, chỉ có trong Hoàng cung với Đông Cung mới có.
Cả mùa đông Nguyễn Linh Huyên chưa được ăn trái cây tươi, vừa hay có thể ăn thử mấy loại quả mới lạ ở chỗ Tiêu Văn Cảnh nên cũng không khách sáo.
“Người nên quản lý bọn họ chặt vào, dưới chân Thiên tử mà lấy việc công làm việc riêng làm chuyện trái pháp luật, đây là chuyện bị ta nhìn thấy, vẫn còn rất nhiều chuyện không nhìn thấy, không biết sẽ đen tối đến mức nào nữa!” Nguyễn Linh Huyên căm phẫn trào dâng.
“Những quan lại đấy luồn lách trơn trượt giống như cá chạch trong vũng bùn, giỏi nhất là cách ba phải, nếu muốn bọn họ làm việc thiết thực thì bọn họ chỉ biết chối đây đẩy.” Tiêu Văn Cảnh đặt án tông đã xem xong sang bên cạnh, ngẩng đầu lên thì phát hiện Nguyễn Linh Huyên đã ăn mấy quả táo, một quả đào, tay lại bắt đầu bóc quả sơn trà.
Tay nàng nhẹ nhàng bóc lớp vỏ màu vàng óng của quả sơn trà ra để lộ ra thịt quả mọng nước tươi rói bên trong, đầu ngón tay chỉ mới bóp nhẹ một cái mà nước quả đã chảy ra.
Nàng đang định bỏ thịt quả vào miệng, bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt của hắn, Nguyễn Linh Huyên giơ quả sơn trà trong tay lên: “Người cũng muốn ăn à?”
Tiêu Văn Cảnh lắc đầu, hắn không có ý định muốn ăn quả của nàng mà chỉ nhắc nhở: “Mấy loại quả đấy lạnh, muội lại quên nguyệt sự của muội sắp đến à, cẩn thận không đau bụng đấy.”
Nguyễn Linh Huyên ăn hai ba miếng hết quả sơn trà, nheo mắt lại: “Sao người biết nguyệt sự của ta sắp đến rồi?”
Tuy mối quan hệ của hai người rất tốt, nhưng không tốt đến mức giống mẫu thân với nữ nhi đâu nhỉ?
Đến cả Đan Dương Quận chúa cũng chưa chắc đã biết rõ nguyệt sự của nàng.
“Có cái gì của muội là ta không biết đâu?” Tiêu Văn Cảnh trả lời rất tự nhiên, quay đầu sang ra lệnh cho Cẩn Ngôn đi nấu ít canh gừng nóng mang đến đây.
Ăn đồ lạnh xong uống ít canh gừng ít nhất sẽ đỡ hơn một chút.
Nguyễn Linh Huyên lại không bao giờ nhớ kỹ chuyện này, nhưng lần nào đau bụng cũng đáng thương không chịu nổi, khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Nguyễn Linh Huyên lắc tay, dùng khăn tay lau nước quả dính dính trên tay đi, không để ý đến chuyện này lắm: “Không cần đâu, ta chuẩn bị về ngay đây.”
“Đi luôn bây giờ à?”
Nguyễn Linh Huyên chỉ sắc trời bên ngoài: “Không còn sớm nữa, vốn dĩ ta đến đây để báo với người một tiếng, ta đã sắp xếp ổn thoả cho Trần Tư Viễn rồi, mấy ngày nay hắn phải nghiêm túc ôn thi, chờ hắn thi xong thì chúng ta đến Đường Nguyệt lâu mời hắn ăn một bữa.”
Hoá ra cũng chỉ là vì Trần Tư Viễn…
Tiêu Văn Cảnh nhìn sắc trời bên ngoài, hắn “ừ” một tiếng: “Đúng là không còn sớm nữa.”
Nguyễn Linh Huyên đứng dậy vươn vai: “Ta nói cái này có hơi thất lễ, Đông Cung của người quạnh quẽ quá đấy, nếu là ở Nguyễn phủ, giờ này các nữ sử đã vội vàng treo đèn lồng, dâng đồ ăn, bắt mèo bắt chó, ồn ào nhốn nháo giống như chim bay về tổ trên cây vậy.”
“Đông Cung ít người, không ồn ào nhốn nháo nổi.”
Bởi vì chỉ có một chủ tử là hắn nên Đông Cung đã cắt giảm không ít người hầu hạ, không được náo nhiệt như một số gia đình nhỏ là chuyện bình thường.
Tiêu Văn Cảnh đứng dậy sau án thư, muốn tiễn Nguyễn Linh Huyên ra cửa, dù sao bây giờ hắn cũng đang không có việc gì để làm.
Nguyễn Linh Huyên vừa quay đầu lại, cẩn thận quan sát gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Tiêu Văn Cảnh.
Nàng cứ cảm thấy trong câu nói của hắn hình như lại đang chuẩn bị đào hố cho nàng.
Không phải lần nào nàng cũng ngu ngốc mắc bẫy, nàng khịt mũi, chỉ vào Cẩn Ngôn vừa mới đi đến cửa nói: “Chẳng phải là tại người quá lạnh lùng à, rõ ràng Cẩn Ngôn là một người nói nhiều, ở bên cạnh người làm hắn sắp nhịn nói đến chết rồi này, như này còn trách ai được nữa?”
Cẩn Ngôn đang đứng trước cửa, nở nụ cười ngượng nghịu.
“Nguyễn tiểu thư, ta sợ Tiểu Thạch Đầu bây giờ có hơi bất tiện.”
“Tiểu Thạch Đầu bất tiện gì cơ?” Đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh Huyên nghe thấy lý do thoái thác mới mẻ như ngựa không tiện, trong lòng nàng bỗng chốc nảy ra rất nhiều suy đoán đáng sợ, vội vàng hỏi: “Nó ăn phải đồ hỏng à, hay nó bị thương thế?!”
Cẩn Ngôn chắp hai tay lại, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy không thể nói lên lời: “Không phải không phải, thật ra… Cái kia…”
Tiêu Văn Cảnh thấy hắn ta cứ lắp ba lắp bắp một lúc lâu: “Có cái gì thì nói cái đấy, đừng có ấp a ấp úng nữa.”
“Điện hạ, chính là cái kia đấy!”
Cẩn Ngôn vò đầu bứt tai, nhăn mặt, nhưng đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt lại không đoán được hắn ta đang muốn biểu đạt cái gì.
Thận Hành đi đến sau lưng hắn ta, khoanh tay nói thẳng với Nguyễn Linh Huyên: “Nguyễn tiểu thư, là Tiểu Thạch Đầu của ngài sắp làm cha.”
Nguyễn Linh Huyên sững sờ mất một lúc, phải mất một khoảng thời gian mới hiểu được câu nói của Thận Hành, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng, mặt đỏ như gấc, xấu hổ giống như tiểu tử nhà mình đi dụ dỗ mất hoàng hoa khuê nữ nhà người ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn.
Tuy Tiểu Miên Hoa là nàng tặng cho Tiêu Văn Cảnh, nhưng bây giờ nó là ngựa của Tiêu Văn Cảnh.
Tiêu Văn Cảnh quay đầu, lập tức chú ý đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Nguyễn Linh Huyên, trong ánh mắt ẩn chứa sự áy náy và xấu hổ giống như người ngang ngược bá đạo chính là nàng.
Hắn còn chưa nói câu nào.
Nguyễn Linh Huyên đã lập tức “soạt” giơ ba ngón tay lên, đỏ mặt, thề son sắt bảo đảm với hắn: “Nếu lỡ có chuyện, ta, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
Tuy Tiểu Thạch Đầu không tốt, nhưng thân là “gia trưởng”, Nguyễn Linh Huyên vẫn phải có trách nhiệm, nàng sẽ chịu trách nhiệm thay nó.
Tiêu Văn Cảnh khựng lại một lúc, nghe cứ là lạ.
“Muội định chịu trách nhiệm như nào?”
“Để Tiểu Thạch Đầu cưới… Không đúng, để Tiểu Thạch Đầu ở rể đi, sau này có con thì để nó theo họ Tiểu Miên Hoa, dù sao cũng là lỗi của Tiểu Thạch Đầu!”
Thận Hành: “Tiểu Miên Hoa có họ à? Họ Tiêu hay là họ Tiểu thế?”
Cẩn Ngôn: “…” Đừng có hỏi ta.
Tiêu Văn Cảnh nhướng mày, gạn hỏi nàng: “Ý của muội là ngựa cũng sắp thành thân mà ta vẫn chưa có Thái tử phi hả?”
“Ý của ta không phải thế…” Nguyễn Linh Huyên ngạc nhiên trước khả năng nắm bắt hiểu ý trong câu nói của Tiêu Văn Cảnh, bỗng nhiên nàng ôm bụng, cảm thấy có gì đấy không ổn, kêu lên: “Ui da, ta đau bụng quá!”