Lục Cảnh Tự vừa đi, nửa đêm sau đã không thấy bóng dáng, người trông coi ta chỉ có một tiểu nha đầu. Nửa đêm, nghe tiểu nha đầu đó ngủ say, ta mới điểm huyệt nàng ta, nhẹ nhàng thay bộ đồ đen đã mang theo từ trước rời khỏi vương phủ.
Giờ đây cả thành im lặng, nhưng chỉ là cảnh tượng trước cơn mưa bão.
Thực ra Đông Lương ngoài ba mươi vạn đại quân của Thẩm gia bọn ta ở Tây Bắc, Tây Nam còn có hai mươi vạn quân do Trấn Nam Tướng quân nắm giữ. Kiếp trước khi Thái hậu định phế truất Thái Tử, nếu không phải Tây Tương xuất binh kiềm chế Tây Nam, e rằng Thẩm gia bọn ta cũng khó đánh hạ kinh thành.
Từ khi Thái hậu định đoạt hôn sự giữa ta và Lục Cảnh Tự, ta có linh cảm, với thủ đoạn của Lục Hạc An chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, ta vừa lên xe ngựa Cần Chi chuẩn bị sẵn đã nhận được một bức thư. Trên thư nói, đại quân Tây Nam đã áp sát đến mười dặm ngoài kinh thành, mà Bắc Di, cũng xuất binh áp biên cảnh.
Ta cười lạnh.
Ai mà không biết Trấn Nam Tướng quân và Tống Tướng là anh em họ, tên Lục Hạc An này bề ngoài đi chặn kiệu hoa của ta, giả vờ tình sâu nghĩa nặng, e rằng sớm đã dựa vào Tống Uyển Ninh để leo lên Tống Tướng.
Mà lúc này Bắc Di xuất binh, là đã thông đồng với địch từ lâu rồi.
Chỉ là bọn họ không biết, giờ đây Thẩm gia bọn ta có hỏa dược trong tay, làm sao có thể bị Bắc Di kiềm chế?
14
Thấy tình hình này, ta biết tiệc sinh nhật ngày mai chắc chắn sẽ có biến.
Sau khi sắp xếp xong việc với Cần Chi, ta cũng không rời đi mà quay trở lại Dụ Vương phủ.
Tính ra thì đến chiều tối hôm sau ta mới tỉnh dậy.
“Điện hạ đâu?”
Tiểu nha đầu canh chừng ta thấy ta tỉnh giấc, giật mình, vội vàng nói: “Dụ. . . Dụ Vương điện hạ thấy người uống nhiều quá nên đã tự vào cung trước rồi.”
Ta không quan tâm đến lời nói dối vụng về của nàng ta, ngồi dậy khỏi giường duỗi người: “Hôm nay là sinh nhật Thái hậu, không thể chậm trễ được, giúp ta trang điểm chải đầu đi.”
Tiểu nha đầu kia đứng ngây ra một lúc, rồi mới gọi vài nữ tỳ khác đến cùng hầu hạ ta trang điểm rửa mặt.
Trong kinh thành, đèn đuốc sáng trưng, tượng vàng của Thái hậu được mười sáu cỗ xe ngựa kéo từ cổng thành đến cổng cung, ngay sau đó là trăm quan văn võ.
Xe ngựa của ta theo sau xe hoa, vừa đi vừa vén rèm nhìn ra xung quanh.
Con phố chính này, e rằng đã bị các tay sai của các gia tộc lấp đầy rồi.
Khi ta vào trong đại điện, Lục Cảnh Tự đã ở bên cạnh Thái hậu.
Thấy ta xuất hiện, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Ta tiến lên phía trước, chắp tay cười chào Thái hậu: “Khanh Trúc xin chúc Thái hậu phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn!”
Thấy ta xuất hiện, Thái hậu tất nhiên cười không khép được miệng.
“Dụ Vương thương ngươi tân hôn mệt mỏi nên không để ngươi đến, còn nói tốt cho ngươi trước mặt ai gia, ai ngờ ngươi vẫn đến.”
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng Lục Cảnh Tự vẫn treo nụ cười trên mặt, chìa tay về phía ta: “Hôm qua nàng uống nhiều như vậy, không phải đã bảo nàng nghỉ ngơi trong phủ sao?”
Ta tiến lên nắm lấy tay Lục Cảnh Tự: “Dù uống nhiều đến đâu cũng không thể bỏ lỡ sinh nhật của Thái hậu nương nương được.”
Thấy hai bọn ta tình cảm, Thái hậu mỉm cười gật đầu: “Khanh Trúc à, hôm nay ngươi không được uống nhiều nữa đâu, ta còn đang chờ bế cháu đấy.”
Lục Cảnh Tự nắm tay ta, đầu ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay ta: “Mẫu hậu yên tâm, con nhất định sẽ làm mẫu hậu như ý.”
Nghe vậy, mặt ta lập tức đỏ bừng, nhưng chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm ta siết chặt lại.
Chẳng mấy chốc quần thần đã vào chỗ ngồi, ta và Lục Cảnh Tự cũng quay về chỗ ngồi của mình.
Ngước mắt nhìn, đối diện chính là Lục Hạc An và Kỷ Vân Nhu, chỉ có điều sắc mặt hai người khác nhau, ngược lại Tống Uyển Ninh ở xa lại mang nụ cười, thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Hạc An.