Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 49



Xoa bóp

Tuyết trong lòng bàn tay cùng với trái tim cuộn tròn vào với nhau. Khanh Chu Tuyết cẩn thận cất hồng bao vào trong ngực, mang áo ngoài nhiễm đầy sương giá cởi ra.

“Đi chơi ở đâu về? Người toàn mùi rượu.” Vân Thư Trần ngồi lại xuống giường, trong tay cầm một quyển sách.Là loại đứng đắn.

Khanh Chu Tuyết ngửi thử một chút, chắc chắn là do dính vào đủ loại mùi vị bên trong tiệm ăn. Nàng bước nhanh hướng về bể tắm, gột rửa sạch sẽ bản thân.

Hiện tại nàng đã cẩn thận hơn, sẽ không còn việc quên mang theo y phục. Vân Thư Trần ngước mắt nhìn nàng lúc đi chỉnh tề, lúc về cũng vẫn chỉnh tề, trong lòng vậy mà lại có cảm giác tiếc nuối khó tả.

Tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng nếu nàng thật sự có thể xem thấy, chưa gì đã có cảm giác nóng mắt. Làm người có lẽ chính là mâu thuẫn như vậy.

Khanh Chu Tuyết ngồi lên giường, lòng bàn tay phảng phất như còn lạnh buốt. Nàng an tĩnh chăm chú nhìn sườn mặt của Vân Thư Trần đang rũ mắt đọc sách, nhận thấy sư tôn dường như ấn ấn vào vị trí bên hông, động tác rất nhẹ nhưng vẫn bị nàng phát hiện.

Nàng hỏi, “Đau thắt lưng sao?”

“Chắc do hôm nay giữ một tư thế ngồi lâu quá.” Vân Thư Trần than nhẹ một tiếng, đặt sách xuống, thổi tắt ngọn nến, “Cũng đã khuya rồi, ngủ thôi.”

Nàng ngày thường đi ngủ sớm hơn bây giờ rất nhiều, hôm nay cũng không có việc gì, thế nào cũng sẽ không thức khuya như vậy.

Sư tôn có lẽ là để đèn đợi nàng về, nên mới bị đau thắt lưng do ngồi đọc sách trong thời gian dài.

Khanh Chu Tuyết giơ tay ra, lúc vừa sắp chạm vào eo của nàng liền gian nan dừng lại, duy trì một khoảng cách nhất định, “Sư tôn, ta học được một chút da lông từ Bạch Tô sư tỷ, có thể xoa bóp cho người được.”

Cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra nhiều, sẽ không giống như trước đó mà vô tư sáp lại quá gần.

Vân Thư Trần giờ phút này mới phát giác ra đồ đệ mấy tháng nay đều là như thế, cẩn thận từng li từng tí để duy trì khoảng cách khi tiếp xúc thân thể với nàng. Hiện giờ muốn chạm vào nàng, còn phải hỏi dò trước.

Vì sao lại như vậy?

Đã trở thành thói quen, thay đổi ắt phải có lí do.

Chẳng lẽ… nàng đọc những lời trong thoại bản kia nên đã thông suốt sao? Tâm trí của Vân Thư Trần bỗng trở nên rõ ràng hơn, nhưng ngước lên nhìn thấy ánh mắt đồ nhi ngồi đối diện trong sáng ân cần, lại cảm thấy do dự.

Nàng ban đầu muốn cự tuyệt, tự mình nghĩ cũng biết, eo của nàng sẽ mềm ra khi bị ôm như vậy. Để Khanh Chu Tuyết nhấn lên, đêm nay làm sao mà ngủ được.

Nhưng khao khát thầm kín, tâm tư muốn nếm thử đang đầu độc nàng.

Sau khi trầm mặc một lúc, nàng ừ một tiếng, giả vờ như không có việc gì nằm xuống.

Vậy mà lại đáp ứng ngoài ý liệu.

Khanh Chu Tuyết tưởng rằng sư tôn sẽ không cho phép nàng gần gũi với người lần nữa, bởi vậy trong lòng cũng không ôm ấp quá nhiều chờ mong.

Nàng sững sờ, “Sư tôn nằm sấp là được.”

Đôi bàn tay hơi lạnh kia chạm vào lưng của nàng, Vân Thư Trần siết lấy chăn, tuy là có cảm giác hơi ngứa, nhưng vẫn còn có thể chịu được.

Khanh Chu Tuyết không biết là đang làm gì, dường như có chút thất thần, lực tay yếu ớt không nhấn xuống. Thật giống như chim yến đậu mặt nước, làm gợn lên từng tầng sóng trải rộng ra không ngừng.

Vân Thư Trần chịu đựng cơn ngứa, khẽ nói, “Mạnh hơn chút.”

Người sau lưng lúc này mới như vừa thanh tỉnh, lực nhấn xuống đã mạnh hơn.

Cho đến khi nàng dùng cường độ vừa phải để xoa bóp, Vân Thư Trần chợt thấy hối hận.

Khanh Chu Tuyết dùng lực không quá mạnh, nhưng lại rất khéo léo. Tựa như bóp trúng mấy cái huyệt vị, nàng chậm rãi nhíu lông mày, chịu đựng cảm giác căng đau. Sau khi dần dần thích ứng, những chỗ đó nhấn vào không còn đau nữa, mà thay vào đó là một cảm giác tê dại thoải mái tràn tới.

Vân Thư Trần nhịn không được khẽ thở nhẹ, nàng cắn môi nuốt xuống những âm thanh không thỏa đáng khác.

“Lực nhấn như này có vừa phải chưa?”

Khanh Chu Tuyết ở sau lưng nàng hỏi.

Vân Thư Trần dùng giọng điệu bình thường trả lời, “Được rồi.”

Khanh Chu Tuyết không nói gì thêm, tay của nàng không dám buông lỏng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn người ở phía dưới.

Y phục của sư tôn mỏng tang, nhìn qua dáng người không một chỗ thừa, cũng không phải gọt cắt cái gì. Trời sinh một gương mặt mỹ nhân, trắng trẻo lại tinh tế, xương cốt mảnh mai.

Khanh Chu Tuyết chặn lại ánh mắt của mình, dùng sức xoa nắn chuyên tâm. Cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, nhẹ giọng cảm thán, “Sư tôn thật xinh đẹp.”

Vân Thư Trần giờ phút này ý thức mơ hồ, không nghe thấy được gì. Nàng vùi vào chăn đệm mềm mại, nghiêng đầu khép hờ mắt. Đồ đệ ngả người sát gần lại nàng, Vân Thư Trần không quen thân mật như vậy, vành tai đỏ ửng lên.

Sự tê dại thoải mái từ bên eo lan ra, cuối cùng tụ lại ở nơi nào đó tuyệt đối không thể mô tả, câu dẫn người muốn ngừng mà không ngừng được. Nhưng vị trí Khanh Chu Tuyết nhấn cứ luôn ở trên một tí, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, chưa đủ, vẫn luôn chưa đủ.

Nàng khó chịu nhíu mày lại, từng chút từng chút siết chặt người xuống dưới đệm chăn. Cả người khô nóng, dính dính như đang rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Không hiểu tại sao, khi Khanh Chu Tuyết đang nghiêm túc xoa nắn giảm đau thắt lưng cho nàng, Vân Thư Trần chợt kẹp chặt chân, thân thể run lên một cái, ẩn nhẫn nói, “Ngừng lại.”

“Sao vậy, sư tôn?”

“Đừng ấn nữa.” Nàng xoay người, giọng nói dường như được bọc trong một làn nước, có ý tức giận trong đó, “Đi ngủ.”

***

Sau Tết, thời gian của lần tuyển chọn thứ hai ở Thái Sơ Cảnh còn có hai năm. Lúc trước là còn khoan thai chậm rãi, mọi người cũng không vội vàng, lúc này cũng đã dần bắt đầu tiến vào trạng thái.

Việc học năm ngoái đã kết thúc, năm nay học thêm âm thức, luyện khí, bùa chú, văn phú. Rạng sáng thức dậy luyện kiếm, ban ngày thì cùng sư muội sư tỷ huấn luyện tại diễn võ trường đã chiếm hơn phân nửa thời gian. Khanh Chu Tuyết cực kỳ bận bịu, có đôi khi phải học đến đêm khuya mới leo lên giường.

Vì không muốn sư tôn bị lạnh, mỗi ngày nàng đều kiên trì dậy sớm học trước một ít kiến thức sẽ được dạy trên lớp. Bằng cách đó, tích lũy ngày qua ngày, thời gian của nàng đã linh hoạt hơn nhiều, ban đêm có thể đi ngủ đúng giờ.

Bận bịu quay đi quay lại đã được nửa năm. Băng tuyết tan rã, xuân ý nhạt đi, tiếng côn trùng kêu vang gọi hè, hoa đỏ khoe sắc ngập tràn khắp núi khắp nơi.

Ngay lúc mùa hè ánh nắng chói chang nhất, có mấy vị khách quí của Lưu Vân tiên tông tới thăm, chân thành mời Thái Sơ Cảnh cùng hữu hảo luận bàn.

Chưởng môn đương nhiên là đồng ý.

Lưu Vân tiên tông là thiên hạ đệ nhất đại tông, thực lực mạnh mẽ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trên đại hội Vấn Tiên, có lẽ là đối thủ duy nhất của Thái Sơ Cảnh, cũng là hòn đá tảng mà họ chưa vượt qua bao giờ.

Luận bàn như này luôn mang lại chỗ tốt cho môn hạ đệ tử.

Vân Thư Trần thời gian trước một phen giày vò, khố phòng của tông môn tiền tài ít đi nhưng linh đan diệu dược lại dư ra rất nhiều. Chưởng môn hoặc là không làm, còn đã làm là phải làm đến cùng, đem những đan được từ những tinh hoa của linh khoáng luyện chế thành làm mồi nhử, cổ vũ các tiểu đệ tử để họ tích cực tham gia thi đấu.

Nhóm Khanh Chu Tuyết là lực lượng dẫn đầu trong nội môn đệ tử, tự nhiên cũng phải đi ứng phó.

Địa điểm tỷ thí vẫn là ở trong diễn võ trường của Thái Sơ Cảnh mà các nàng rất quen thuộc. Tuy chỉ là cuộc thi được bổ sung tạm thời, mọi thứ cũng được bố trí rất long trọng, cách đó không xa là trưởng lão của hai tông phái đã tới đủ, ngồi tại chỗ quan sát.

“Không biết lần này có đụng phải hai vị gặp lần trước trong quán rượu không?” Nói tới đây, Bạch Tô chau mày.

“Rất có thể.” Lâm Tầm Chân nói, “Ta sau đó có đi dò xét một chút về vị cô nương Cố Nhược Thủy kia, nàng là quan môn đệ tử của Thái Thượng lão tổ bên Lưu Vân tiên tông, đồng thời cũng là thủ tịch đại sư tỷ của tông môn. Nghe đồn là Kiếm Hồn chuyển thế, thiên tư trác tuyệt về phương diện kiếm tu. Người như thế, tông môn nhất định sẽ dốc lực đào tạo, đưa đi thi đấu tứ phương.”

“Gặp cũng tốt.” Nguyễn Minh Châu cầm đao ước lượng, “Đúng lúc thử xem nàng có bao nhiêu cân lượng mới có thể ngồi được ghế thủ tịch này.”

Kiếm Hồn. Khanh Chu Tuyết nghe có chút quen tai, nàng từng nhìn qua một lần trong phòng sách của Vân Thư Trần. Cũng không hiểu tại sao, sư tôn còn đặc biệt khoanh tròn lại.

Khoảng chừng năm trăm năm về trước, thượng cổ kiếm ý bên trong Kiếm Trủng ngưng hóa xuất ra thần hồn, không nằm trong tam giới cũng không nằm trong ngũ hành. Năm trăm năm về sau, thế mà có thể chuyển thế làm người sao?

Nếu là như vậy, đối phương xem ra không thể xem thường.

Khanh Chu Tuyết sớm đã nhìn trúng giải thưởng của đại hội Vấn Tiên, Giáng Tâm Liên. Sau khi biết được vật này, nàng ngẫu nhiên đi Linh Tố Phong lấy máu hoặc lấy thuốc, cũng đã từng hỏi qua Liễu trưởng lão rằng dược liệu này đối với thân thể của sư tôn có hữu ích hay không?

Liễu Tầm Cần trầm ngâm trong chốc lát, sau liền nói: Thế gian hiếm thấy, tất nhiên rất hữu ích.

Một khi đã như vậy, Khanh Chu Tuyết hạ quyết tâm khi có phương hướng.

Dù là thực lực đối phương mạnh mẽ, đại hội Vấn Tiên nàng sẽ chiến đấu hết mình, không thể dễ dàng chắp tay nhường người khác.

Khanh Chu Tuyết đưa mắt nhìn về nơi được ánh mặt trời chiếu sáng, Lưu Vân tiên tông tư thế đi tới mười phần ngang tàng. Những lá cờ lớn vẽ mây bay phấp phới được các đệ tử hai bên tả hữu cầm, đi theo phía sau là những linh thú khỏe mạnh nhanh nhẹn.

Cầm đầu là một nữ tử toàn thân đen huyền, phong thái tôn quý phi phàm, bên cạnh có mấy vị sư muội sư đệ đi theo. Trên khuôn mặt của nàng cũng không có biểu cảm gì nhiều, ánh mắt như thể đã quen với việc nhìn xuống mọi người. Cho dù tư thái ngôn ngữ của nàng rất khách khí không thể bắt bẻ, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có phần xa cách lạnh lẽo.

Loại lạnh lẽo này hoàn toàn khác với Khanh Chu Tuyết, nó mơ hồ mang theo một tia ngạo nghễ sắc nhọn, giống như những mảnh băng vỡ từ trong xương cốt đâm ra khiến người khác đau đớn.

“Lưu Vân tiên tông Cố Nhược Thủy.” Nàng dẫn theo các vị sư muội sư đệ sau lưng, hướng về môn nhân Thái Sơ Cảnh ôm kiếm hành lễ, “Đến đây lãnh giáo đạo pháp.”

Các nàng cũng đáp lễ lại, “Xin chỉ giáo nhiều.”

Trận tranh tài còn chưa chính thức bắt đầu do có nhiều quy trình rút thăm, xa xa trên khán đài là các trưởng lão hai tông đang hàn huyên.

Vân Thư Trần nhìn quanh một vòng, nghe nói Thái Thượng lão tổ tu vi cao nhất ở Lưu Vân tiên tông đã bế quan thanh tu vẫn chưa trở về, lần này chỉ là trưởng lão tới thôi.

Nàng bất động thanh sắc ứng phó vài câu, ánh mắt lại không kìm được mà liếc nhìn thân ảnh màu trắng đang đứng dưới ánh nắng chói chang.

Đồ nhi là Băng linh căn cho nên cũng sẽ không thấy nóng. Nhưng mà cô nương gia phơi nắng nhiều dễ tổn hại đến mặt, nàng vậy mà cũng không biết tránh đi một chút.

Vân Thư Trần bấm một cái thủ thế, trên đầu nàng lặng yên ngưng tụ mây đen, nối vào với nhau thành một cụm mây ngăn trở phần lớn ánh mặt trời chói mắt.

Thân ảnh ở phương xa kia như có cảm ngộ hướng lên trời nhìn, Vân Thư Trần lúc này mới thỏa mãn thu tay lại, mặc cho đám mây đen kia bay tới bay lui đi theo nàng.

Vân Thư Trần nào ngờ tới, tiểu đồ nhi nhà nàng ngay lúc vừa thấy đám mây đen thì trong lòng hoảng loạn, thậm chí còn cúi đầu kiểm tra thử sợi dây đỏ trên cổ chân, cảm nhận được khí tức của sư tôn mới yên tâm trở lại.

Khi còn bé nàng xém chút nữa là bị thiên lôi đánh chết, sau khi lớn lên vào lúc độ kiếp lại khiến cho Vân Thư Trần bị tổn thất rất lớn. Từ đó về sau mỗi lần trông thấy mây đen, nghe tiếng sấm gầm, nàng lại nảy sinh ý nghĩ muốn trốn đi.

Nhất là vào những ngày mưa giông, tim nàng luôn đập thình thịch khó mà ngủ yên, cho nên Khanh Chu Tuyết không quá thích những buổi chiều mùa hè.

Ánh mắt của nàng trong lúc vô tình đảo qua bội kiếm đen tuyền của Cố Nhược Thủy, bỗng nhiên sửng sốt.

Trên đó mơ hồ lóe lên điện quang quấn quanh, óng ánh lóa mắt, như ngân xà vặn vẹo.

Khanh Chu Tuyết lùi về sau một bước nhỏ.

Nàng là biến dị Lôi linh căn.

———-

Tác giả có lời muốn nói:

Khanh nhi tay nghề thật tốt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.