Nghe hắn nói vậy, Tống Chí Chương lại hừ lạnh một tiếng: “Sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn còn ngông cuồng.”
Lục Cảnh Tự cụp mắt xuống, nghe vậy chỉ cười nhạt: “Đã sắp c.h.ế.t rồi, Tống Tướng cũng nên để bổn vương làm một con ma thông minh. Dám hỏi Tống Tướng, năm đó mẫu phi của ta ở Đàm Linh sơn, rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào?”
Tống Chí Chương ngừng lại, rồi cười: “Thì ra bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này? Quả là một đứa con hiếu thảo. Thôi được, chắc hôm nay cũng chẳng ai có thể sống sót ra khỏi đây, lão phu sẽ cho ngươi một cái c.h.ế.t thống khoái.”
“Năm đó Tiên Đế hạ chỉ đưa ngươi và Thần Quý phi đi là vì ngài ấy biết trong cung có biến, muốn bảo vệ mẹ con ngươi. Chỉ là bản thân ngài ấy còn khó bảo toàn, làm sao bảo vệ được các ngươi? Trên đường ngươi đi Tây Bắc, Thái hậu đã sớm sắp xếp người, nào ngờ lại để Thẩm Vạn Sơn dẫn quân cứu được ngươi. Nhưng mẫu phi của ngươi thì không may mắn như vậy. Năm đó mẫu phi ngươi được sủng ái nhất hậu cung, Thái hậu vốn đã căm hận nàng ta cực kỳ, sớm đã cài người ở Đàm Linh sơn giam nàng ta trên đỉnh tháp chịu hình phạt hàng ngày. Nàng ta biết ngươi bị cướp chặn đường ở Tây Bắc, tâm như tro tàn, nửa đêm nhảy xuống từ trên cao. Đáng thương thay, cho đến chết, nàng ta vẫn không biết ngươi còn sống.”
“Sau đó thiên hạ đều biết Đại Hoàng tử tàn sát hoàng thành, nhưng không ai biết Đại Hoàng tử vào hoàng thành chỉ để cứu Tiên Đế, lại bị cấm quân vây khốn trong Thái Hòa điện rồi bị gi-ế-t chết. Thật buồn cười khi ngươi được đón về kinh thành mà không hề biết gì về những chuyện này, hàng ngày vẫn gọi bà ta là mẫu hậu, sống trong phủ đệ của cả nhà Đại Hoàng tử đã chết.”
“Ồ, phải rồi, có lẽ ngươi vẫn chưa biết, mỗi ngày khi ngươi vấn an sớm tối, tất cả thức ăn đều bị Thái hậu bỏ thuốc. Ngươi sống thêm một ngày, mạng sống lại ngắn đi một ngày. Tất cả những điều này đều là vì năm xưa thiên sư từng phán rằng ngươi có tướng Đế vương.”
Tống Chí Chương nói xong, cả đại điện đều im lặng.
Các đại thần nhìn nhau, rồi ánh mắt đều dồn về phía Lục Cảnh Tự. Trước đây họ có khinh thường vị Thân Vương vô dụng này đến đâu thì giờ đây trong mắt họ chỉ còn lại sự thương hại.
Lục Cảnh Tự nghe xong tất cả, chỉ bình tĩnh từ từ ngẩng đầu lên:
“Tống Tướng biết rõ như vậy, chắc hẳn cũng đã âm thầm giúp sức không ít phải không?”
Tống Chi Chương cười lạnh: “Phải thì sao? Muốn trách thì trách lão thiên sư năm xưa đi.”
Nói xong, tên râu rậm đã cầm đao tiến về phía Lục Cảnh Tự. Ngay khi gã sắp c.h.é.m xuống, Lục Cảnh Tự cuối cùng cũng đứng dậy khỏi xe lăn. Sau đó, trước mắt mọi người, hắn giơ chân đá về phía tên râu rậm.
16
Một cú đá này khiến tên râu rậm phun ra một ngụm máu: “Chân ngươi không bị thương sao?”
Tống Chi Chương cũng kinh ngạc lùi lại vài bước: “Ngươi đã lừa được Thái y như thế nào? ! Không thể nào, điều này không thể nào!”
Lục Cảnh Tự tùy tiện nhặt một thanh trường kiếm dính m.á.u dưới đất, ước lượng trong tay:
“Năm đó khi bổn vương được Thẩm Tướng quân cứu ra khỏi ải Trường Dung, ông ấy đã cảnh báo bổn vương, muốn đạt được mục đích phải nằm gai nếm mật trước. Những năm qua, tuy kỹ năng có hơi thụt lùi, nhưng những gì Thẩm Tướng quân dạy, vẫn chưa hoàn toàn quên. Còn về những điều ngươi nói, bổn vương đã sớm biết rõ, chỉ là tán gẫu với ngươi để tranh thủ thời gian cho các đại thần mà thôi.”
Ta nhíu mày, cha ta?
Cha ta dạy hắn võ nghệ?
Cha ta từ đầu đến cuối đều biết chân hắn chỉ là giả vờ?
Vậy thì kiếp trước. . .
Ta chợt hiểu ra điều gì đó.
Thảo nào kiếp trước khi Thẩm gia ta bao vây kinh thành, Tây Tương lại xuất binh kiềm chế đại quân Tây Nam.
Thì ra lúc đó, cha ta sớm biết Lục Cảnh Tự chưa chết, Lục Cảnh Tự đã về Tây Tương!