Bỗng nhiên, Nghiêm Sùng nghĩ ra điều gì đó, nhìn vào ánh mắt mong đợi của nhiều người, anh mở miệng bằng một giọng địa phương kỳ lạ: “Cậu bé…..”
Lâm Ứng Gia giật mình.
“Phiền cậu nhé.”
Quả thực, giọng địa phương là cách đơn giản nhất để hủy hoại một chàng trai điển trai, Lâm Ứng Gia nhìn gương mặt hoàn mỹ của Nghiêm Sùng bỗng thấy gần gũi bình dân hơn một chút.
Lý Minh nhịn cười, mở cửa gỗ ra, “Mời dùng bữa.”
Quý Hoan lao vào trước như một con hổ đói, không chút e ngại về hình tượng, cậu ta lập tức bắt đầu ăn uống thỏa thích, ăn vô cùng ngon lành.
Lâm Ứng Gia tiến lại gần Nghiêm Sùng, cậu khẽ đẩy anh một cái để thu hút sự chú ý rồi mỉm cười với anh: “Nghiêm đại ảnh đế, nói giọng địa phương nghe hay nhỉ.”
Nghiêm Sùng không muốn để ý đến cậu, anh đi vài bước vào trong, ngồi xuống ăn một cách thanh lịch.
Dù bị bơ nhưng Lâm Ứng Gia không cảm thấy chán nản, cậu hớn hở tiến tới bên cạnh anh, nhất quyết phải ngồi cạnh anh để ăn.
Thật là dính người.
Sau một bữa trưa, mọi người vốn tưởng rằng sẽ có chút thời gian thư giãn, không ngờ ngay lập tức lại được thông báo về nhiệm vụ tiếp theo.
Mỗi vị khách đều bị buộc một chiếc vòng có chuông bạc quanh cổ chân, đi lại phát ra tiếng leng keng, khiến mọi người không thể không chú ý.
Khi mọi người còn đang không hiểu chuyện gì, một vài nhân viên bắt đầu phát cho mỗi người một khẩu súng nước có màu sơn. Lý Minh lại xuất hiện, anh ta nói: “Chúng tôi sẽ thả năm mươi người mặc đồ đen để bắt các bạn, súng nước trong tay các bạn có màu vàng, súng nước của người mặc đồ đen có màu đỏ, một khi bị dính màu sơn sẽ được coi là bị loại.”
“Trong số năm người các bạn, có một người là gián điệp, không thể hoàn toàn tin tưởng người bên cạnh đâu.” Lý Minh cười nói rồi bổ sung: “Người đánh bại nhiều người mặc đồ đen nhất sẽ có quyền lựa chọn chỗ ở, bây giờ xin mời các bạn lên đây lấy thẻ danh tính.”
Mọi người nhìn nhau một lượt, Nghiêm Sùng là người đầu tiên tiến lên lấy thẻ danh tính, vài người sau đó tìm một góc để kiểm tra danh tính của mình, camera đặc biệt ghi lại những phản ứng khác nhau của từng người, nhưng lại không thấy có gì đặc biệt.
“Gián điệp cũng có thể tấn công người chơi, nếu gián điệp sống sót đến cuối thì sẽ coi như nhiệm vụ của người chơi thất bại, thời gian nhiệm vụ là hai tiếng, chỉ cần có một người chơi sống sót thì sẽ được tính là thắng cho phe người chơi. Sau mười phút nữa, người mặc đồ đen sẽ bắt đầu hoạt động, hãy chuẩn bị tinh thần!”
Lâm Ứng Gia phản ứng nhanh nhất, kéo Nghiêm Sùng chạy đi, cậu đặc biệt tránh hướng có con nhện to bằng nắm đấm kia.
Trên đường đi, tiếng chuông bạc vang lên trong trẻo, Lâm Ứng Gia vừa chạy vừa suy nghĩ, cậu nhớ đến những chuyện không thể miêu tả, rồi đột nhiên lắc đầu để tự tỉnh táo lại.
Tổ chương trình đã vây núi lại, khoanh một khu vực cho họ làm nhiệm vụ, nếu không, một ngọn núi lớn thế này, nếu có ý định trốn thì chạy đến lúc gãy chân cũng không tìm được ai.
Khu vực hoạt động chỉ có vậy, lại không được vào làng dưới chân núi, Lâm Ứng Gia tính toán, liền kéo Nghiêm Sùng leo lên cây.
Chỉ là Nghiêm Sùng là người có đầu óc nhưng tay chân lại không quá nhanh nhẹn, mặc dù cao tới hơn một mét tám, anh chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Ứng Gia ngồi trên cành cây, cảm thấy trong lòng hơi lo lắng.
Lâm Ứng Gia đưa một tay ra với anh, “Anh chỉ cần chạy một đoạn, tôi sẽ kéo anh lên, rất dễ dàng mà.”
Nghiêm Sùng nhìn, anh vẫn chưa dám động, chỉ chăm chú nhìn Lâm Ứng Gia không rời mắt.
Lâm Ứng Gia cảm thấy nổi da gà dưới ánh mắt chăm chú của Nghiêm Sùng, cậu xoa xoa vai, cười hỏi: “Nhìn tôi làm gì, thật đáng sợ.”
“Cậu là gián điệp à?” Nghiêm Sùng hỏi.
Lâm Ứng Gia cười lớn: “Ôi đại ảnh đế của tôi, anh hỏi thẳng thừng quá rồi đấy.” Cậu lắc lắc khẩu súng nước trong tay, “Không sợ tôi phản đòn một phát sao?”
“Nếu tôi lên trên, cậu tấn công thì không phải càng dễ hơn sao?”
Lâm Ứng Gia lắc đầu tỏ vẻ tự mãn, cậu cười thật tươi không chút e ngại: “Anh là thần tượng của tôi, tôi đâu nỡ làm vậy.”
Khuôn mặt của Nghiêm Sùng hơi đỏ, dù biết câu nói này không đáng tin nhưng không thể không thừa nhận rằng anh đã bị thuyết phục.
Quân lính tan rã.
Lâm Ứng Gia thì thầm dụ dỗ: “Lên đi, tôi kéo anh, sẽ không bị ngã đâu.”
Nghiêm Sùng do dự lùi lại một bước rồi bất ngờ lao lên, Lâm Ứng Gia nhanh chóng nắm lấy tay anh, kéo lên, để Nghiêm Sùng lao vào lòng mình.
Cái ôm ấm áp bất ngờ chưa làm Nghiêm Sùng cảm thấy ngượng ngùng thì phần lưng dưới của anh đã chạm phải một vật cứng, người kia lặng lẽ gần lại, ghé sát tai anh thì thầm:
“Bắt được anh rồi, cầu xin tôi tha cho anh đi, có khi tôi sẽ thả anh đấy, sao hả? Hửm?”
Không nghe thấy phản hồi, Lâm Ứng Gia còn tưởng Nghiêm Sùng bị sốc, cậu định nói thêm mấy câu thì nghe anh nói: “Không phải cậu nói cậu không phải gián điệp sao?”
Dừng một chút, anh lại nói: “Cậu lừa tôi à?”
Giọng điệu vẫn bình thản như vậy nhưng Lâm Ứng Gia lại cảm thấy có một chút tủi thân, khiến cậu cảm thấy như mình sắp tan chảy.
“Không không không, chỉ đùa thôi mà.” Lâm Ứng Gia lập tức xin tha, “Tôi sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Nghiêm Sùng còn định nói gì đó nhưng ngay lập tức bị Lâm Ứng Gia ôm chặt lại, miệng của anh cũng bị một bàn tay lớn che lại, hai người dính sát vào nhau hơn lúc trước, có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Lưng anh dựa chặt vào ngực Lâm Ứng Gia, nhịp tim mạnh mẽ, từng nhịp đập như va vào trái tim anh.
Ở một chỗ không xa, một vài người mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ trùm đầu kiểu khủng bố đang đi tới, tay cầm một số dụng cụ, thỉnh thoảng lại đeo lên mắt để quan sát.
Lâm Ứng Gia dựa vào thị lực 10/10, kết hợp với hành động của họ, cậu đưa ra một suy đoán, thầm nghĩ không ổn rồi.
Cậu khẽ buông Nghiêm Sùng ra, ghé sát tai anh thì thầm: “Chạy!”
Chương trình này không chơi đẹp, dùng cả thiết bị phát hiện thân nhiệt.
Nghiêm Sùng vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Lâm Ứng Gia đã nhanh nhẹn nhảy xuống, đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh.
Nhìn khoảng cách khá cao đối với mình, Nghiêm Sùng không khỏi do dự, chỉ thấy những người kia đang tiến lại gần, anh cắn răng, cuối cùng vẫn nhảy xuống.
Thực ra chỉ mất một giây, nhưng cảm giác như mọi thứ đều treo lơ lửng, thời gian trôi rất chậm.
Cho đến khi anh lao vào cái ôm quen thuộc ấm áp ấy.
Cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy anh, cảm giác an toàn tràn ngập.
Rõ ràng chưa đến 20 tuổi, sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?
Khi anh còn đang ngẩn ngơ thì anh đã được đặt xuống đất, Lâm Ứng Gia kéo anh chạy, Nghiêm Sùng còn chưa đứng vững, theo quán tính suýt nữa ngã nhào.
Chỉ với động tác nhỏ ấy, họ đã bị những người mặc đồ đen phát hiện, một người trong số họ giơ tay lên, một quả trứng sơn bay tới, thẳng hướng vào đầu Lâm Ứng Gia.
Lúc này Nghiêm Sùng phản ứng nhanh chóng, anh lập tức kéo Lâm Ứng Gia qua, quả trứng sơn nổ tung trên cây, may mắn không bị dính vào người họ.
À, nhắc một câu, những quả trứng sơn này chủ yếu là dung dịch dinh dưỡng có lợi cho thực vật, sẽ không gây hại cho môi trường.
Sau khi nguy hiểm qua đi, hai người như bị đốt lửa dưới mông, lập tức chạy biến mất.
Những người mặc đồ đen đuổi theo một lúc, thấy không có hy vọng, bèn đi tìm những kẻ xấu số khác.
Ở một bên khác, hai người chạy như bay, tình cờ lại gặp một nhóm người mặc đồ đen khác. May mắn họ nhanh nhẹn, mỗi người giải quyết một tên, rồi lại quay lưng chạy trốn.
Quả thật là có duyên, sau một hồi vòng vèo, hai người lại chạy đến bên dòng sông, nhìn làn nước trong vắt, từng con cá to lấp lánh bơi lội, Lâm Ứng Gia lại nảy sinh lòng tham.
Muốn ăn cá nướng.
Nghiêm Sùng đứng bên cạnh nhìn sắc mặt của cậu, điều kỳ lạ là anh đoán được ý nghĩ trong lòng của cậu, anh không khỏi bật cười.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ vừa trưởng thành.
Nhưng rồi, ánh mắt của anh dần trở nên ảm đạm.
Quả thật chỉ là một đứa trẻ……
Lâm Ứng Gia khổ sở vì không có dụng cụ, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn từng con cá to trôi qua trước mặt.
Có lẽ cả đời này cũng sẽ không có lúc nào muốn ăn cá như thế này nữa.
“Cậu làm gì đấy, nhóc con?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Lâm Ứng Gia quay phắt lại, chỉ thấy lão Lý đội mũ chống nắng, đi ủng chống nước, một tay cầm cần câu, một tay cầm thùng nước, sau lưng còn đeo một cái lưới, vừa đi đến vừa thở hổn hển.
Nghiêm Sùng không để ý, bàn tay đang nắm chặt tay anh bỗng dưng buông ra.
“Ông ơi! Ông tốt bụng ơi!” Lâm Ứng Gia liều lĩnh chạy lại gần, “Cho con mượn cần câu với~”
Một phút sau, Lâm Ứng Gia đã được trang bị đầy đủ.
Cậu vui vẻ khoe với Nghiêm Sùng về bộ đồ mới của mình, chờ mong được khen ngợi.
Nghiêm Sùng lặng lẽ nhìn cậu.
Lâm Ứng Gia tiếp tục tươi cười nhìn lại.
Nghiêm Sùng vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
“Thôi được rồi…..” Lâm Ứng Gia đành đầu hàng, trả lại trang bị cho lão Lý đang đứng xem, cậu cúi đầu thất vọng quay về bên cạnh Nghiêm Sùng.
Lão Lý thì lại cười vui vẻ nhìn hai người, ông cảm thấy thằng nhóc này có phong cách giống mình hồi trẻ.
“Vù_____”
Một tiếng vù vù vang lên, lão Lý theo phản xạ tự nhiên đẩy hai người xuống, khi thấy những quả trứng sơn nổ tung trên mặt đất mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ôi, có chuyện không hay rồi.
Lão Lý nhặt cần câu lên đập đập vào ngực, nhanh chóng chuyển sang chỗ khác để câu cá.
Vợ muốn ăn cá, phải bắt được con cá to béo trước khi trời tối.
Nghiêm Sùng kéo Lâm Ứng Gia chạy, trên đường lại gặp phải tên xui xẻo Quý Hoan. Cậu ta cũng bị một đám người đuổi theo, thế là ba người cùng chạy trốn khỏi hơn ba mươi kẻ đó.
Trong khi chạy, họ vẫn phải tránh né để không bị trúng những quả trứng sơn nổ.
“Quý Hoan!” Lâm Ứng Gia không thể nhịn được nữa, “Cậu xui xẻo quá, cậu rơi vào ổ của mấy kẻ mặc đồ đen sao?!”
Trước đó, chỉ có bốn người đuổi theo cậu và Nghiêm Sùng, mà bây giờ nhìn hơn ba mươi người đuổi theo Quý Hoan, tổng cộng chỉ có khoảng năm mươi kẻ mặc đồ đen, giờ một nửa đã ở đây.
Cái vận rủi này thật không thể tin được.
“Tôi cũng không muốn mà!” Quý Hoan thở hổn hển, cậu ta cảm thấy bị oan ức, “Kể từ khi tôi vào núi thì phía sau chưa bao giờ dừng lại, mỗi lần tôi đến chỗ rẽ thì đều gặp phải, tôi còn có biện pháp gì nữa hả?”
“Đừng có ồn nữa, tách ra chạy đi, ở bên sông sẽ an toàn hơn.” Nghiêm Sùng thở hổn hển, tỉnh táo ra lệnh.
Nếu tiếp tục bám chặt nhau sẽ chỉ khiến những kẻ còn lại chú ý tới, lúc đó không ai trong họ chạy thoát được, chi bằng tách ra, phân tán sức mạnh, biết đâu sẽ có cơ hội sống sót lớn hơn.
Lâm Ứng Gia tự nhiên là không phản đối ý kiến của anh, nhưng trong dòng suy nghĩ của cậu, nên là Quý Hoan tự tách ra, còn cậu và Nghiêm Sùng tiếp tục chạy.
Ai ngờ, trong một giây, bàn tay của cậu trống rỗng, Lâm Ứng Gia ngẩn người.
Một người vợ….. ông chủ* to đùng đùng như vậy, đột nhiên tránh thoát khỏi tay cậu, thay đổi hướng chạy, cũng thành công tách nhóm chạy một mình.
(*老板- Lǎobǎn – ông chủ, 老婆 – lǎopo – vợ)
Lâm Ứng Gia cắn răng, lớn tiếng gọi Quý Hoan: “Tách ra chạy!”
Người mặc đồ đen ngay lập tức chia thành hai nhóm, áp lực giảm đi rất nhiều.
Tiếp theo, tiếng loa vang lên liên tục.
[Người mặc đồ đen số 27 bị loại]
[Người mặc đồ đen số 48 bị loại]
[Người mặc đồ đen…]
[Người chơi Lâm Linh bị loại]
[Người chơi Lâm Lĩnh bị loại]
Khi Lâm Ứng Gia cuối cùng đã thoát khỏi đám người mặc đồ đen, cậu thở hổn hển đến bờ sông, cậu thấy Nghiêm Sùng và Quý Hoan đã đứng chờ ở đó, chỉ là khoảng cách giữa hai người hơi xa, nhưng cậu không để ý, vui vẻ tiến lại gần, nhưng cậu lại thấy hai người lại lùi lại một bước đầy cảnh giác.
Nụ cười của Lâm Ứng Gia đông cứng lại, cậu từ từ lùi lại, lo lắng hỏi: “Có….. có chuyện gì vậy?”
“Cậu…” Quý Hoan do dự hỏi, “Có phải cậu là gián điệp không?”
Lâm Ứng Gia tưởng có chuyện gì lớn lao, cậu ngay lập tức thả lỏng: “Hả, tôi cứ tưởng có chuyện gì lớn, nếu tôi là gián điệp, lần đầu gặp nhau tôi đã bắn cậu rồi.”
Sự cảnh giác của Quý Hoan vẫn không giảm, cậu ta phân tích: “Tôi không phải gián điệp, tổ chương trình sẽ không để cho ảnh đế làm gián điệp ngay từ tập đầu tiên, bằng không với diễn xuất của anh ấy, chúng ta cũng không cần chơi tiếp, hơn nữa khi tôi chạy đến đây, tôi thấy cậu cùng hai cô gái kia ở cùng nhau, chỉ có điều tôi bị người mặc đồ đen đuổi theo, không muốn liên lụy đến các cậu nên đã không qua.”
“Cậu hoàn toàn có thể dẫn họ qua đây cùng tụ tập, nhưng bây giờ họ đã bị loại, còn cậu thì không sao.” Quý Hoan nhìn thẳng vào mắt Lâm Ứng Gia, vô cùng chắc chắn: “Cậu chính là gián điệp.”
Lâm Ứng Gia nghiêng đầu, cậu không trả lời mà nhìn sang Nghiêm Sùng bên cạnh, cậu mỉm cười: “Đại ảnh đế, anh nghĩ sao?”
“Chúng ta bên nhau lâu như vậy, nếu tôi là gián điệp…..” Cậu nâng súng lên, ngắm vào Nghiêm Sùng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt căng thẳng của anh, cậu tiếp tục mỉm cười: “Thì tôi đã loại anh từ lâu rồi.”
Nghiêm Sùng nhìn cậu, suy nghĩ, không trả lời ngay lập tức.
Lâm Ứng Gia giả vờ buồn bã, tùy tiện ném súng nước xuống đất, hai tay cậu ôm lấy trái tim, nói: “Tôi dành cho anh tất cả chân thành mà anh lại nghi ngờ tôi, điều này thật khiến người ta buồn bã.”
Nghiêm Sùng chỉ nhìn cậu, không nói gì.
Lâm Ứng Gia lạnh toát mồ hôi sau lưng, vô cùng hối hận vì đã không quan sát xung quanh lúc đó, sao lại để Quý Hoan nhìn thấy mình như vậy?
“Cậu thật sự là đồ lừa đảo!”
Quý Hoan lớn tiếng kêu lên, lúc này hai người mới nhìn sang theo tiếng kêu, chỉ thấy trên lưng Quý Hoan có một vết mực lớn, cách đó không xa sau lưng cậu ta có hai người mặc đồ đen đứng đó. Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu, Lâm Ứng Gia lăn người nhặt súng nước lên, nhưng tiếc là tầm bắn của súng không đủ, không bắn được người mặc đồ đen đó.
[Người chơi Quý Hoan bị loại]
Nghiêm Sùng nhờ vào kinh nghiệm từ việc quay nhiều bộ phim về cảnh sát, anh vừa né tránh vừa tiến lại gần, giải quyết được một người mặc đồ đen, đúng lúc người còn lại bắn ra viên đạn nước sắp đánh vào anh, một bóng người đã chớp nhoáng đến trước mặt, chắn cho anh.
Nhìn kỹ, người đó không ngờ lại là Quý Hoan, khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu mẹ nó, Lâm Ứng Gia!” Quý Hoan chống lưng, cười lớn về phía cậu: “Tôi chỉ hoài nghi cậu một chút thôi mà, giờ tôi đã chết, cậu cần gì phải lôi xác tôi dậy nữa?”
Lâm Ứng Gia phủi phủi bụi không tồn tại trong tay, cậu thản nhiên nói: “Tận dụng hết mức.”
Nhân lúc người mặc đồ đen đang ngây người, Lâm Ứng Gia lập tức xông lên, không tiếng động nổ súng.
[Người mặc đồ đen số 13 bị loại]
Bên bờ sông, chỉ còn lại hai “người sống” họ.
Lâm Ứng Gia bước về phía Nghiêm Sùng, anh lùi lại một bước, vẫn cảnh giác nhìn cậu.
Để thể hiện thành ý, Lâm Ứng Gia lại ném súng nước xuống đất một lần nữa, còn đá nó ra xa.
Nghiêm Sùng chưa kịp lên tiếng, Lâm Ứng Gia đã nói: “Còn hai phút nữa là kết thúc vòng này, tôi cầm súng nước cũng không có tác dụng gì.”
Nghiêm Sùng có chút do dự, “Cậu….. có phải gián điệp không?”
Lâm Ứng Gia không nói gì, cậu trực tiếp tiến lại gần, lén lút ôm chầm lấy Nghiêm Sùng, cậu đặt cằm lên vai anh, lười biếng như một con mèo lớn, nghiêng đầu nhìn anh, lười nhác hỏi: “Anh nghĩ tôi có phải không?”
“Có.”
“Anh muốn thắng không?”
“Không ai không muốn thắng.”
“Vậy thì tốt.”
Lâm Ứng Gia như bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó Nghiêm Sùng cảm thấy khẩu súng nước trong túi mình bị người ta lén lấy ra, vật cứng ép vào hông.
Một tiếng nổ vang,
Trái tim của Nghiêm Sùng đập hụt một nhịp.
Lưng anh áp sát vào ngực Lâm Ứng Gia, anh giống như cũng có thể nghe thấy nhịp tim của cậu.
“Vừa vặn, tôi cũng không muốn để anh thua.”
[Người chơi Lâm Ứng Gia bị loại]
[Trò chơi kết thúc, gián điệp bị loại, phía người chơi thắng.]