Thời tiết ngày càng lạnh giá nhưng số người đi đường cũng không hề vơi bớt. Những thương nhân đang rong ruổi hay là các học trò đều muốn tranh thủ về nhà trước khi tuyết rơi.
Đội ngũ đưa dâu đang dừng bên đường, tạo thành một cảnh tượng lộng lẫy.
“Là tân nương tử kìa! Nhìn tân nương tử đi!”
Công tử của Bùi gia đã đề tên lên bảng bảng và thành thân, việc vui gấp bội.
Những đứa trẻ trên đường cũng tham gia góp vui. Công tử Bùi gia cũng hết sức vui vẻ, phát cho mỗi người một phong thư như ý cát tường.
Lũ trẻ chạy đi như ong vỡ tổ. Bùi Trọng An ngẩng đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cánh rừng ven đường. Chẳng biết từ khi nào, nơi đó lại xuất hiện thêm mấy nam tử cưỡi ngựa, dáng vẻ vừa phong trần vừa mỏi mệt, trên người đầy vết máu loang lổ, thoạt nhìn như thể những người này đến đây với ý đồ xấu. Trong lòng Bùi Trọng An đột nhiên hồi hộp.
Đợi hắn ta nhìn kỹ hơn thì lại thấy: Mặc dù nam tử trẻ tuổi đang dẫn đầu có vẻ chật vật nhưng Bùi Trọng An vẫn có thể loáng thoáng nhận ra diện mạo của đối phương.
“… Tấn Vương điện hạ?”
Tiểu Điệp bưng nước và trái cây khô nhẹ nhàng bước tới kiệu hoa, vui vẻ lên tiếng: “Tiểu thư, người chưa trông thấy vừa rồi cô gia đã đối xử với bọn trẻ tốt thế nào đâu, đúng không ạ? Mẹ ta kể rằng, bọn trẻ bảy, tám tuổi rất đáng ghét nhưng cô gia vẫn có thể kiên nhẫn đến vậy, sau này nhất định ngài ấy cũng sẽ đối xử rất tốt với người.”
Nguyễn Linh Chủy vừa mỉm cười vừa nhìn Tiểu Điệp nhưng trong mắt vẫn còn lo âu.
“Tiểu thư, có phải việc ngồi kiệu làm người thấy mệt không ạ?” Tiểu Điệp nhìn xung quanh rồi thốt lên: “Hay là ta bảo bọn họ tránh xa một chút, để tiểu thư xuống dưới hít thở không khí một lát nhé?”
Nguyễn Linh Chủy cầm chiếc quạt cưới, chậm rãi lắc đầu.
“Không ổn đâu. Chúng ta đã tới đây rồi mà. Nhiều một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện để tránh rắc rối…”
“Tiểu thư, người lo lắng quá rồi. Bây giờ còn có thể nảy sinh rắc rối nào nữa chứ?” Tiểu Điệp cố gắng hết sức để an ủi Nguyễn Linh Chủy. Khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, nàng ấy lập tức ngừng nói chuyện. Lúc quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tiểu Điệp trông thấy cô gia nhà mình đang đứng cạnh chiếc kiệu với vẻ mặt do dự.
“Linh Chủy à…”
Nguyễn Linh Chủy dùng quạt cưới che đi một phần khuôn mặt, vừa giơ tay vén rèm lên vừa nhìn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Bùi Trọng An mím môi, vừa ngước mắt lên vừa cười với nàng ấy: “Tấn Vương điện hạ đã tới đây rồi, nàng có muốn gặp ngài ấy không?”
Nguyễn Linh Chủy buông lỏng ngón tay, chiếc quạt cưới suýt chút nữa đã rơi khỏi ngón tay của nàng ấy.
“Nếu nàng không muốn gặp ngài ấy thì ta sẽ từ chối ngay.” Bùi Trọng An không hề bỏ lỡ tia sáng vừa lóe lên trong mắt nàng ấy, sau đó nói thêm một cách cay đắng: “Còn nếu nàng muốn gặp ngài ấy thì ta sẽ bảo mọi người tránh đi.”
Nguyễn Linh Chủy cụp mi xuống, chầm chậm trả lời: “Ngài ấy bình an là tốt rồi, dẫu có gặp mặt hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt cả.”
Bùi Trọng An thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời: “Thực ra Tấn Vương cũng nói rằng, ngài ấy chỉ tới đây để nhìn một thoáng, đồng thời chúc phúc cho chúng ta thôi…”
Nguyễn Linh Chủy giật mình, ngước mắt lên.
“Tiểu thư!” Mặc dù Tiểu Điệp không muốn tiếp tục dính líu tới Đại Hoàng tử nữa nhưng khi đột nhiên nhìn thấy một người cao lớn như vậy trượt xuống ngựa, nàng ấy vẫn sợ hãi đến mức quên hết thảy bận tâm.
Ánh mắt của Nguyễn Linh Chủy lướt qua Bùi Trọng An để nhìn về phía xa xa, ngón tay bấu chặt vào bệ cửa sổ trên kiệu, sắc mặt tái nhợt chỉ trong nháy mắt.
Bùi Trọng An liên tục gọi đại phu trong đoàn kiệu. Khóe mắt của hắn ta chợt lóa lên, sau đó một bộ xiêm y màu đỏ lướt qua người hắn ta. Tiểu Điệp bèn theo sát ở đằng sau.
“Tiểu thư! Đợi ta với!”
“Đại điện hạ!”
Tai của Tiêu Tông Vĩ đã ù hẳn đi. Những tiếng gọi cận kề bên tai cũng dường như rất xa xăm, hoặc tựa như hắn ta đang chìm ngập nơi đáy nước. Tiêu Tông Vĩ chỉ có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ phía trên mặt nước mà thôi.
Hắn ta nhấc tay đỡ đầu mình rồi mở mắt ra. Trước mắt Tiêu Tông Vĩ chính là khuôn mặt luôn luôn tìm về trong những giấc mộng nửa đêm, khiến hắn ta khó mà quên được.
Trang sức màu đỏ, đôi môi cũng đỏ thắm, nàng ấy đang đội vương viện gồm chín rồng và chín phượng do chính tay hắn ta làm ra. Nguyễn Linh Chủy đang tỏa sáng như một đóa hoa mùa xuân.
“Đại điện hạ, ngài làm sao vậy?” Nguyễn Linh Chủy thấy hắn ta chăm chú nhìn mình đến độ không hề chớp mắt nhưng lại lặng im. Nàng ấy bèn nhìn sang người tùy tùng chuyên đi theo hầu hắn ta để cầu cứu nhưng đối phương lại lắc đầu, nhìn nàng ấy với đôi mắt đỏ hoe: “Điện hạ vừa mới rời khỏi chiến trường Bắc Lỗ để tới đây, phi ngựa không ngừng nghỉ để gấp rút lao về phía này, vậy nên vết thương trên người điện hạ vẫn chưa lành…”
Tiêu Tông Vĩ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Nguyễn Linh Chủy. Đôi mày thanh tú của nàng ấy nhíu lại, nhìn về phía hắn ta.
“Quả nhiên khi nàng đội vật này trông rất xinh đẹp.” Khóe môi của Tiêu Tông Vĩ khẽ cong lên, tựa như bản thân vừa làm được một việc đáng mừng nhất trần đời.
Nguyễn Linh Chủy cũng hơi tức giận, giọng điệu cấp bách: “Đã tới nước này rồi mà ngài còn nói những lời này ư? Nếu ngài bị thương thì phải chữa trị đi chứ? Ngài đừng xem thường thân thể của mình nữa.”
“A Chủy à, ta không đau, thật sự không đau chút nào…”
Ngoại trừ gương mặt tái nhợt thì đúng là hắn ta không hề tỏ vẻ đau đớn gì cả. Nhưng điều này vẫn khiến người khác khiếp sợ.
Từ trước đến nay, Tiêu Tông Vĩ chưa bao giờ có vẻ mặt như thế này. Quả thực… Trông không giống người sống chút nào.
“Linh Chủy, đại phu đã tới rồi. Nàng để đại phu khám cho Tấn Vương điện hạ xem sao nhé?” Bùi Trọng An dẫn người tiến lên.
Một đại phu khoảng bốn mươi tuổi được đưa đến. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tấn Vương, trong lòng ông ấy đã hiểu rõ đại khái rồi, do đó đại phu cũng chẳng cần bắt mạch mà đã lập tức lắc đầu.
“Đại phu, ông hãy khám cho ngài ấy đi.”
Nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của thiếu nữ, đại phu vẫn không đành lòng nên đã ngồi xuống, sau đó đưa tay để bắt mạch cho bệnh nhân.
Nhưng Tiêu Tông Vĩ lại cuộn tay lại, giọng nói vô cùng trầm thấp, như thể một sợi tơ nhện có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào: “Không cần phiền phức đâu.”
Sắc mặt của hắn ta cực kỳ bình thản, y hệt một đầm nước không chút gợn sóng, chẳng màng quan tâm tới chuyện sống chết.
Nguyễn Linh Chủy hiểu ra nên đã cắn môi dưới, ngón tay khẽ run lên.
“Tấn Vương điện hạ!” Bùi Trọng An không muốn thấy Tiêu Tông Vĩ chết ở đây nên vẫn muốn khuyên nhủ hắn ta.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh Chủy lại kéo tay áo của Bùi Trọng An rồi lắc đầu, nói khẽ: “Trọng An, chàng đưa đại phu về đi.”
“Được, vậy còn nàng… Hãy ở lại đây một lát đi.” Bùi Trọng An thấy Nguyễn Linh Chủy thật sự rất đau lòng nên không nỡ làm trái ý nàng ấy.
Tiêu Tông Vĩ dựa vào tảng đá, hô hấp có phần gấp gáp, tầm nhìn lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ. Dường như hắn ta đang ở trong phòng tối, ánh nến sắp tắt lịm, một chút ánh sáng yếu ớt đó đang dần dần bị bóng tối nuốt chửng.
“Chiến sự có thuận lợi không? Công chúa đã an toàn rồi chứ?”
“Ừm, cũng xem như thuận lợi… Thất muội càng ngày càng mạnh bạo hơn… Không hề lâm trận bỏ chạy. Bọn ta đã đón An Ninh cô cô trở về rồi, đồng thời cũng phóng hỏa đốt cháy một kho thóc của Bắc Lỗ, sau đó lợi dụng lúc hỗn loạn để đưa Thất muội ra ngoài. Muội ấy chỉ bị thương nhẹ thôi…”
“Vậy còn ngài?”
“Ta… Ta đã giết rất nhiều người Bắc Lỗ. Khi thanh đao bị thủng lỗ do chém giết, ta đã lập tức cướp lấy đao của người Bắc Lỗ. Đao của bọn chúng rất nặng, nặng lắm. Thảo nào bọn chúng lại chém chết đám ngựa của bọn ta một cách gọn gàng như vậy…” Tiêu Tông Vĩ gắng gượng giữ vững tinh thần, không muốn đánh mất cơ hội quý giá này quá sớm.
Đã lâu lắm rồi bọn họ mới được ngồi bên nhau để trò chuyện một cách yên bình như thế này. Dường như thời gian đã quay trở lại thời ấu thơ của hai người, khi bọn họ còn là những đứa trẻ choai choai, chưa trưởng thành.
Một tiểu thư chạy trốn khỏi bữa tiệc cung đình vì không thích giao thiệp, cùng với một Hoàng tử trốn vào góc phòng để nhắm mắt nghỉ ngơi vì sức khỏe yếu kém. Bọn họ đã hàn huyên với nhau, câu được câu chăng, dành cả buổi chiều với tiếng hót chim muông và hương hoa.
Một vài con chim vừa bay ra từ trong cánh rừng, nhảy lên cành cây rồi hót líu lo, tạo thành âm thanh trong trẻo.
Hai mắt của Nguyễn Linh Chủy càng ngày càng mơ hồ, chất lỏng ấm nóng chậm rãi chảy xuống đôi gò má.
Nhớ lại quá khứ, nàng ấy kìm lòng không đậu nên đã bật khóc nghẹn ngào.
“A Chủy à…” Giọng nói của Tiêu Tông Vĩ đã khẽ khàng đến mức không phát ra tiếng, Nguyễn Linh Chủy phải cúi đầu xuống mới có thể nghe thấy loáng thoáng.
“Nếu… Nếu ta là một người tốt thì nàng sẽ yêu ta chứ?” Tiêu Tông Vĩ nghĩ đi nghĩ lại rồi cụp mắt xuống, sau đó chậm chạp thốt lên câu hỏi luôn là chấp niệm sâu kín nhất của hắn ta.
Tiêu Tông Vĩ lẳng lặng chờ đợi nhưng mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng. Đã không còn tiếng nức nở của Nguyễn Linh Chủy, cũng chẳng còn tiếng gió xào xạc, ngay cả tiếng chim chóc huyên náo trên đỉnh đầu cũng đã biến mất.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mu bàn tay của Tiêu Tông Vĩ.
Hóa ra là do hắn ta không thể nghe thấy được nữa.
Tiêu Tông Vĩ giật mình ngước lên, nhìn thấy Nguyễn Linh Chủy với đôi gò má ướt đẫm. Hắn ta khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Cũng tốt.
Không nghe thấy cũng tốt.
Bởi vì hắn ta sợ rằng nàng ấy sẽ đáp là không…
Lại càng sợ rằng nàng ấy trả lời là: Sẽ.