Thật là một gương mặt ưa nhìn
Việc học ở nội môn cũng không tính là nặng nề, Khanh Chu Tuyết học không chút phí sức nào. Chỉ là mỗi khi nghe sư tôn của nàng truyền thụ, suy nghĩ không tự chủ được mà bay bổng không có tí giới hạn nào — Sau khi bị Nguyễn Minh Châu cười cợt không biết bao nhiêu lần, Khanh Chu Tuyết quyết định thuận theo tự nhiên, không giãy dụa nữa.
Mỗi đêm nàng đều đèn đuốc sáng trưng mà học trước một lần, sau đó ban ngày liền quang minh chính đại mà… thất thần nhìn sư tôn.
Quay đi quay lại, ngày nối ngày học tập tu hành, đã đến lúc khảo thí.
Khanh Chu Tuyết rũ mắt ghi chép, chữ viết thanh tú. Nàng từ nhỏ đã âm thầm bắt chước chữ viết của Vân Thư Trần, luyện được bảy phần phiêu dật khí thế, lại trộn lẫn ba phần tinh tế của mình.
Các môn thi đều rất thuận lợi, mãi cho đến buổi thi đan dược. Nguyễn sư muội mặt mày trầm trọng, nhìn có vẻ lúng túng lẻ loi. Nàng tu luyện và tập võ đều rất có thiên phú, nhưng từ nhỏ đã không yêu thích gì việc chế tạo đan dược chứ đừng nói tới phải đọc những quyển sách lì lịt toàn chữ là chữ, liếc qua thôi cũng đã đầu váng mắt hoa.
Những kỳ thi như này thường được giám thị bởi các sư huynh sư tỷ khoá trước, đa phần là sẽ không quản quá chặt.
Mắt thấy hơn nửa nén hương đã trôi qua.
Khanh Chu Tuyết mới viết xong dòng cuối cùng, đang đợi cho mực khô. Nàng gác bút xuống, một cục giấy nhỏ chứa toàn bộ hy vọng của Nguyễn Minh Châu “bóc” một cái đập trúng mu bàn tay của nàng.
Nàng nhíu mày, liếc nhìn Nguyễn Minh Châu. Cô nương kia một tay chống cằm, nhìn cục giấy trên tay nàng chu môi ra.
Khanh Chu Tuyết ngừng một chút, thoáng nhìn sư huynh đang gật gù như gà mổ thóc ở trên, sau đó lặng yên mở cục giấy kia ra.
Chữ như gà bới của Nguyễn sư muội xuất hiện.
[Cách chế tạo Bồi Nguyên Đan như nào?]
Nàng vốn định đem giấy kia quẳng trở về, bỗng ánh mắt nhìn xuống dưới thấy một câu—
[Làm ơn đi mà sư tỷ, xong việc rồi ta sẽ hậu tạ.]
Một hàng viết không đủ, bên cạnh chữ hậu tạ vẽ một mũi tên chỉ xuống một câu—
[Về sự tình của người nào đó. Ngươi nhất định có hứng thú!]
Người nào đó.
Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ một cách cẩn thận, lại nhìn sắc mặt không giống lừa già dối trẻ của Nguyễn Minh Châu, nàng bỗng nhiên hiểu ra được cái này ám chỉ Vân Thư Trần.
Không hiểu tại sao trong khoảng thời gian này, Nguyễn Minh Châu cực kỳ để tâm chuyện giữa nàng và sư tôn.
Khanh Chu Tuyết đem viên giấy kia bỏ qua một bên, trong lòng xoắn xuýt lại. Một lát sau, nàng rốt cuộc thở dài, cam chịu số phận mà đem những lý giải của bản thân viết vào trong tờ giấy.
Trong không trung lại vạch ra một cái vòng cung bí ẩn.
Nguyễn Minh Châu chụp lại một cách chắc chắn, liếc trộm lên thấy thời gian vẫn còn nửa nén hương, hạ bút viết lưu loát như thần.
Nàng hết sức tập trung nên đã không nhìn thấy Khanh Chu Tuyết mấy lần cố gắng gây sự chú ý với nàng nhưng bất thành. Cuối cùng chỉ biết ôm trán bất lực, nhìn nữ nhân đang đứng sau lưng nàng.
Một bàn tay thò tới, kẹp lấy tờ giấy nhỏ kia lên chận rãi đọc qua. Nguyễn Minh Châu giật mình, đang tính giật lại thì nghe một giọng nói giống như cười mà không phải cười của một nữ nhân, “Ai viết cho ngươi?”
Nàng cứng đờ người, nhìn về phía Vân trưởng lão không biết đã ở đó từ khi nào.
“…”
Phòng cấm túc phía sau núi.
Khanh Chu Tuyết lại một lần nữa cùng Nguyễn Minh Châu nghiêm trang ngồi cạnh nhau, đối diện là Vân Thư Trần đang bình thản mà thưởng thức trà.
“Vân sư thúc.” Nguyễn Minh Châu vẻ mặt cầu xin, “Phạm vi chưởng môn phân cho trưởng lão chấp pháp, lại đã từ thanh lâu ở dưới chân núi Thái Sơ Cảnh thâm nhập tới những việc nhỏ bé như này sao?”
“Bản tọa cũng không có rảnh rỗi như vậy. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua lại vô tình nhìn thấy những viên giấy nhỏ tung bay loạn xạ thôi. Bỗng nhiên nhớ lại những chuyện thanh xuân lúc xưa…” Vân Thư Trần nhẹ xếp quạt lại chống lên cằm, tựa hồ rất hoài niệm.
Nguyễn Minh Châu nghe tới đó, dường như nhìn thấy được lối thoát, ánh mắt sáng rực, “Đúng không sư thúc, loại khảo thí như này năm đó ngài cũng—“
Vân Thư Trần cong môi, từng câu từng chữ nói, “Vậy chép kinh một trăm lần, cấm túc ở phía sau núi. Quy củ của tổ sư gia ngươi năm đó cũng vậy.”
Nguyễn Minh Châu lập tức héo rũ ra.
Đôi mắt xinh đẹp kia lại dời lên người Khanh Chu Tuyết, đánh giá từng li từng tí. Sắc mặt Khanh Chu Tuyết bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, tuỳ ý chờ đợi sư tôn xử lý.
“Học được bản lĩnh rồi?” Giọng của người kia nhàn nhạt.
Khanh Chu Tuyết rũ mắt xuống, lắc đầu.
Mới vừa rồi Vân Thư Trần nói chuyện với Nguyễn Minh Châu bằng giọng điệu mềm mỏng mang theo ý chọc ghẹo; vậy mà khi quay qua Khanh Chu Tuyết, trong giọng nói của nàng dường như đã có một lớp băng nhỏ trong đó.
Nguyễn sư muội vẫn như trước đầy nghĩa khí, “Sư thúc, sư tỷ là bị ta uy hiếp.”
Cái ghế đối diện bị kéo ra, Vân Thư Trần đỡ tay vịn đứng lên bước ra ngoài. Không có vẻ gì là để ý tới lời nói của Nguyễn Minh Châu.
“Khanh Chu Tuyết.”
Ánh mặt trời ngoài phòng nghiêng nghiêng chiếu vào, nàng dừng bước ngay khung cửa, nửa bên mặt được chiếu sáng, phút chốc giống như một vị thần, nhìn không ra được hỉ nộ trên mặt.
“Đi theo ta.”
Đột nhiên bị gọi đầy đủ họ tên, Khanh Chu Tuyết căng thẳng nắm chặt vạt áo của mình. Nàng đứng dậy, xếp ghế gọn gàng lại rồi đuổi theo bóng dáng của sư tôn.
Nguyễn Minh Châu há hốc mồm nhìn theo, Vân sư thúc dịu dàng ôn hòa, ai mà biết được lúc tức giận đem lại cảm giác mạnh không thua gì Liễu Tầm Cần.
Bây giờ nàng lại mang nhị thập tứ hiếu đồ đệ của tông môn kéo xuống mương, chưởng môn mà biết được chuyện này, có thể không chỉ tức đến tổn thọ, mà dám bắt nàng uống hết bình đan dược mà nàng tự pha chế.
Nàng đau khổ chau mày lại, cào cào vào hai má.
Trong lòng bỗng dưng thầm nghĩ, Khanh Chu Tuyết có biết dỗ Vân Thư Trần không?
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu nhảy lên những tình tiết tình cảm của nữ tử trong thoại bản, càng nghĩ càng phấn chấn tinh thần, cảm thấy thật tuyệt vời, bao nhiêu phiền muộn được quét đi sạch sành sanh, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên.
Vân Thư Trần bước đi ra bên ngoài, bây giờ đang là đầu xuân, vạn vật đang khôi phục lại, khắp nơi đều là màu xanh mơn mởn. Nhưng tâm tình của nàng đang không vui, nhìn thấy cảnh xuân chói mắt như vậy chỉ thấy nóng nực.
Đồ nhi dường như lại biến thành cái đuôi nhỏ lặng lẽ năm nào. Thói quen cũng không thay đổi, thích nắm lấy một góc ống tay áo của nàng, không xa không gần, điểm này nhiều năm về sau cũng không vì năm tháng thay đổi.
Đồ nhi của nàng xưa giờ khôn khéo an phận, chưa từng vượt quá giới hạn. Vậy mà mỗi lần vi phạm nội quy đều là vì người khác – Khanh Chu Tuyết đối xử với sư muội của nàng rất không tệ.
Một bên giúp sức tiểu sư muội gian lận, một bên thì lo lắng nàng trách phạt sư tỷ tốt bụng.
Hai người ngồi ở trong phòng đối diện nàng, giống như hai con uyên ương gặp nạn trung trinh bất khuất chịu chết.
Vân Thư Trần lúc trước cũng không có cảm giác gì, bây giờ bỗng dưng nhận ra được điều này, trong lòng nổi lên từng tia từng tia không vui.
Nàng đã từng nói nha đầu Nguyễn Minh Châu kia tính tình ngay thẳng vui tươi, Khanh nhi cùng người kia kết giao cũng không có gì xấu.
Hiện tại xem ra, chỗ xấu cả đống. Cái tốt thì không thấy đâu, cả ngày mang theo đồ nhi của nàng đi đến thanh lâu, đi học thì lơ đễnh, thi cử thì gian lận — đây có phải là hồ bằng cẩu hữu* chưa?
(Hồ bằng cẩu hữu: Bạn mà không phải bạn, bạn xấu.)
“Sư tôn, ta sai rồi.”
Cô nương do nàng nuôi lớn kia khẽ nắm ống tay áo của nàng, từng chút một mà lấn nhiều hơn, sau đó rốt cuộc mà nắm chặt cổ tay của nàng, âm thanh vang lên rất nhỏ.
Cặp mắt như ngọc trai đen kia không trốn tránh mà nhìn chằm chằm vào nàng, Vân Thư Trần dời ánh mắt đi, không nhìn nàng nữa.
“Ngươi nhận sai là xong chuyện rồi sao?”
“Sư tôn chớ có tức giận.” Nàng thấp giọng, “Không tốt cho thân thể, người trách phạt như nào đồ nhi đều nhận.”
“Phạt?” Vân Thư Trần nói, “Tất nhiên là phải phạt. Nguyễn Minh Châu đã bị cấm túc, vậy ngươi mấy ngày này cũng ở trong phòng tự suy ngẫm đi.”
Khanh Chu Tuyết dừng bước chân, “Vậy thì đệ tử đi đến phòng cấm túc phía sau núi.”
Lại còn muốn hai người ở chung một chỗ ư? Làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.
Vân Thư Trần lạnh lẽo cau mày, “Ngươi đứng lại đó cho ta.”
Khanh Chu Tuyết mơ hồ mà nhìn nàng, chân mày hơi nhướng lên, dưới hàng mi quạ là đôi mắt trong suốt như thấu vào tâm can của ngươi.
Đối diện với cặp mắt đó, Vân Thư Trần phản ứng lại, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là đang muốn làm gì.
“Ở tại Hạc Y Phong là được rồi.”
Nàng dừng lại thật lâu, cuối cùng giọng điệu trở lại vẻ mềm mại ấm áp, “Khanh nhi, về sau mọi việc đều phải tự mình có chủ kiến, đừng có luôn đi theo người khác càn quấy.”
Khanh Chu Tuyết cả người cứng đờ, không biết có nên đem điều này nói ra hay không… chủ kiến của nàng thật ra là với cái “Hậu tạ” của Nguyễn Minh Châu có chút hiếu kỳ.
Cuối cùng nàng vẫn nói, “Ta biết rồi, sư tôn.”
Chập tối.
Vân Thư Trần nhìn trong phòng mình có một ít sách được dọn tới, còn có một cái ghế. Rơi vào vô tận trầm mặc.
“Ngươi này là đang làm gì?”
Khanh Chu Tuyết đang ôm một đống thư quyển, đi lại tới lui giữa hai gian phòng, nghe thấy sư tôn tra hỏi, nàng nghi hoặc, “Sư tôn không phải là bắt ta cấm túc trong phòng sao?”
“Vậy ngươi chuyển sách đến phòng ta làm gì?”
Khanh Chu Tuyết lại càng kinh ngạc hơn, “Nếu đồ nhi bị cấm túc mà ở trong phòng của mình không đi ra ngoài được, tới buổi tối bằng cách nào mà làm ấm giường cho sư tôn được?”
Vân Thư Trần cảm thấy từ “Làm ấm giường” nghe nóng hết cả tai, nhưng cô nương kia nói lên nghe rất rành mạch, hiên ngang lẫm liệt. Nàng nhất thời nghẹn họng, im lặng một lúc, nhắm mắt khẽ chặc lưỡi, “Sao lại nói là làm ấm giường… Chỉ cần nói là làm ấm người là được rồi.”
Không ổn, ấm người cũng không đúng, ấm chăn cũng là sai. Nghe như nào cũng đều rất quái dị.
Khanh Chu Tuyết suy nghĩ cả nửa ngày trời về sự khác nhau giữa “Làm ấm giường” và “Làm ấm người”, nhưng chung quy là chỉ thấy giống y như hai chén nước lã không có vị gì khác biệt.
Nàng lại một lần nữa vì văn phú nghèo nàn của bản thân mà tự ti, lòng thầm nhủ, “Sư tôn nói là làm ấm người, vậy thì sẽ là làm ấm người.”
Thật ra Vân Thư Trần cũng không khắc nghiệt đến vậy, chưa tới mức cửa lớn không được ra cửa nhỏ không được tới.
Nhưng đồ đệ nhà nàng ngộ tính luôn luôn là siêu quần như vậy — từng chữ một mà nghiêm cẩn tuân theo, sư tôn cấm túc nàng, nàng thật sự là ở lì trong phòng của Vân Thư Trần không bước chân ra ngoài.
Vân Thư Trần nhìn nàng ngồi ở bàn sách đằng kia, tay cầm bút lông, bóng dáng đoan trang thanh lệ. Ánh nến phủ một lớp ánh sáng lờ mờ lên người nàng, giống như là thần tiên.
Nàng học xong bài học hôm nay, thổi tắt ánh nến. Sau đó đi tắm, theo như thường lệ bò lên giường, chui vào trong ổ chăn, đợi Vân Thư Trần đến ôm nàng.
Sườn mặt trắng trẻo, thanh tú lạnh lùng, nhưng tính tình lại ôn hòa mềm mại. Nàng trời sinh đã cực kỳ ngay thẳng chân thật, quá chân thật đến mức có một tia đáng yêu trong đó. Vân Thư Trần cũng không hiểu là tại sao, dù đã nhìn nhiều năm như vậy rồi mà cứ càng nhìn lại càng thêm phần yêu thích.
Giống như những bông tuyết ở Hạc Y Phong, băng lạnh thuần trắng không tỳ vết.
Cực kì sạch sẽ.
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt, thở sâu một cách đều đặn. Nàng ngủ trong làn hương thơm từ người Vân Thư Trần, toàn thân thư thái thả lỏng, không hề phòng bị.
Vân Thư Trần yên lặng giơ tay lên, phác hoạ những đường nét xinh đẹp thoát tục kia, đầu ngón tay khẽ chạm một cái.
Cái bộ dáng chọc người yêu thích này.
– ———-
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn mới không chịu thừa nhận là cố ý đi xem đồ đệ thi cử nghiêm túc như nào đâu! Kết quả là nhìn thấy một cảnh như vậy.