Trừng phạt
Khanh Chu Tuyết đóng cửa phòng dựa lưng vào, thở nhẹ ra.
Nàng không đốt lại ngọn đèn, cũng không tiếp tục đi xem sách. Nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng để thanh tẩy lại lục căn.
Nàng đọc sách trước kia đều là thanh tịnh, hiện tại học đạo kinh công pháp càng là hư tĩnh vô dục nên nàng vốn cho rằng đọc sách là một phương pháp để tĩnh tâm. Không nghĩ tới Nguyễn Minh Châu lại cho nàng mượn những loại sách rất đa dạng, từng dòng từng dòng đều đậm màu sắc dục đan xen, hành văn tuy khuôn sáo nhưng nhiệt liệt nóng hổi, tưởng chừng như có thể sờ ra được ngọn lửa dưới trang sách.
Khanh Chu Tuyết có nhiều điểm không rõ lắm, nàng trong mười tám năm cuộc đời ít khi nào tiếp xúc giao lưu với người ngoài. Những quy tắc tập tục trên trần thế nàng còn chưa kịp biết, thì đã tiến vào một ngọn núi tiên ngăn cách với đời.
Dù nhắm mắt nhưng tâm không an tĩnh lại được, nàng dứt khoát chong đèn lại lấy sách ra đọc. Sau khi phần tiếp theo của 《Vài ba chuyện phong lưu của quả phụ cùng cô em chồng》 ra tiếp, Nguyễn Minh Châu đã tốt bụng mà cho nàng mượn đọc.
Khanh Chu Tuyết cắn môi dưới, thần sắc nghiêm túc mà đọc đến cuối cùng.
Quả phụ cùng cô em chồng gặp phải ác tặc, suýt chưa nữa đã không tránh khỏi tai họa, nhưng may mắn lại gặp được một thương đội cứu giúp. Chỉ tiếc rằng những người trong thôn vừa đuổi đến kịp, yêu cầu thương đội không can thiệp vào chuyện riêng của nhà người ta, bên kia nghe vậy liền đem hai người bỏ lại để tránh khỏi phiền phức. Trên đường bị trói áp giải về thôn, hai nàng lén cầm một cục đá sắc nhọn cắt đứt dây thừng, lại cùng nhau trốn thoát được. Nhưng cuối cùng vẫn bị đám người kia săn đuổi tới một vách núi, cả hai ôm nhau cùng nhảy xuống dưới trước mắt mọi người.
Cái kết cũng gọi là viên mãn, hai người tỉnh lại thì đã thấy đang ở thiên đình, thì ra là hai vị tinh quân hạ phàm để độ kiếp, cuối cùng lại thành thân thuộc với nhau. Sau đó lại là một phen kinh thiên động địa, thần khóc quỷ sầu, lâm ly mây mưa điên đảo long phượng.
[Nàng cúi đầu, ánh mắt tha thiết nhìn vào phần cổ mềm mại, rèm trướng khẽ hạ, bóng người nhấp nhô trập trùng…]
[Giữa những tiếng thở dốc, nàng hỏi vì sao hết lần này tới lần khác đều muốn nàng, chọc cho thiên hạ khiển trách?]
[Một người khác cười trả lời: “Ta thích ngươi đến mê muội đầu óc, mặc kệ là thân phận như nào, hoàn cảnh ra sao, ta đều sẽ cam tâm tình nguyện mà vượt qua hết thảy.”]
Khanh Chu Tuyết xem tới hết trong lòng vẫn bình tĩnh, không có nảy sinh ra điều gì xúc động. Chỉ là khi đọc đến câu “Mặc kệ là thân phận như nào, hoàn cảnh ra sao”, trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh của một người, như thể trái tim đã rung động cộng hưởng với câu văn đó.
Vân Thư Trần.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó dưới ánh trăng, Vân Thư Trần cúi người cắn miếng đậu hũ cay kia, môi của nàng vì vậy mà dính một chút đỏ giống như thoa son, nhưng màu sắc lại tinh tế hơn.
Nhưng suy nghĩ này chỉ hiện lên trong tích tắc rồi biến mất không chút dấu vết.
Khanh Chu Tuyết cả một đêm mơ màng, sáng tỉnh dậy có chút buồn ngủ. Nàng cảm thấy đọc những thoại bản* như này rất dễ bị loạn tâm, không giúp ích cho con đường tu hành. Lòng thầm quyết định về sau sẽ không đọc nữa.
(Thoại bản: Tiểu thuyết.)
Hôm nay ánh mắt của sư tôn dừng lại trên mặt nàng lâu hơn thường ngày, sau đó bỗng nhiên nhấc tay áo, dùng ngón tay nâng mặt của nàng lên.
Khanh Chu Tuyết sững sờ, đầu ngón tay mềm mại của sư tôn sờ nhẹ phần bọng mắt của nàng, “Ở đây hơi tái xanh.”
“Không phải đã nói ngươi đi ngủ sớm sao?”
“Về sau sẽ không như vậy nữa.” Khanh Chu Tuyết đúng là ngủ không ngon, lông mi rũ xuống khẽ khàng đáp lời.
Việc luyện kiếm cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng kéo dài ra.
Trải qua buổi sáng và buổi trưa ở ngoại môn, Khanh Chu Tuyết chuẩn bị đem sách trả lại cho Nguyễn Minh Châu, ai ngờ Nguyễn Minh Châu vội vã xua tay. Nàng nói rằng sư tôn của nàng đang tịch thu những quyển thoại bản này, để lại ở chỗ của Khanh Chu Tuyết sẽ an toàn hơn.
Khanh Chu Tuyết nghe vậy cẩn thận suy nghĩ, không biết là nên để vào chỗ nào trong phòng thì thỏa đáng. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, ngang qua một cánh cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng hò hét ầm ĩ, kèm theo một cuộc trò chuyện thô tục mà dường như trong đó thấp thoáng có mấy cái tên quen thuộc.
Bên trong đám đệ tử ngoại môn không biết nói gì mà cười cợt vang trời, Khanh Chu Tuyết đẩy cửa bước vào, vừa vặn bị một đống giấy bay thẳng vào mặt.
Đệ tử trong lớp nhìn thấy nàng nhao nhao im bặt, không khí yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
Sư đệ trẻ tuổi ở trên bục giảng đang luống cuống liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấy người bước vào là Khanh Chu Tuyết lại trở nên khẩn trương hơn.
Khanh Chu Tuyết giơ tay cầm xuống một tờ giấy xem xét, phần rìa có dấu hiệu bị rách, giống như là xé từ trong một quyển sách nhỏ ra.
Nàng liếc nhìn mấy hàng chữ trong đó, đầu tiên là sững người, tiếp đó sắc mặt càng lúc càng lạnh xuống.
Đây là một trang thoại bản được viết tay, so với quyển nàng từng xem là hoàn toàn bất đồng. Những lời miêu tả trong này đê tiện không chịu nổi, hầu như là chỉ để mô tả những hoạt động kia. Bên cạnh những dòng chữ như gà bới là một bức hình không biết là vẽ cái gì.
Mấy cái này cũng không đủ để nàng tức giận.
Nhưng những cái tên trong này lại được viết bằng kích cỡ chữ to hơn là Vân Thư Trần cùng chưởng môn.
“Ai viết?” Nàng đặt giấy xuống mặt bàn, mặc dù thanh âm vẫn bình tĩnh nhưng không hiểu sao người ngồi dưới lại thấy từng trận gió lạnh tràn tới.
Một cậu ấm ăn mặc giàu sang phú quý đứng lên, khoanh tay liếc mắt cười đểu, “Vị sư tỷ mỹ nhân này có vấn đề gì sao? Tiểu gia hành văn phong lưu rất không tệ đúng không?”
Chung quanh rộ lên vài tiếng cười không nhịn được.
“Còn gì khác nữa không?” Sắc mặt nàng vẫn bình thản.
Quyển sách nhỏ được ném qua, nàng vững vàng bắt được. Đám thanh niên huýt sáo bỡn cợt, “Cô nương nhà lành không được nhìn mấy thứ này nha.”
Khanh Chu Tuyết đương nhiên sẽ không nhìn, nàng nhớ đến gương mặt của sư tôn, thứ này liếc một cái cũng cảm thấy buồn nôn. Quyển sách kia vừa chạm đến tay nàng liền nhanh chóng lạnh thành băng, nàng bóp một cái liền hóa thành bụi phấn.
Thanh niên kia nhướng mày, ánh mắt đằng đằng sát khí vỗ bàn, “Dám động vào đồ của ta, ngươi biết ta là ai không?”
Khanh Chu Tuyết nhìn hắn, tay chậm rãi siết chuôi kiếm, “Ngươi là ai?”
Nội môn sư đệ giữ chặt Khanh Chu Tuyết, nhỏ giọng nhắc nhở: “Khanh sư tỷ, đây là thiếu gia của danh môn tu tiên Trần gia, thiên tư rất tốt, gia đại nghiệp đại. Hắn từ nhỏ đã có chút… có chút tôn trọng tự do, về sau rất có thể sẽ gia nhập nội môn, ngươi thôi hãy…”
“Bất kể là ai, chống đối sỉ nhục chưởng môn trưởng lão là tính đem pháp lệnh của Thái Sơ Cảnh bỏ đi đâu? Ngoại môn cũng không phải là nơi tàng ô nạp cấu*.” Khanh Chu Tuyết ngắt lời hắn, lãnh đạm nói: “Dựa theo quy củ, từ nay không cần lên ngoại môn nghe giảng, tự đi đến Huấn Giới Đường lãnh phạt một trăm trượng.”
(Tàng ô nạp cấu: Chất chưa dơ bẩn.)
“Ngươi nghĩ mình là ai? Chẳng qua chỉ đến đây quản sự vài ngày thôi sao!”
Vị thiếu gia kia hất cằm, híp mắt lại nhìn nàng nói với ý định muốn hạ nhục: “Ngươi là Khanh Chu Tuyết? Chẳng trách, thì ra là đồ đệ của Vân Thư Trần. Dáng dấp của sư tôn ngươi thật không tệ, eo nhỏ như vậy, ở trên giường không biết sẽ…”
Kiếm khí lạnh băng đột nhiên bay đến, bàn ghế trước mặt bị bổ nát. Hắn ngã xuống sàn, đầu vừa ngẩng lên đã bị một mũi kiếm kề đến.
Nhìn dọc theo thân kiếm lên, đụng phải một gương mặt lạnh như băng không chút nhiệt độ nào trong mắt.
Học trò xung quanh vội vã kinh hô né ra hết, nội môn sư đệ cũng hoảng hốt mà giữ chặt lưng ghế.
Vị Trần thiếu gia kia chắc là cũng đã từng trải qua những trường hợp tương tự, hắn kinh hoảng trong chớp mắt liền ổn định lại, nắm chặt kiếm trong tay lớn giọng uy hiếp, “Ngươi dám động đến một cọng lông của lão tử, ngay ngày mai Trần gia sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Chẳng qua chỉ là một thân truyền đệ tử không có thế lực nào chống lưng, ngươi nghĩ ai sẽ ra mặt thay cho ngươi? Huấn Giới Đường bên kia gia gia của ta cũng quen biết, ai dám ở đó đánh ta chứ?”
Hắn thấy Khanh Chu Tuyết đem kiếm cắm vào vỏ lại, tưởng rằng đã dọa được nàng liền khinh miệt cười.
Tiếp đó lại nghe thấy một thanh âm bình tĩnh, “Không ai phạt được ngươi cũng không sao, ta tự mình chấp hình.”
Vừa dứt lời, Khanh Chu Tuyết cầm vỏ kiếm như côn, dùng sức hung hăng đánh vào mông của hắn. Một tiếng hét thảm thiết vang lên cùng với tiếng bàn ghế nứt gãy.
Sư đệ ở bên cạnh sợ đến ngây người, muốn ngăn cản nàng, “Khanh sư tỷ, trực tiếp dùng tư hình là sai luật.”
Khanh Chu Tuyết nắm chặt vỏ kiếm trong tay, không dao động trả lời, “Không sao hết, ta chấp hình xong sẽ tự đi lãnh phạt.”
Thiếu gia kia bị đánh cho tỉnh mộng, giãy giụa đứng lên xuất trường kiếm bên hông ra muốn đánh trả.
Mà chút kiếm thuật rách nát của hắn trong mắt thân truyền đệ tử không khác nào thêu hoa. Khanh Chu Tuyết dùng vỏ kiếm chắn lại, đánh bay trường kiếm của hắn. Nàng ấn hắn nằm xuống, không nương tay mà đánh xuống liên tiếp.
Ban đầu thanh niên kia mặt tái xanh bị ép chặt xuống đất, moi hết mọi loại ngôn ngữ từ nhỏ tới lớn ra để nhục mạ nàng. Khanh Chu Tuyết giống như không nghe thấy vẫn chưa dừng tay; sau đó hắn bắt đầu ý thức được, liền cầu xin nàng tha thứ; cuối cùng miệng trào ra máu mà ngất đi, nàng vẫn không dừng tay.
Nàng nói là làm, một trăm côn là một trăm côn, không thừa cũng không thiếu.
Sư đệ ở một bên cũng không dám lên tiếng.
Nguyễn Minh Châu nghe thấy động tĩnh bên này quá lớn liền chạy đến, tới nơi đã thấy bàn ghế bị nện đến nhão nhoẹt, Khanh Chu Tuyết vừa mới lấy khăn lau sạch vỏ kiếm bị dính máu tươi. Ở bên trong đống mảnh vụn của bàn ghế trên mặt đất, thấy ló ra được một tên nằm bất tỉnh nhân sự.
“Sư tỷ?” Nàng sững sờ đứng ở cửa, “Đây là làm sao? Tiểu tử này chết rồi à?”
“Không biết.” Khanh Chu Tuyết đeo kiếm lại vào bên hông, sau khi xác nhận những thoại bản dơ bẩn kia đều đã được hủy, ý lạnh trong mắt lúc này mới giảm đi nhiều.
Nàng nhìn về phía Nguyễn Minh Châu, “Ta phải đi lãnh phạt. Sư muội, mấy ngày sau việc giám thị ở ngoại môn, làm phiền ngươi đảm đương giúp.”
Quẳng lại những lời này xong, một thân bạch y cao ngạo rời đi, ai nhìn thấy cũng rét lạnh.
Nguyễn Minh Châu sửng sốt, muốn gọi lại hỏi nàng nguyên do. Nhưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của nàng, thức thời mà bỏ qua.
Vân Thư Trần đang ngồi trong nhà pha trà, một con hoe hòe lòe loẹt thân ảnh từ trên tường nhảy xuống, meo meo vài tiếng, “Không ổn, tiểu chủ nhân đang ở Huấn Giới Đường.”
“Nàng đi đến đó làm gì?” Bàn tay đang pha trà dừng lại.
Khanh Chu Tuyết ngày thường ngoan ngoãn dịu dàng hiểu lễ nghĩa, Vân Thư Trần nhất thời không thể tìm thấy sự liên hệ giữa đồ đệ của mình và hành động vi phạm Thái Sơ pháp lệnh.
Tốt xấu gì cũng là thân truyền đệ tử, nàng nghe thấy tin tức này cũng nên đi nhìn xem một chút.
Vân Thư Trần vừa bước vào đã nhìn thấy bạch y thân ảnh đoan chính quỳ ở giữa, không kiêu ngạo không tự ti.
Chưởng môn cũng ở đó, giương mắt lên trông thấy Vân Thư Trần liền kín đáo thở dài, “Vân sư muội, đồ nhi của ngươi không biết xảy ra chuyện gì, hỏi thế nào cũng không nói. Cũng tới rồi, ngươi hỏi nàng một chút đi.”
“Thế nào rồi?” Vân Thư Trần cắn môi dưới, quan sát Khanh Chu Tuyết, “Nàng ngày thường ngoan ngoãn, hôm nay đã làm sai điều gì?”
Quản sự đệ tử có chút khó nói, khiêng Trần thiếu gia sinh tử không rõ mang lên. Mùi máu tươi thoang thoảng tràn ngập trên điện, hắn ấp úng nói: “Nghe nói Khanh sư muội ở ngoại môn hủy hoại vô số bàn ghế, sau đó đánh tên ngoại môn đệ tử thành bộ dáng như này. Cái này…”
Vân Thư Trần nhìn qua, mông cùng với lưng hắn nhũn ra, một mảng xanh đỏ tím bầm. Dường như không phải là bị kiếm đả thương, mà là dùng một vật cùn đánh thành một đống bùi nhùi rất khó nhìn.
Khó mà tưởng tượng nổi thảm trạng này do đồ đệ văn nhã của mình ra tay.
Nàng phất tay áo để đống bùi nhùi kia lui xuống, một tay đặt lên vai của Khanh Chu Tuyết, ấm áp hỏi, “Người là ngươi đánh sao?”
“Đúng.” Khanh Chu Tuyết không nhúc nhích.
“Vì sao đánh hắn?”
Nàng nhấp môi, nhìn Vân Thư Trần một cái, không nói thêm gì nữa.