Nam Minh Tinh Yêu Tiền Như Mạng Kia

Chương 10: Quá trình ghi hình chương trình tạp kỹ (2)



Con đường xuống núi không dễ đi, hai người thực sự đã ngã không ít lần, cuối cùng cũng phải nắm chặt tay nhau mà đi xuống.

Khi đến chân núi, quần áo của cả hai đều dính đầy đất, chẳng còn chút vẻ bảnh bao lúc mới đến nào khiến phòng livestream ngập tràn tiếng cười vui vẻ.

Phải nói rằng, hình ảnh thần tượng gặp phải tình huống dở khóc dở cười cũng thật đáng yêu.

Nghiêm Sùng nhìn vẻ ngoài của mình, lông mày của anh nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, mặc dù anh không yêu cầu bản thân phải hoàn hảo không tì vết nhưng cũng không thể chịu nổi sự bẩn thỉu như vậy.

Nhưng giờ đây, ngoài cảm thấy khó chịu, anh cũng không còn cách nào khác.

Nghiêm Sùng liếc nhìn chàng trai bên cạnh rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Ừm, cũng đáng.

Khi bước vào làng dưới chân núi, mặc dù dân làng đều tò mò nhìn họ nhưng không ai tỏ ra quá ngạc nhiên, có lẽ là do chương trình đã thông báo trước.

Nghiêm Sùng còn đang suy nghĩ cách để mượn cần câu từ dân làng thì Lâm Ứng Gia như mắc chứng “cuồng xã giao” đã lao lên trước, cậu bắt chuyện với một ông lão.

Anh nhìn Lâm Ứng Gia vọt tới: “Này ông lão! Chào buổi sáng! Ông đã ăn sáng chưa vậy?”

Nhìn ông lão vui vẻ hớn hở đáp lại.

Nhìn hai người bắt đầu nói về chuyện nhà cửa.

Nhìn ông lão đưa ra một cái cần câu.

Nhìn Lâm Ứng Gia tung tăng hớn hở chạy về.

Nghiêm Sùng nhìn vào tay mình, bỗng nhiên có thêm một cái cần câu.

“Công việc của tôi đã hoàn thành, việc câu cá thì giao cho anh.” Lâm Ứng Gia ôm chặt vai Nghiêm Sùng, cười vui vẻ: “Phân công rõ ràng, công bằng nhé.”

Nghiêm Sùng nhìn cái tay đen thui đang ôm vai mình, chỉ cảm thấy đầu hơi nhức.

Hình như cũng không đáng như vậy.

Hai người “anh em tốt” cùng nhau đến bên dòng sông nhỏ, Nghiêm Sùng vung tay lên, chuẩn bị thể hiện tài năng, nhưng bỗng dưng anh đứng sững lại.

Lâm Ứng Gia tò mò lại gần: “Sao vậy?”

Nghiêm Sùng thờ ơ: “Không có mồi câu.”

“…..”

Cái này quả thật có chút khó khăn.

“Vậy…..”

Nghiêm Sùng ngắt lời cậu: “Tôi không có bản lĩnh như Khương Thái Công.”

(* tên thật là Khương Tử Nha, còn được gọi là Lã Vọng, là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một quân sư, chiến lược gia và chính trị gia thời kỳ cuối nhà Thương và đầu nhà Chu (khoảng thế kỷ 11 TCN). Khương Tử Nha xuất thân trong một gia đình bình thường, sống cuộc sống ẩn dật và chỉ thực sự nổi danh khi đã lớn tuổi. Ông được cho là đã sống ẩn dật gần sông Vị (phía tây bắc Trung Quốc), chờ thời cơ xuất hiện để giúp đời. Theo truyền thuyết, ông thường câu cá bên bờ sông với cách câu kỳ lạ, không dùng lưỡi câu mà để thẳng dây, biểu trưng cho việc ông đang chờ một minh quân đến mời mình ra giúp nước.)

Lâm Ứng Gia im lặng, cậu nhặt một cành cây nhỏ, ngồi xuống bắt đầu đào lỗ.

“Cậu làm gì vậy?”

“Đào giun.”

Đã lâu khu vực này không có mưa, dù đất bên dòng sông cũng hơi ẩm ướt hơn những chỗ khác nhưng Lâm Ứng Gia đào một hồi mà vẫn không thấy một con giun nào.

Ngược lại, cậu lại đào ra một đống nhện, giữa lúc hoảng loạn, hai người đã quay lại khu rừng ban đầu, cuối cùng lại tình cờ thấy được con nhện to bằng nắm tay kia, hai người sợ hãi đến mức chạy thẳng về làng.

Khi vẫn còn chưa hết hồn, họ lại gặp lại ông lão hiền lành đó.

Ông lão tiến lại gần, cười tươi nhìn hai người rồi nói với Lâm Ứng Gia: “Cậu đi nhanh quá, tôi còn chưa kịp đưa mồi câu cho cậu.”

Nói xong, ông lão giơ cái thùng nhỏ lên, “Cậu còn cần không?”

Lâm Ứng Gia thở hổn hển, cậu đưa cần câu lại cho ông lão: “Cháu không cần đâu, cảm ơn ông.”

Ông lão cười tủm tỉm vuốt râu rồi rời đi.

Lâm Ứng Gia không còn sức, cậu ngồi bệt xuống đất nhưng phần lớn là do bị dọa đến mềm nhũn chân tay.

Nghiêm Sùng cũng thở hổn hển, mặt của anh đỏ bừng.

Lâm Ứng Gia vỗ vào bên cạnh, ý bảo Nghiêm Sùng ngồi xuống nhưng anh chỉ phất tay, anh đứng để nhanh chóng hồi phục. Lúc này anh thật sự quá mệt mỏi nên không nói câu nào, Lâm Ứng Gia lại tưởng anh ghét đất bẩn nên liền nắm lấy tay anh kéo qua, bắt anh ngồi lên đùi mình.

Cả người Nghiêm Sùng cứng đờ.

Lâm Ứng Gia mặt dày như tường thành, không cảm thấy ngại gì, cậu còn hơi dịch dịch người một chút để cho mình thoải mái hơn, sau đó dựa cằm lên vai anh, tiếp tục thở dốc.

Chỉ tội nghiệp Nghiêm Sùng, cả người anh không thể thở nổi, hơi ấm từ Lâm Ứng Gia phả vào cổ khiến anh nóng ran, lý trí cũng mơ hồ.

Mất một lúc lâu, anh mới nhận ra là livestream vẫn đang mở, anh liền vội vàng vùng ra, mặt đỏ như quả cà chua.

Trong khi đó, “thủ phạm” lại mang vẻ mặt vô tội, rõ ràng có gương mặt có sức ép mạnh nhưng lại giả vờ ngây thơ, cứ như thể cậu vô tội lắm.

Hai người nhìn nhau một hồi, Nghiêm Sùng cuối cùng cũng chịu thua, anh chán nản nói: “Đi thôi, đi hái rau dại.”

Lâm Ứng Gia bật cười: “Không nghỉ thêm một chút sao? Trong lồng ngực tôi nóng hổi như vậy, có cái làng này, ừm…… Tôi sẽ mở một chuỗi cửa hàng.”

Nghiêm Sùng không muốn để ý đến cậu, anh tự mình đi tiếp.

Lâm Ứng Gia quá nghịch ngợm, còn vui vẻ như vừa ăn trộm mật, cậu vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Nghiêm Sùng hơi tức giận, Lâm Ứng Gia làm đủ cách dể dỗ anh cũng không có tác dụng, anh chỉ chăm chăm vào mấy chiếc lá rau, không thèm để ý đến cậu.

Lại nói kiếp trước, mỗi khi Nghiêm Sùng nổi giận, chỉ cần ngủ một giấc là tốt lên, thực sự không được thì hai giấc, hai giấc không được thì thêm vài giấc, người mệt mỏi thì luôn có thể dỗ dành.

À, là “ngủ” động từ.

Chỉ là kiếp này không thể như vậy được nữa.

Nếu như trước đây, Lâm Ứng Gia đã sớm phát chán để mặc Nghiêm Sùng nổi giận, đó gọi là dựa vào cưng chiều mà kiêu ngạo; nhưng giờ có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, khi dỗ dành người khác, khóe miệng cậu còn mang theo nụ cười, đó gọi là thật sự rất vui vẻ.

Hệ thống im lặng, cẩn thận ghi chép lại.

Một giờ sau, mọi người tụ tập tại căn nhà gỗ nhỏ.

Quý Hoan phóng khoáng, trực tiếp mua hai cân trứng gà từ tay người dân.

Hai chị em đã chất đầy hai giỏ với đủ loại nấm, nhưng nhìn một lượt, nấm đủ màu sắc, e rằng cũng không có nhiều cái có thể ăn. Nhưng cô em có chút nhanh trí, trong rừng có nhiều hoa dại, cô dùng tài nghệ làm vòng hoa của mình khiến mấy cô bé trong làng cười vui vẻ, từ đó đổi được khoảng một cân gạo từ tay phụ huynh họ.

Ngược lại, Nghiêm Sùng và Lâm Ứng Gia, hai giỏ của họ đầy ắp màu xanh, mỗi người còn ôm một bó lớn, trông có vẻ thu hoạch phong phú.

Theo các chuyên gia xác nhận, hai giỏ nấm của hai chị em chỉ có một nửa giỏ là có thể ăn được, còn Nghiêm Sùng và Lâm Ứng Gia thì thật đáng thương, ngọn núi xanh tốt này nhưng họ lại không thể có duyên, toàn bộ đều là cỏ dại, vận may quá kém.

Lâm Ứng Gia lén lút di chuyển vài bước, cậu muốn dựa vào bên Nghiêm Sùng, nhưng mới đi được một nửa thì cậu đã bị Quý Hoan ôm chặt vai, vì sức mạnh của Quý Hoan quá lớn nên cậu bị kéo theo.

Cái đồ cản trở này hoàn toàn không nhận ra mình đang làm phiền cậu, còn vui vẻ đấm đấm vào ngực Lâm Ứng Gia, cười nói hô hố: “Hai người cũng thật là xui xẻo, không bằng nịnh nọt tôi một chút, có lẽ tôi sẽ cho cậu một quả trứng.”

Vốn dĩ Lâm Ứng Gia muốn kiên quyết không thèm để ý nhưng lại nghĩ đến cái dạ dày vỡ nát của Nghiêm Sùng, cậu liền giơ tay ôm lại: “Ông anh tốt, làm ơn, cho tôi xin mấy quả đi.”

Người đàn ông cao 1m8 gần 1m9 cố bóp làm giọng mềm mại nhưng không dễ thương chút nào, trái lại càng khiến Quý Hoan nổi da gà, cậu ta thuận tay đưa cho cậu vài quả trứng, khinh bỉ nói: “Được rồi, đừng có dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi nữa, coi như tôi cầu xin cậu đó.”

Lâm Ứng Gia nhận được đồ, lập tức đứng dậy không thèm để ý đến cậu ta nữa, cậu đi tới bên cạnh Nghiêm Sùng, anh thấy cậu đến thì vành tai không tự chủ được lại đỏ lên. Anh ngay lập tức quay người định rời khỏi chỗ này nhưng không may, Lâm Ứng Gia hành động nhanh hơn, cậu đã kéo anh lại.

Lâm Ứng Gia làm ra vẻ cầu xin, nhẹ nhàng nói: “Anh à, tôi sai rồi, làm ơn để ý đến tôi một chút đi.”

Lúc nãy cậu lừa Quý Hoan lấy trứng gà đã cố ý làm giọng cao, bây giờ đến gần Nghiêm Sùng thì giọng nói của cậu lại trở về bình thường.

Chỉ có điều, giọng nói trầm thấp ở bên tai Nghiêm Sùng khiến anh, một người vốn đã có tâm tư, giờ lại càng không chịu nổi nữa.

Mặt đỏ như máu.

Lâm Ứng Gia nhìn thấy đôi tai gần trong tầm tay, cậu nuốt nước bọt, đưa trứng gà cho anh: “Có thể giận tôi nhưng đừng giận dạ dày của anh nhé.”

Chỉ là một động tác này, lúc nãy Lâm Ứng Gia không để ý, giờ cậu mới phát hiện trứng gà là trứng sống.

Lâm Ứng Gia tức giận: “Quý Hoan!”

Quý Hoan lập tức chạy ra sau lưng hai chị em, cậu ta làm mặt quỷ với cậu, “Tôi có nói đó là trứng chín đâu! Chính cậu tự nghĩ như vậy thì có thể trách ai!”

Lâm Ứng Gia cũng không tức giận, cậu quay đầu nhìn về phía Lý Minh, người đang chạy ra xem náo nhiệt: “Hôm nay chúng tôi làm bữa sáng như thế nào?”

Lý Minh nở nụ cười đặc trưng, “Tự làm, cơm no áo ấm.”

Sau đó anh ta đẩy mở cánh cửa đã được tổ chương trình nhanh chóng sửa chữa.

Một căn phòng đầy mạng nhện và bụi bẩn hiện ra trước mặt mọi người.

Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng đồng thời lùi lại một bước.

Thật là quá đáng sợ.

Lý Minh theo dõi livestream của các khách mời nên cũng thấy được cảnh Nghiêm Sùng và Lâm Ứng Gia hoảng hốt trước con nhện, anh ta ngay lập tức cười có chút không đứng đắn: “Xin các khách mời dọn dẹp căn phòng này, đây là bếp, có thể tự do sử dụng dụng cụ bên trong.”

Thì ra là phải tự nấu ăn.

Lâm Ứng Gia dựa vào thị lực 5×2=10 của mình, cậu thành công nhìn thấy con nhện nhỏ đang treo lơ lửng trong gió, ngay lập tức, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng cậu, Nghiêm Sùng cũng không khá hơn là bao.

Quý Hoan thì vô tư, cậu ta không để ý gì, chỉ chăm chăm nhìn bụi bẩn khắp phòng.

Chị gái có tính cẩn thận, thấy hai người họ gần như hóa đá tại chỗ, cô lo lắng hỏi: “Hai người có ổn không?”

Lâm Ứng Gia không có phản ứng, Nghiêm Sùng còn sót lại chút ý thức, anh lầm bầm: “Có lẽ không ổn lắm.”

Quý Hoan kêu lớn: “Vào bếp cũng không có ích gì, tôi đâu có biết nấu ăn.”

“Chỗ này đề nghị các khách mời có thể hợp tác nhé.” Lý Minh giữ nụ cười.

Quý Hoan quay đầu nhìn họ, hỏi: “Các cậu có biết nấu ăn không?”

Chị gái lắc đầu.

Em gái gật đầu rồi lại lắc đầu, ấp úng nói: “Biết nấu, nhưng không thể ăn….. Được không?”

Nghiêm Sùng….. Nghiêm Sùng nhìn Lâm Ứng Gia.

Lâm Ứng Gia dường như đột nhiên phấn khởi như đang cầm được vũ khí thắng lợi, “Tôi biết nấu! Vậy tôi và Nghiêm Sùng có thể không dọn dẹp không?”

“Cậu không dọn dẹp cũng được, nhưng sao Nghiêm Sùng cũng không cần dọn dẹp?” Quý Hoan thắc mắc.

Lâm Ứng Gia ưỡn cổ, “Tôi thương thần tượng của tôi, không được sao! Cậu cứ nói cậu có muốn ăn hay không đi!”

Quý Hoan vừa định cứng rắn một chút nhưng bụng của cậu ta lại không nghe lời kêu lên, cuối cùng cậu ta chỉ đành chịu thua: “Được rồi, tôi không có ý kiến, còn mọi người thì sao?”

Em gái vừa định nói không hài lòng thì đã bị chị gái trừng mắt, cô lập tức sửa miệng: “Không thành vấn đề!”

Nghiêm Sùng chỉ còn hai chữ “thần tượng” trong đầu.

Ánh mắt của anh rơi vào Lâm Ứng Gia, đột nhiên anh nhớ đến Lý Lăng Vũ và hai tuyển thủ thể thao điện tử kia.

Rốt cuộc cậu có bao nhiêu thần tượng vậy.

Quý Hoan xắn tay áo lên, nói làm là làm, hai chị em cũng đi theo bắt đầu dọn dẹp, vải thô, khăn lau, chổi cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.

Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng đỡ nhau, tìm một tảng đá còn khá sạch sẽ ngồi xuống.

Nghiêm Sùng cũng không có ý định ngồi yên một chỗ, bởi vì Lâm Ứng Gia đã nhận làm bếp, lại còn có người khác dọn dẹp, anh cũng không thể không làm gì. May mắn là chương trình mặc dù không coi khách mời ra gì nhưng nước tinh khiết vẫn đủ.

Nghiêm Sùng cầm nấm cho vào nước để bắt đầu rửa, Lâm Ứng Gia vừa thấy liền chen vào, cướp công việc của anh, cậu vừa rửa nấm vừa lẩm bẩm: “Sao có thể để anh làm chứ?”

Nghiêm Sùng cười: “Vậy tôi làm gì?”

“Chờ ăn thôi.”

Nghiêm Sùng còn muốn nói gì đó thì đã nghe Lâm Ứng Gia nói: “Biết anh ngại, nhưng tôi đã nói với ông lão kia rồi, trưa nay còn cần mượn cần câu của ông ấy, anh phải thể hiện thật tốt, câu được nhiều cá lên, đời này tôi còn chưa ăn cá của ảnh đế câu đâu…..”

Nghiêm Sùng chống cằm, nhìn cậu nói luyên thuyên.

Lúc em gái cầm khăn lau bàn thì vô tình thấy hành động của hai người, ánh nắng, không khí, và ánh mắt cứ như kéo dài ra!

Mắt cô sáng lên, đây là có thể “cắn” không?

Không trách được không cho ảnh đế làm việc, hóa ra là đang thương người yêu, cứ nói thẳng ra đi mà, kết hôn đồng giới cũng đã hợp pháp bao năm rồi.

Em gái nuốt nước bọt, cố gắng dựa theo hình thể để xác định ai là “công”, ai là “thụ”, nhưng nghĩ thế nào cô cũng không cảm thấy Nghiêm Sùng sẽ chấp nhận nằm dưới. Trong khi cô đang trầm tư suy nghĩ, chị của cô đột nhiên kéo cô đi làm việc khác, cuối cùng cô chỉ có thể tiếc nuối thu ánh mắt về.

Trong phòng livestream, fans CP liên tục xuất hiện, những dòng bình luận làm người ta choáng ngợp.

[Đây là có thể “cắn” đúng không?]

[Đây là đang ấn đầu bắt tôi cắn đúng không?]

[Đây là chuẩn bị yêu nhau đúng không?]

[Đây là tình yêu miến phí đi?]

[Tôi thấy mấy người không đào ra sự thật rồi, rõ ràng đây là một cặp vợ chồng già mà!]

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, đến lượt Lâm Ứng Gia thể hiện tài nấu nướng.

Tất cả gia vị, thậm chí hành gừng tỏi, đều đã được chương trình chuẩn bị sẵn, thấy vậy Lâm Ứng Gia chỉ muốn bình luận một câu ____

Thật hiếm khi chương trình làm người!

Mặc dù Lâm Ứng Gia nấu ăn không tệ nhưng chỉ có chừng đó nguyên liệu, thật sự là không bột đố gột nên hồ*.

(*Muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản và cần thiết lúc ban đầu. Nếu đã không có những điều kiện cần thiết đó thì có cố làm cũng không đạt được như mong muốn. Tóm lại là gia vị đủ nhưng nguyên liệu nấu thiếu:))

Cuối cùng, chỉ được một nồi cháo trứng nấm.

Có điều mọi người thực sự rất đói, nên ngay cả một bát cháo bình thường cũng cảm thấy vô cùng thơm ngon.

Sau khi ăn xong bữa sáng, tổ chương trình lại không coi ai ra gì.

Quý Hoan bật dậy chất vấn: “Anh vừa nói gì?!”

“Giúp dân làng hái trái cây, cho heo ăn, dọn cỏ để đổi lấy nguyên liệu cho bữa trưa hôm nay.” Lý Minh rất kiên nhẫn nhắc lại.

Quý Hoan hít một hơi, suýt chút nữa ngã ngửa.

“Mỗi nhiệm vụ đều có số lượng hạn chế đấy nhé.” Lý Minh cười mỉm, “Nếu chậm, việc tốt có thể sẽ bị người khác cướp mất.”     

Lâm Ứng Gia xung phong, cậu kéo Nghiêm Sùng giơ tay lên: “Chúng tôi cho heo ăn!”

Khi gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Nghiêm Sùng, cậu tiến lại gần, thì thầm giải thích: “Anh nghĩ xem, trong đống cỏ và rừng cây gặp nhện nhiều thế nào, cho heo ăn sẽ an toàn hơn.”

Nghiêm Sùng ban đầu còn có chút khó chịu nhưng ngay lập tức bị thuyết phục, cuối cùng anh đồng ý với lý do của cậu, hai người nắm tay nhau cùng đi cho heo ăn.

Trùng hợp thay, nhà thực hiện nhiệm vụ chính là ông lão lúc nãy.

Ông lão thấy Lâm Ứng Gia liền mỉm cười nói: “Cậu bé, phiền cậu nhé.”

“Ông yên tâm, để cháu lo.” Lâm Ứng Gia tự tin hứa hẹn.

Đến chuồng heo ____

Lâm Ứng Gia ngẩn người.

Cậu tưởng cho heo ăn thì chỉ cần đối mặt với một con heo nhỏ hơn mình một chút, nhưng nhìn thử đi, có hai con heo to bằng cả người cậu cùng với cái chuồng heo không biết đặt chân ở đâu.

Lâm Ứng Gia im lặng.

Lâm Ứng Gia lùi bước.

Lâm Ứng Gia quay người.

Lâm Ứng Gia nhìn thấy Nghiêm Sùng đang cố nhịn cười.

Lâm Ứng Gia quyết tâm quay lại, ôm lấy cái thau thức ăn, dũng cảm hy sinh.

Thể diện của đàn ông quan trọng hơn cả mạng sống.

Lâm Ứng Gia to gan suy đoán, ông lão này hẳn là người giàu có trong làng, có hai mươi con heo, con nào cũng béo tốt, ngay cả heo con cũng mập mạp như quả bóng.

Đổ thức ăn vào máng, nhiệm vụ của Lâm Ứng Gia coi như đã hoàn thành hơn một nửa, nửa còn lại chính là dọn dẹp chuồng heo.

Phân heo.

Ông lão lắc cái quạt trong tay, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Cậu bé, phiền cậu nhé.”

Nghiêm Sùng mang găng tay dùng một lần, chân cũng đeo đôi ủng do ông lão cung cấp, đẩy một cái xe nhỏ để chuẩn bị vào giúp cậu.

Lâm Ứng Gia quay lại, nhìn thấy động tác của anh liền vội vàng ngăn cản: “Đừng, đừng, anh đứng đó, để tôi làm!”

Nghiêm Sùng lắc đầu: “Tôi làm sao có thể đứng yên không làm gì chứ?”

Trong lúc hai người nói chuyện, lại có một ông lão khác đến.

Ông lão mặc áo sơ mi trắng, tóc bạc phơ, buộc gọn gàng, đeo kính vàng, ôm một quyển sách không biết đang nói về điều gì, toàn thân toát lên vẻ tao nhã.

Ông lão thấy trong sân có thêm hai người và máy quay, ông có vẻ rất ngạc nhiên, sau đó ông đi đến bên ông lão đang nằm trên ghế xích đu dưới bóng cây, nhẹ nhàng nắm lấy tai ông.

Ông lão nhàn nhã phát ra một tiếng kêu oan: “Tôi lại làm gì chọc ông hả?”

Ông lão tao nhã thì thầm: “Ông bắt mấy cậu nhóc này từ đâu hả? Còn dám bắt nạt người ta.”

“Thật là oan uổng, người ta tự tìm đến tôi mà.” Ông lão nhàn nhã nhẹ nhàng cắn cái quạt trong tay, tự mãn nói: “Tôi không muốn phí sức lao động miễn phí, mà cậu bé này làm việc rất nhanh nhẹn, giống hệt tôi lúc còn trẻ.”

Nói xong, ông lại quay sang gọi Lâm Ứng Gia: “Cậu bé, phiền cậu nhé.”

Ông lão tao nhã còn muốn mắng thêm vài câu thì bỗng nghe được tiếng kêu thảm thiết từ con lợn cái. Hai người cùng ngẩng đầu lên, thấy một con lợn cái nằm trên đất thở hổn hển, Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng đứng đó không biết phải làm sao.

Thấy ánh mắt của hai ông lão, Lâm Ứng Gia liền ném cái xẻng trong tay đi, giơ tay lên và vô cùng oan ức: “Cháu có làm gì đâu!”

Nói xong, cậu còn lùi lại hai bước.

Ông lão tao nhã vứt quyển sách vào người ông lão nhàn nhã, mang ủng vào chuồng heo, ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của lợn cái, ông chỉ nhìn vài lần đã xác định: “Sắp sinh rồi, lão Lý, sao còn không vào giúp một tay?”

“Ê! Tôi đến ngay đây!” Ông lão nhàn nhã, tức là lão Lý, đặt quyển sách xuống ghế xích đu một cách trang trọng, chưa kịp thay giày đã lao vào chuồng heo.

“Cậu bé, các cậu trẻ cũng đừng đứng yên, lại đây giúp một tay! Phiền cậu nhé!” Ông Lý vỗ vai Lâm Ứng Gia, rồi vội vàng vào tuyến đầu của việc lợn cái sinh con.

“À, à ồ.” Lâm Ứng Gia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ mơ màng màng chen vào.

Ngay cả Nghiêm Sùng cũng bị chỉ định đi lấy nước nóng, ôm mười mấy chiếc khăn chuẩn bị sẵn.

Một giờ sau, tám chú heo con ra đời.

Lâm Ứng Gia vừa đỡ xong cho lợn mẹ, cậu đi theo Nghiêm Sùng bị chỉ định ôm những chú heo con di chuyển, mỗi người ôm ba con.

Hai con còn lại nằm trong tay ông Lý.

Khi đi qua ghế xích đu, Lâm Ứng Gia cố tình ngẩng cổ nhìn bìa quyển sách, trên đó ghi rõ “Chăm sóc sau sinh cho lợn cái”.

Ôi, có vẻ cũng chuyên nghiệp đấy.

Nghiêm Sùng quay đầu nhìn lợn mẹ, hỏi: “Chia cách mẹ con như vậy có tốt không?”

“Yên tâm đi, một lát nữa sẽ đoàn tụ, chỉ là chuyển chuồng thôi.” Ông Lý nói, khi một tay của ông rút một điếu thuốc từ túi quần ra, ông lão tao nhã đi phía trước lập tức quay lại lườm ông Lý.

Ông lão tao nhã cười một cách không tự nhiên, vội vã ném thuốc xuống đất và dẫm lên mấy cái để thể hiện lòng trung thành rồi mới quay đi.

Ông Lý không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại còn vui vẻ, ông cười nói với họ: “Nếu không phải ước tính ngày sinh sai thì cũng không cần chuyển nhà.”

Lợn cũng có ngày sinh dự tính sao?

Đến giờ Lâm Ứng Gia vẫn còn mơ hồ, chỉ là khi cậu quay đầu nhìn thấy Nghiêm Sùng cười khá vui vẻ, cậu cảm thấy chút mơ hồ cũng chẳng có gì.

Đặt những chú heo con vào chỗ ổn thỏa, thời gian làm nhiệm vụ vẫn chưa đến, mấy người ngồi thành vòng tròn trò chuyện.

Ông lão tao nhã họ Bạch, cùng ông Lý là một cặp chồng chồng, hai người chênh lệch mười ba tuổi, hồi trẻ đã trải qua nhiều gian khổ, ông Lý lại một lòng chăm sóc cho ông ta, tích cóp qua nhiều năm, nếp nhăn trên mặt ông nhiều hơn so với người cùng tuổi.

Nghiêm Sùng tính toán trong lòng, lúc đó hôn nhân đồng tính vẫn chưa hợp pháp.

Họ ôm nhau vượt qua sự chống đối của thế tục.

Nghiêm Sùng nhìn, trong mắt không khỏi có chút ghen tị, nhưng anh che giấu rất tốt.

Khi thời gian làm nhiệm vụ đến, Lâm Ứng Gia cầm tờ giấy thông hành mà ông Lý đưa, nhảy nhót trước mặt Quý Hoan, cậu cực kỳ đắc ý và thiếu kiềm chế khiến Quý Hoan tức giận đến mức nhảy chồm lên.

Sáng nay chỉ có Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng thất bại, đến buổi trưa thì chỉ có Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng thành công, hỏi một lượt thì chỉ có hai người họ hoàn thành nhiệm vụ.

Quý Hoan chọn cắt cỏ, cuốc một phát xuống đã đụng ngay tổ chuột, thêm một cú nữa lại đập phải đuôi rắn, liên tiếp hai lần gặp phải sự cố khiến cậu ta sợ hãi nhảy lên người nông dân bên cạnh, sống chết không chịu buông tay, nhiệm vụ vì thế mà thất bại.

Cặp chị em nắm tay nhau đi hái trái cây, không cẩn thận suýt nữa đập vào tổ chim yến, dù em gái nhanh tay nhanh mắt bắt được tổ, không để cho những chú yến con chết nhưng cha mẹ chim đâu biết, bọn nó chỉ nghĩ họ muốn làm hại con của mình.

Cuối cùng, hai chị em chịu đựng những cú mổ của cha mẹ chim, tìm một cái cây chắc chắn để giúp chim yến xây tổ mới, trên người thì bầm tím, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng rất đau.

Một bên bị thương vật lý, một bên bị thương tinh thần, cuối cùng chỉ còn lại Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng, hai người còn khỏe mạnh.

Nghe câu chuyện của mấy người, Lâm Ứng Gia đột nhiên cảm thấy quyển sách “Chăm sóc sau sinh cho lợn cái” của mình không có gì to tát, đúng là hạnh phúc phải được lấy ra so sánh.

Lâm Ứng Gia bỗng cảm thấy tràn đầy sức sống, giữa đám người uể oải, cậu nổi bật lên hẳn.

Chỉ có điều, Nghiêm Sùng cũng nằm trong đám người uể oải khiến Lâm Ứng Gia cảm thấy khá kỳ lạ.

Chỉ là ngay giây sau, một câu nói của Lý Minh đã khiến cậu không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.

“Xin mời vị khách đã hoàn thành nhiệm vụ nói ra mật khẩu để dùng bữa.”

Lâm Ứng Gia ngẩn ra.

Khi làm nhiệm vụ cũng không nói mà.

Đột nhiên nghĩ ra điều gì, Lâm Ứng Gia nhanh trí tự tin nói: “Chăm sóc sau sinh cho lợn cái!”

Ngoài nhân viên, Lý Minh và Nghiêm Sùng đứng bên cạnh, những vị khách còn lại đều không biết họ đã làm gì trong suốt một ngày hôm nay, Quý Hoan cho cậu một ánh mắt khó hiểu: “Anh bạn, ngày hôm nay của cậu quả thật rất…….phong phú nhỉ.”

Cảm ơn mấy cụm từ đó của cậu.

Nhưng tôi không muốn quan tâm đến cậu.   

Lâm Ứng Gia lạnh mặt, chờ đợi Lý Minh nói “ăn cơm”, không ngờ anh ta lại lắc đầu, nói: “Không đúng, cơ hội của cậu đã hết, bữa trưa cuối cùng mong chờ vào thầy Nghiêm.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào Nghiêm Sùng, chỉ chờ anh phát huy thần thông để đổi lấy bữa trưa phong phú, Lâm Ứng Gia rất khúm núm tới gần, xoa vai Nghiêm Sùng: “Không gấp, không gấp, từ từ nghĩ, chúng ta làm cho chắc chắn.”

Người trẻ tuổi đột nhiên tiếp cận, đầu tiên cả người Nghiêm Sùng hơi cứng lại, sau đó anh mới thả lỏng cho cậu xoa, trong đầu cũng đang cố gắng nhớ lại manh mối.

Cái này còn khó nhớ hơn lời thoại, Nghiêm Sùng nghĩ thầm.

Lý Minh thấy anh khó xử, tốt bụng nhắc nhở: “Manh mối trong đối thoại đó nhé.”

Nói xong, Lý Minh lại im lặng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.