Và còn một tấm danh thiếp.
“Trợ lý của tôi sẽ liên lạc với cậu, còn thẻ này, coi như là món quà cảm ơn, không có mật khẩu.”
Đó là danh thiếp của Tô Ninh Dịch.
Lâm Ứng Gia nhận lấy danh thiếp, cũng không hề nản lòng: “Ừ, cảm ơn.”
“Vậy, cậu Lâm, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi còn công việc cần xử lý, xin phép đi trước.”
“Được, anh đi cẩn thận.” Lâm Ứng Gia tiễn khách.
Nghiêm Sùng đứng dậy, bước ra khỏi phòng riêng, trước khi đi anh còn nhìn Lâm Ứng Gia một lần nữa.
Lâm Ứng Gia cười rạng rỡ với Nghiêm Sùng, để lộ ra hai chiếc răng nanh.
Nghiêm Sùng rời đi.
Lâm Ứng Gia thu lại nụ cười, trở về căn nhà trọ của mình.
Những ngày sau đó, Nghiêm Sùng không liên lạc với cậu, ngược lại, Lưu Chí Cường đã gọi cho cậu mấy lần, nhưng đều bị cậu chặn ngay lập tức.
Lưu Chí Cường tức đến nghiến răng.
Lâm Ứng Gia biết, Nghiêm Sùng chắc chắn sẽ cử người theo dõi cậu trong bóng tối, còn sẽ cố gắng điều tra mọi thứ về cậu.
Những ngày này, Lâm Ứng Gia sống khá nhàn nhã.
Cho đến khi cái tên chết tiệt Lưu Chí Cường lấy cớ cậu vi phạm hợp đồng để yêu cầu bồi thường.
Lâm Ứng Gia mặc bừa một chiếc áo khoác bóng chày rồi đi ra ngoài.
Taxi dừng trước một tòa nhà thương mại, Lâm Ứng Gia trả tiền rồi bước xuống xe, cậu đi vào sảnh tầng một của tòa nhà.
Lâm Ứng Gia đi thẳng đến sảnh, đứng chờ thang máy.
Ban đầu cậu định đi thang bộ nhưng hệ thống nói với cậu ta rằng…..
“Anh làm gì ở đây vậy?” Lâm Ứng Gia ngạc nhiên mở to mắt.
Nghiêm Sùng, là Nghiêm Sùng, không ngờ lại gặp anh ta ở nơi này.
Đây là tòa nhà văn phòng của Phong Hành.
Phong Hành vốn có danh tiếng không tốt trong giới giải trí, kiếp trước Nghiêm Sùng luôn tránh tiếp xúc với Phong Hành, dù là hợp tác thương mại cũng cố gắng tránh xa.
Tuy nhiên…..
Nghiêm Sùng xuất hiện ở Phong Hành một lần duy nhất trong kiếp trước chính là lúc anh bao nuôi cậu.
Nhưng ở kiếp này, cho đến bây giờ, Nghiêm Sùng chưa từng thể hiện chút tình cảm nào với cậu cả.
Bao nuôi ư?
Có lẽ là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Lâm Ứng Gia khẽ thở dài.
Đúng là tiếc cho bát cơm mềm của Nghiêm Sùng, kiếp này có lẽ cậu không thể hưởng nữa rồi.
[Xin ký chủ ngừng ngay những suy nghĩ nguy hiểm này.]
Chậc, xui xẻo thật.
Nghiêm Sùng cũng nhìn thấy cậu, ánh mắt anh như lóe lên chút gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu: “Cậu Lâm.”
Trong tình huống thông thường, khi Nghiêm Sùng không trả lời hết câu có nghĩa là anh không muốn nói thêm. Lâm Ứng Gia hiểu rõ điều này, vì vậy cậu biết điều mà không hỏi thêm gì.
Đúng lúc này, thang máy đến.
Lâm Ứng Gia làm động tác mời, ý bảo Nghiêm Sùng vào trước, anh cũng không từ chối.
Thang máy trống không, giờ chỉ còn hai người họ.
Cộng thêm một hệ thống đang lơ lửng.
“Chuyện hôm đó……”
“Chuyện lần trước…..”
Cả hai người đều sững lại một chút, Nghiêm Sùng là người phản ứng trước, nói: “Cậu nói trước đi.”
Lâm Ứng Gia gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm hỏi: “Chuyện ở Paper Garden, anh điều tra rõ chưa?”
“Ừm.” Nghiêm Sùng gật đầu.
Sau một khoảng im lặng, Nghiêm Sùng do dự hỏi: “Vậy hôm đó….. tại sao cậu lại ở Paper Garden?”
“Nếu anh đã điều tra rõ rồi thì chắc cũng biết tôi đến đó để làm gì, bị lôi kéo bán thân thôi.”
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của cậu, Nghiêm Sùng nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì.
Thang máy dừng lại.
Lâm Ứng Gia bước ra, thuận miệng nói lời tạm biệt: “Tạm biệt, Nghiêm đại ảnh đế.”
Nghiêm Sùng không nói gì, Lâm Ứng Gia cũng không trông đợi anh sẽ đáp lời.
Nghiêm Sùng vốn là người ít nói.
Cửa thang máy khép lại.
Một người ở trong, một người ở ngoài.
Lâm Ứng Gia bước về phía khu làm việc của Lưu Chí Cường.
Các nghệ sĩ của Phong Hành được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, và các quản lý cũng được phân chia thành bốn cấp SABC. Như Lưu Chí Cường, cao lắm cũng chỉ là quản lý cấp B. Văn phòng gọi là văn phòng nhưng thực ra chỉ là một khu nhỏ được ngăn bằng kính để không lọt tiếng ra ngoài.
Khi Lâm Ứng Gia đến, văn phòng của Lưu Chí Cường trống rỗng.
Tạo áp lực ngay từ đầu sao?
Chẳng làm cậu sợ hãi chút nào.
Lâm Ứng Gia tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thảnh thơi lướt Weibo một lúc.
Chờ một lúc cảm thấy chán, cậu vừa định quay người rời đi thì Lưu Chí Cường đạp cửa xông vào, hắn vừa đi vừa chửi lớn: “Lâm Ứng Gia, mày là đồ chó chết, mày chọc giận Triệu tổng như thế nào?! Mày không muốn sống nữa hả?!”
Trước đó Triệu tổng đã bực mình vì một kẻ không biết điều, lúc đầu Lưu Chí Cường định đưa Lâm Ứng Gia đến để làm vui cho Triệu tổng, nhưng ai ngờ Triệu tổng còn chưa kịp đụng vào cậu thì đã bị vợ gọi về.
Ban đầu, Lưu Chí Cường còn sợ Triệu tổng sẽ trút giận lên hắn ta, những ngày qua tưởng rằng mọi chuyện đã ổn nhưng ai ngờ phía trên đã ra thông báo xuống, hắn bị sa thải!
Trưởng phòng nhân sự, Lý tổng, đã nói với hắn ta: “Cứ nghĩ xem dạo này mày đã chọc giận ai.”
Còn ai ngoài Triệu tổng nữa chứ!
“Lâm Ứng Gia! Mày là đồ trời đánh, mày cố ý hại tao phải không!” Nói rồi, hắn ta vung tay định đánh cậu.
Lâm Ứng Gia không kịp né, cậu bị tát một cái. Cậu nổi cơn tức giận, lập tức đá mạnh vào Lưu Chí Cường khiến hắn đập mạnh vào tấm kính.
May mà kính đủ chất lượng, dù một thân hình to béo đập vào vẫn không vỡ.
“Mày là đồ ranh con, dám đá tao hả?” Lưu Chí Cường nổi giận, hai mắt hằn học nhìn chằm chằm Lâm Ứng Gia.
Lưu Chí Cường bám lấy tấm kính, lảo đảo đứng dậy, mặt hắn ta đỏ bừng vì tức giận, hắn ta giơ nắm đấm định đấm vào mặt Lâm Ứng Gia.
Lần trước, do bất ngờ nên Lâm Ứng Gia mới bị tát, lần này đã có chuẩn bị, dù sao cậu cũng là một thanh niên tràn đầy sức sống, phản ứng nhanh nhẹn hơn nhiều so với cơ thể đã bị rượu thịt bào mòn của Lưu Chí Cường.
Nhưng lần này, cậu không cần phải ra tay.
Nghiêm Sùng và đoàn người vừa bước vào văn phòng của Lưu Chí Cường đã thấy cảnh này, không cần Nghiêm Sùng phải ra lệnh, Tô Ninh Dịch đã nhanh chóng áp chế Lưu Chí Cường xuống đất.
Lâm Ứng Gia tùy tiện lau vết máu trên khóe miệng, cậu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Sùng rồi lại quay sang nhìn Tô Ninh Dịch, cậu cảm ơn một cách không chân thành: “Cảm ơn nhé.”
Tô Ninh Dịch cười nhạt: “Không có gì.”
Sau đó anh ta lại mạnh tay đè Lưu Chí Cường xuống, khiến hắn ta kêu lên đau đớn: “Ngoan ngoãn chút đi.”
Nghiêm Sùng bước tới một bước, anh nhìn vào vết tát rõ ràng trên mặt Lâm Ứng Gia và vết máu ở khóe miệng, môi của anh hơi mím lại một cách không tự nhiên.
Sau đó Nghiêm Sùng quay lại nhìn người đàn ông phía sau: “Người của công ty Quý tổng đánh người, anh định giải thích thế nào đây?”
Lúc này Lâm Ứng Gia mới để ý đến người đàn ông đứng phía sau.
Cậu ước chừng người này cao khoảng một mét tám mấy, vai rộng eo thon, vóc dáng như người mẫu, ngũ quan sâu sắc, trông như con lai, mái tóc ngắn màu bạc đặc trưng.
Đó là Quý Trình Hoài, CEO điều hành kiêm chủ tịch của Giải Trí Phong Hành.
Quý Trình Hoài hờ hững liếc nhìn Lưu Chí Cường đang bị khống chế dưới đất rồi quay sang nhìn Nghiêm Sùng với vẻ mặt đáng sợ, anh ta vẫn giữ nụ cười cố định 24 giờ như mọi khi, nói: “Trước khi gặp Nghiêm tổng, tôi đã thông báo cho bộ phận nhân sự rồi.”
“Còn người này…..” Quý Trình Hoài nheo mắt, thờ ơ nói: “Ngài Lưu hiện tại đã không còn là nhân viên của Phong Hành nữa. Tôi đề nghị anh báo cảnh sát.”
Đúng là cáo già.
Lâm Ứng Gia thầm nghĩ.
Nghiêm Sùng vốn cũng không hy vọng Quý Trình Hoài có thể thực sự đưa ra lời giải thích gì, có thái độ thế này là đã tốt lắm rồi.
“Đưa đi.” Nghiêm Sùng ra lệnh cho Tô Ninh Dịch, sau đó tự mình bước ra.
“Cậu cũng đi với tôi.”
“Ơ……hả? Hả?” Lâm Ứng Gia sững lại, nhìn xung quanh, phát hiện dường như không còn ai khác để đi theo: “Tôi á?”
Cậu hướng ánh mắt thắc mắc về phía Quý Trình Hoài.
“Mặc dù tôi rất tiếc vì một nhân tài xuất sắc như cậu trước đây bị mai một và bây giờ không thể tỏa sáng ở Phong Hành nữa, nhưng tôi đã ký hợp đồng chuyển nhượng rồi. Hiện tại, cậu là người của Cực Quang.”
Quý Trình Hoài nhún vai, biểu cảm vô cùng chân thành.
Kiếp trước Lâm Ứng Gia đã gặp Quý Trình Hoài vài lần, cậu cũng hiểu được chút ít. Ý của anh ta có lẽ là: “Cậu đẹp thế này, trước đây không phát hiện ra mà làm điều gì với cậu, giờ cũng chẳng còn cơ hội nữa, thật đáng tiếc, nhưng giờ tôi đã bán cậu cho Nghiêm Sùng rồi.”
Lâm Ứng Gia thầm bái phục trong lòng.
Đúng là mặt dày đến đáng nể, cậu tự nhận mình còn phải học hỏi nhiều.
“Còn đứng đó làm gì?” Nghiêm Sùng thúc giục cậu.
Nghiêm Sùng không thích sự chậm chạp, đời này cả hai chưa thân thiết lắm, Lâm Ứng Gia cũng không muốn làm anh bực mình vào lúc này, cậu ngoan ngoãn bước theo.
Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng ngồi đối diện nhau ở ghế sau của chiếc limousine dài, không ai nói gì.
Lâm Ứng Gia điên cuồng gọi 041 trong lòng.
“Dù sao mày cũng là hệ thống, không có chức năng nào về mục tiêu, nhiệm vụ hay hảo cảm sao?!”
[Tôi là hệ thống cải tạo cặn bã, không phải hệ thống chinh phục tình yêu.]
Vậy là vô dụng rồi.
Hệ thống muốn đánh cậu một cái nhưng tiếc là nó không có thực thể.
“Đây là hợp đồng ký kết nghệ sĩ của Cực Quang, cậu xem qua đi.”
Lâm Ứng Gia theo phản xạ nhận lấy, liếc mắt qua vài dòng rồi ngơ ngác.
Hợp đồng này ngoại trừ không cấm cậu “bừa bãi” bên ngoài hay phải thực hiện một số nhu cầu sinh lý, thì về cơ bản không khác gì hợp đồng bao nuôi kiếp trước.
Trời ơi.
“Hợp đồng này….” Lâm Ứng Gia do dự một chút, “có hơi quá không?”
“Không muốn ký?”
Lâm Ứng Gia thuận theo: “Xin cho……” tôi mượn cây bút.
Cậu chưa kịp nói hết câu thì đã bị hệ thống giật điện cho một cú mạnh.
[Quân tử không ăn cơm bố thí!.]
Tôi đâu phải quân tử.
Có cơ hội mà không tận dụng thì chỉ là kẻ ngốc.
Hệ thống cạn lời.
Không dạy nổi nữa.
[Cậu dám ký, tôi giật điện cậu ngay.]
Lâm Ứng Gia nghiến răng.
Cậu vô cùng tiếc nuối đẩy hợp đồng lại, khó khăn mở miệng: “Hợp đồng này đủ cho một ngôi sao hạng hai, hạng ba rồi, tạm thời tôi không đủ khả năng.”
“Cậu cũng nói là tạm thời không đủ khả năng, tôi tin vào tiềm năng của cậu, không được sao?” Nghiêm Sùng giữ nguyên vẻ mặt, bổ sung một câu: “Trong hợp đồng này tuy có phần là vì cậu đã giúp tôi, nhưng phần lớn vẫn là vì tôi thấy cậu xứng đáng.”
“……”
Hệ thống à, mày nghe thấy chưa? Anh ta đang dụ dỗ tao đấy.
[Quân tử không nhận thưởng khi không có công.]
Nhưng tao đã giúp anh ta mà.
[……Không phải do tôi ép sao?]
Thôi được rồi.
“Ngài Nghiêm, tôi không có quá nhiều tự tin vào bản thân, chắc anh cũng đã điều tra tôi rồi.” Lâm Ứng Gia nói một cách đau lòng, cậu lại chỉ có thể từ chối: “Tôi tính ra đã vào nghề được năm năm, nhưng năm năm qua vẫn là một kẻ vô danh.”
“Tôi vẫn tin tưởng cậu.”
Lâm Ứng Gia vẫn đẩy hợp đồng trở lại: “… Anh nên đổi một bản hợp đồng khác thì hơn.”
Hệ thống không cho tôi ký mà.
Dưới sự từ chối nhiều lần của Lâm Ứng Gia, Nghiêm Sùng đành bảo Tô Ninh Dịch chuẩn bị một bản hợp đồng khác.
Dù vậy vẫn có nhiều ưu đãi hơn, nhưng lần này hệ thống không phản đối nữa, và hợp đồng được ký một cách suôn sẻ.
Khi đến tòa nhà của Giải Trí Cực Quang, tài xế lái xe vào hầm đỗ.
Tô Ninh Dịch xuống xe trước, anh ta cẩn thận kiểm tra xung quanh, một lúc sau mới gọi Nghiêm Sùng xuống xe.
Đoàn người trực tiếp đi thang máy riêng lên thẳng văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, họ bước ra ngoài, Lâm Ứng Gia nhìn lướt qua xung quanh, không khác biệt nhiều so với ký ức của cậu.
Các thư ký xung quanh không quấy rầy, vẫn cúi đầu chăm chỉ làm việc, bởi vì Nghiêm Sùng không có thói quen đi đâu cũng khiến người ta cúi chào mình, đồng thời anh cũng đã dặn dò kỹ lưỡng nên không có ai ra tiếp đón.
Đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, trước mắt hiện ra là một căn phòng có phong cách trang trí tối giản, thứ duy nhất có thể gọi là trang trí là cây xương rồng trên bàn làm việc của tổng giám đốc.
“Ngồi đi.” Nghiêm Sùng bảo Lâm Ứng Gia ngồi xuống, sau đó lại nói với Tô Ninh Dịch: “Gọi Tô Ngữ tới đây.”
Tô Ninh Dịch nhận lệnh ra ngoài gọi người, còn Lâm Ứng Gia thì hơi ngơ ngác.
Tô Ngữ, người quản lý vàng, đã từng dẫn dắt một Ảnh đế và hai Ảnh hậu, những nghệ sĩ khác cô ấy dẫn dắt cũng đều là các tiểu sinh, tiểu hoa đình đám hiện tại.
Kiếp trước, Nghiêm Sùng cũng từng thử để Tô Ngữ dẫn dắt Lâm Ứng Gia.
Chỉ là sau khi Tô Ngữ biết về mối quan hệ của họ, cô ấy tuyên bố tuyệt đối không dẫn dắt nghệ sĩ có dính líu đến quy tắc ngầm, và việc đó rơi vào bế tắc.
Lâm Ứng Gia há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Cửa văn phòng lại một lần nữa được đẩy mở, lần này Tô Ninh Dịch dẫn theo một người phụ nữ cao ráo bước vào.
Người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo, mái tóc dài màu đỏ rượu uốn thành sóng buộc thành đuôi ngựa thấp, cô mặc một bộ vest đen.
Rất gọn gàng.
Đây chính là người quản lý vàng đầy quyết đoán, Tô Ngữ.
“Nghiêm tổng tìm tôi?” Giọng nói của Tô Ngữ trong trẻo và mạnh mẽ.
“Ừ, để tôi giới thiệu, đây là Lâm Ứng Gia mà tôi đã nhắc đến trước đây, từ giờ cô sẽ quản lý cậu ấy.” Nghiêm Sùng giới thiệu Lâm Ứng Gia, sau đó lại giới thiệu Tô Ngữ với cậu: “Tô Ngữ, quản lý vàng của Cực Quang.”
“Nghiêm tổng quá khen rồi.” Tô Ngữ cười xã giao, sau đó cô đưa tay ra bắt tay với Lâm Ứng Gia, “Chào cậu.”
Tay của Tô Ngữ hơi lạnh.
Lâm Ứng Gia không biết phải làm gì, cậu chỉ có thể cười ngớ ngẩn đáp lại.
“Đã quen biết rồi, vậy cùng đi ăn đi, đúng lúc tôi mời.”
“Tôi đã đặt nhà hàng rồi, ở ngay phía trước, đi thôi.” Tô Ngữ đứng dậy.
“Được.” Lâm Ứng Gia lập tức đứng dậy theo.
Khi bước vào thang máy, Tô Ngữ đột nhiên quay đầu nói với Lâm Ứng Gia: “Ngoại hình của cậu rất nổi bật, có thể coi đó là một ưu thế, nhưng trong giới này, cậu cũng không phải là người nổi bật nhất.”
“Tôi cũng đã xem qua các tác phẩm khác của cậu…..Thành thật mà nói, tuy không tốt lắm nhưng cũng không phải không có hy vọng. Tôi là người thích rèn giũa người khác, sẽ rất nghiêm khắc. Hơn nữa, Nghiêm tổng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu, tôi cũng mong cậu đừng làm Nghiêm tổng thất vọng.”
“Cảm ơn sự khích lệ của chị Ngữ.” Lâm Ứng Gia trả lời.
Tô Ngữ không nói thêm gì, cô chỉ khẽ nhếch miệng, tạo nên một nụ cười lạnh lùng.
Tô Ngữ không nói gì thêm, trong thang máy chỉ còn lại ba người và tiếng thở nhè nhẹ.
Thang máy dừng lại ở tầng một.
Tô Ngữ đi ra trước, Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng cũng nhanh chóng theo sau.
Bữa trưa hôm đó, Lâm Ứng Gia ăn mà không biết mùi vị gì.
Bữa trưa này là do Nghiêm Sùng mời, Lâm Ứng Gia cũng không tiện nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, mọi người ai về nhà nấy, Nghiêm Sùng muốn gọi tài xế đưa Lâm Ứng Gia về nhưng bị cậu từ chối.
“Không cần phiền phức thế đâu, tôi có thể tự gọi xe, đã làm phiền Nghiêm tổng quá nhiều rồi.”
“Vậy được, cậu Lâm đi đường cẩn thận.”
Kiếp trước Nghiêm Sùng chưa bao giờ đối xử lịch sự với cậu như vậy, Lâm Ứng Gia cảm thấy rất không quen.
“Hiện tại anh cũng là sếp lớn của tôi rồi, không cần phải khách sáo với tôi như vậy đâu, cứ gọi tên tôi đi.”
“Tên sao?”
“Đúng vậy.”
“Lâm…..” Nghiêm Sùng để hai chữ đó lăn vài lần trên đầu lưỡi, cuối cùng chậm rãi phát ra: “Ứng Gia.”
Sau khi Lâm Ứng Gia rời đi, Tô Ngữ bước ra, cô đứng bên cạnh Nghiêm Sùng, dùng vai nhẹ nhàng đụng vào anh: “Sao thế, cậu thích cậu ta à?”
Nghiêm Sùng không nói gì.
Tô Ngữ không vui, cô cảnh cáo anh: “Tôi không làm việc với người chơi quy tắc ngầm đâu, đừng phạm vào điều cấm kỵ của tôi.”
“Chị hiểu lầm rồi.” Nghiêm Sùng lắc đầu, “Tạm thời em chưa có ý định đó với cậu ấy.”
“Tạm thời?”
Nghe thấy vậy, Tô Ngữ lười đáp lại, cô quay lưng bỏ đi.
Nghiêm Sùng đứng tại chỗ, anh cúi đầu, ánh đèn chiếu xuống từ trên cao làm khuôn mặt anh không thể nhìn rõ.
Anh lại để hai chữ đó lăn trên đầu lưỡi, cuối cùng dường như tiếc nuối mà thốt ra.
“Lâm….. Ứng Gia.”
“Ứng Gia.”