Bệ Hạ Vạn An

Chương 54: Áy náy



Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu đã bình tĩnh trở lại.

Giản Tấn cảm thấy Hạ Minh Chiêu thật sự rất dễ dỗ, lúc này đây, tinh thần lực Hạ Minh Chiêu lại triền  miên mà dây dưa cùng tinh thần lực hắn.

Thậm chí còn toả ra cảm xúc áy náy, ước chừng là bởi vì cảm thấy đã hiểu lầm hắn, cảm thấy có lỗi.

Giản Tấn cũng không muốn Hạ Minh Chiêu phải áy náy, chỉ muốn Hạ Minh Chiêu vui vui vẻ vẻ mỗi ngày, liền nói ngay: “Minh chiêu, ngươi muốn ăn chút gì không? Cùng nhau ăn đi?”

Hắn nói, liền đem bàn đồ ăn mình thu hồi vào nút không gian bày ra, một bàn đầy ắp đồ ăn, chỉ tiếc là đã lạnh.

Hạ Minh Chiêu gật gật đầu, ánh mắt dừng ở bụng Giản Tấn.

Y hiện tại xác thật rất áy náy.

Giản Tấn…… Hẳn là tiên nhân hạ phàm.

Quốc sư có thể câu thông thần tiên, mà Giản Tấn, có lẽ chính là thần tiên.

“Lúc trước ở trên núi, ngươi đột nhiên hôn mê bất tỉnh, là bởi vì mang thai hài tử?” Hạ Minh Chiêu trước đây vẫn luôn không rõ, Giản Tấn đang êm đẹp,  sao bỗng nhiên có thể hôn mê bất tỉnh.

Lúc còn thanh tỉnh y vẫn luôn hoài nghi Giản Tấn, luôn cảm thấy Giản Tấn có lẽ có âm mưu gì đó, hiện tại chỉ cảm thấy lo lắng.

Khi đó Giản Tấn hôn mê bất tỉnh, y lại đi không về……

“Đúng vậy,” Giản Tấn cười nói, “Khi A Tầm mới vừa ra đời, tình huống không tốt lắm.” Hắn lại bắt đầu cân nhắc lựa lời giải thích với Hạ Minh Chiêu về việc kết tinh hạt giống tinh thần lực.

“Thực xin lỗi.” Hạ Minh Chiêu nói.

Giản Tấn lúc ấy hôn mê là vì mang thai, trước lúc hắn hôn mê cũng đã dặn y không nên gấp gáp, ở yên trong sơn động chờ là được, nhưng y bởi vì lo lắng đã rời đi…… Giản Tấn là thần tiên, hôn mê mười ngày nửa tháng kỳ thật căn bản cũng không có việc gì……

Sau khi y rời đi, Giản Tấn không chỉ phải một mình mang thai sinh con, mà còn vẫn luôn đi tìm y, còn y lúc đó đã ở đâu? Giản Tấn thật vất vả mới tìm được y, y thế nhưng còn hoài nghi Giản Tấn.

Hạ Minh Chiêu càng nghĩ càng áy náy.

Giản Tấn nói: “Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, việc ta hôn mê cùng ngươi không có quan hệ.”

Hạ Minh Chiêu mặt vô biểu tình, nhưng tinh thần lực vẫn truyền lại ra một cỗ cảm xúc nồng đậm áy náy.

Giản Tấn là thần tiên, hắn đối với Giản Tấn dây dưa, có phá hỏng việc tu hành của Giản Tấn không? Giản Tấn còn sinh cho y hài tử, giờ còn mang thai thêm một đứa, từ từ, mang thêm một đứa!

“Ngươi nói lại mang thai thêm một đứa, này…… Là khi nào? Hài tử ở đâu?” Hạ Minh Chiêu lại lần nữa nhìn về phía bụng Giản Tấn, nhưng Giản Tấn đang ngồi ở bàn đối diện, y nhìn không tới.

Có điều cho dù nhìn không tới…… y cũng rất rõ ràng, bụng Giản Tấn không hề có chút thịt thừa, cũng không hề to ra.

“Là buổi tối lần đầu tiên chúng ta phát sinh quan hệ thì có, chính là ngày ngươi bảo người mang ta tiến cung,” Giản Tấn nói, “Đứa nhỏ hiện tại còn ở trong tinh thần lực của ta, ngươi nhìn không tới, cũng không cảm giác được.”

Hạ Minh Chiêu không biết tinh thần lực là cái gì, nhưng cũng không miệt mài truy hỏi.

Lúc này, y chỉ cảm thấy…… Thần tiên quả nhiên không giống người thường.

Ngày đó tuy rằng là y chủ động, nhưng rõ ràng là Giản Tấn ở trên, kết quả Giản Tấn lại là người mang thai…… Lại nói về hài tử, Giản Tầm là được sinh ra vào khoảng hai năm sau khi bọn họ tách ra, đứa nhỏ này nếu cũng cần hai năm mới có thể chào đời, vậy hiện tại bộ dáng của Giản Tấn không nhìn ra mang thai cũng là việc bình thường.

Hạ Minh Chiêu trong lòng vui mừng, Giản Tấn cũng cảm nhận được, liền nói: “Lúc ấy ta vốn đã định cùng ngươi giải thích, nói rõ ràng về lai lịch của ta, thế nhưng khi đó ngươi có chút kích động, nghe không vào, lúc ấy đột nhiên có hài tử, ta không thể vận dụng tinh thần lực, không có biện pháp giải thích cho ngươi tin tưởng, nên cũng chưa nói rõ ràng thân phận của ta cho ngươi.”

Hạ Minh Chiêu càng áy náy hơn, y lúc ấy đối với Giản Tấn là mười phần không khách khí, thậm chí còn đem Giản Tấn cầm tù trong cung.

Giản Tấn mang thai hài tử của y, vậy mà y lại làm như vậy với hắn…… Thật là……

Giản Tấn phát hiện Hạ Minh Chiêu vẫn luôn áy náy, nhưng cũng không biện pháp.

Hắn cứ ăn uống no say trước đó, sau đó về nhà lại thổi gió bên tai Hạ Minh Chiêu sau.

Nghĩ vậy, Giản Tấn liền bắt đầu ăn.

“Ngươi trước đây cũng không ăn nhiều như vậy.” Hạ Minh Chiêu đột nhiên nghĩ đến, lúc trước y và Giản Tấn còn ở trên núi, Giản Tấn tuy rằng ăn nhiều, nhưng cũng không nhiều như hiện tại.

Giản Tấn cười rộ lên: “Này còn không phải do mang thai hài tử, tiêu hao sức lực lớn sao!”

Lòng Hạ Minh Chiêu càng hụt hẫng, trước đó Giản Tấn ăn nhiều, y thế nhưng còn tưởng Giản Tấn đang cố tình phản kháng mình……

Hạ Minh Chiêu đột nhiên đứng lên, gọi người bên ngoài: “Chu thống lĩnh, bảo phòng bếp làm thêm vài món bưng lên đây.”

Chu thống lĩnh nói: “Vâng thưa bệ hạ.”

Chu thống lĩnh và hắc y vệ cũng không phải đứng ở cửa bao sương, bọn họ thậm chí còn đứng cách bao sương cả dặm. Đây cũng là do Hạ Minh Chiêu phân phó.

Tuy y tức giận, nhưng bản năng vẫn không muốn người khác nhúng tay vào chuyện giữa y và Giản Tấn, cũng sợ chu thống lĩnh không cẩn thận đả thương Giản Tấn.

Cũng vì vậy, chuyện giữa y và Giản Tấn sự tình, những người này hoàn toàn không biết gì cả.

Hạ Minh Chiêu phân phó xong, liền quay đầu qua  xem Giản Tấn.

Giản Tấn nói: “Nơi đây đã đủ để ta ăn.”

“Đều đã lạnh.” Hạ Minh Chiêu nói, Giản Tấn giúp y  nhiều như vậy, còn đang mang thai cốt nhục của y, y sao có thể để Giản Tấn chịu khổ?

Còn việc Giản Tấn giấu y trèo tường……

Là do y phái quá nhiều người nhìn chằm chằm, Giản Tấn rơi vào đường cùng, mới không thể không làm cách này? Y quả thật quá có lỗi với Giản Tấn.

Cảm nhận cảm xúc Hạ Minh Chiêu lại dao động, Giản Tấn: “……”

Hạ Minh Chiêu rốt cuộc đang nghĩ gì?

Chu thống lĩnh cũng không biết bệ hạ nhà mình rốt cuộc đang nghĩ gì.

Hạ Minh Chiêu trước giờ dù vui hay buồn đều không biểu hiện ra ngoài, nhưng chu thống lĩnh đã đi theo y nhiều năm, đại khái vẫn có thể đoán được  khi nào y tức giận, khi nào thì vui vẻ.

Mà trước đó vài ngày, Hạ Minh Chiêu mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, cho đến hôm nay……

Hắn rất ít khi thấy Hạ Minh Chiêu tức giận đến vậy, khi nảy lúc hắn tháp tùng bên người Hạ Minh Chiêu, hắn cảm nhận rất rõ ràng cảm giác tuỳ thời cũng có thể giết người của Hạ Minh Chiêu.

Loại cảm giác này trước kia cũng chỉ xuất hiện khi Hạ Minh Chiêu mấy không chế không kiểm soát được mà phát.

Cũng vì vậy, khi Hạ Minh Chiêu vào bao sương, hắn đã đặt mình vào trạng thái sẵn sàng, ứng phó khi Hạ Minh Chiêu đột nhiên phát cuồng, không khống chế  được chính mình.

Vì tránh để tình trạng mất kiểm soát của Hạ Minh Chiêu bị người khác biết, hắn thậm chí còn gọi thêm không ít hắc y vệ, đem những người ngồi ăn ở tửu lầu người đều đuổi đi.

Chuẩn bị xong hết thảy, hắn liền canh giữ ở bên ngoài, không ngừng lo lắng cho số phận của Giản Tấn.

Lần này Giản Tấn sợ là không chiếm được trái ngọt, nói không chừng…… Bệ hạ còn đem Giản Tấn giết chết.

Nếu thật sự làm vậy, bệ hạ chịu được sao? Bệ hạ đối với Giản Tấn thiệt tình như vậy.

Chu thống lĩnh không ngừng rối rắm, sau lại nhìn thấy Hạ Minh Chiêu từ trong bao sương ra ngoài, kết quả…… Hạ Minh Chiêu thế nhưng chỉ bảo hắn đi phòng bếp tìm người nấu ăn?

Chu thống lĩnh vội vàng gọi hắc y vệ đem đầu bếp vừa bị họ đuổi ra gọi trở về, sau đó nhìn chằm chằm đầu bếp nấu ăn.

Chờ đầu bếp làm xong, hắn còn tự mình bưng đồ ăn đến bao sương.

Cửa phòng bao sương khép hờ, nhưng chu thống lĩnh vẫn gõ cửa để thông tri, gõ vài cái, hắn liền nghe được thanh âm của Giản Tấn: “Tiến vào.”

Chu thống lĩnh đẩy cửa đi vào, liền thấy Giản Tấn đang ngồi ăn đồ ăn, còn người vốn đang ngập tràn trong cơn giận dữ bệ hạ của bọn họ thì đang an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên người Giản Tấn ăn cá, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ phẫn nộ trước đó.

“Gọi vài người tới, dọn hết những đã nguội lạnh xuống đi.” Hạ Minh Chiêu nói, sau đó đem thịt cá đã được bỏ xương đặt vào bát cho Giản Tấn.

“Chính ngươi ăn là được, không cần phải lột cho ta.” Giản Tấn nói. Hắn vốn luôn có thói quen ăn cá ăn luôn xương, sau đó mới đem xương cá nhổ ra.

Cũng bởi vậy, trước giờ hắn cũng chưa từng giúp Hạ Minh Chiêu lột xương cá.

Hiện tại Hạ Minh Chiêu làm vậy…… Hắn có chút không quen.

“Ta không đói bụng, ngươi ăn nhiều một chút.” Hạ Minh Chiêu nói, chỉ huy người đem những món lạnh xuống, sau đó lại gắp một khối thịt cá kho nóng hầm hập vừa được bưng lên tiếp tục lột xương.

Giản Tấn từng nói qua, hắn rất thích ăn cá, nhưng ghét đầu xương cá.

Vốn còn định từ chối, nhưng cảm giác được từ tinh thần lực Hạ Minh Chiêu truyền ra một ít cảm xúc dao động, cuối cùng cũng không từ chối.

Hắn cảm thấy Hạ Minh Chiêu bởi vì hiểu lầm mà tìm tới cửa là việc bình tường.

Đương nhiên, hắn cũng không thể thản nhiên mà khiến Hạ Minh Chiêu áy náy…… Kỳ thật Hạ Minh Chiêu hiểu lầm như vậy, đều là hắn do hắn chưa nói rõ ràng.

Giản Tấn gắp một khối lươn cho Hạ Minh Chiêu: “Cái này ăn rất ngon, ngươi nếm thử.”

Hạ Minh Chiêu hướng Giản Tấn cười, ăn một ngụm  lươn tinh thần lực liền nhảy nhót, dây dưa quấn lấy Giản Tấn, làm cho hạt giống tinh thần lực trên người Giản Tấn cũng được cộng hưởng mà vui lây.

Tốn độ ăn cơm của Giản Tấn rất nhanh, lúc sau lại có hắc y vệ ra ra vào vào, hai người liền không nói chuyện, mãi cho đến khi ăn xong, Giản Tấn mới nhớ tới một việc: “A Tầm đâu?”

Hạ Minh Chiêu: “……” Y đã quên Giản Tầm!

Nói đến Giản Tầm…… ngay từ đầu Hạ Minh Chiêu đã không thích đứa con trai riêng này của Giản Tấn, sau lại cho rằng là Giản Tấn nhận nuôi, nên càng ngày càng thích, nhưng khi nghe được lời Giản Tầm nói, cho rằng Giản Tầm là được Giản Tấn và người khác sinh, tức đến không thở được.

Y chưa từng nghĩ tới, Giản Tầm thế nhưng là hài tử của y và Giản Tấn!

Trách không được y thích Giản Tầm như vậy, thì ra là do bản năng của người cha.

Mà việc này, trước đây Giản Tấn cũng có đề cập qua, nhưng y khi đó không hề tin…… Kỳ thật Giản Tấn đối với y, vẫn luôn dùng chân thành để đối đãi.

Hạ Minh Chiêu càng rối rắm, đồng thời cũng gấp không chờ nổi mà muốn gặp Giản Tầm.

Đó là hài tử của y, là Giản Tấn sinh cho y!

Y và đứa nhỏ đã bỏ lỡ nhau hơn hai năm, ngay từ đầu còn đối với đứa nhỏ này chán ghét, thật sự không nên.

Đặc biệt là, Giản Tầm hẳn là biết mình là phụ thân của cậu, mình lại không biết gì hết, cũng không biết Giản Tầm có trách mình không.

Nghĩ vậy, Hạ Minh Chiêu lại nghĩ tới lời ban ngày Giản Tầm nói cùng Hạ Kỳ.

Trong miệng Giản Tầm cha cậu hẳn là Giản Tấn, còn mẫu thân trong miệng Giản Tầm chính là y, đối với việc bị Giản Tầm coi như mẫu thân, y cũng rất vui lòng, Giản Tấn đã vất vả sinh hài tử cho y, y bị gọi vài tiếng mẫu thân, cũng đâu có quan hệ gì?

“A Tầm còn ở trong cung…… Chúng ta đi đón cậu.” Hạ Minh Chiêu nói.

“Được.” Giản Tấn nói.

Hạ Minh Chiêu nhìn về phía chu thống lĩnh: “Chu thống lĩnh, đi tìm một chiếc xe ngựa tới, loại ngồi  thoải mái một chút!”

Bởi vì mang thai, Giản Tấn vẫn luôn rất mệt, luôn  ngủ rất lâu, lại còn phải làm kinh thành nhật báo tẩy trắng cho y, bôn ba khắp nơi, thật sự không dễ dàng, còn y đâu? Thế nhưng còn mỗi ngày tìm Giản Tấn dây dưa…… Hiện tại Hạ Minh Chiêu nhớ tới, liền cảm thấy chính mình quá phận, càng thương cảm cho sự mệt nhọc của Giản Tấn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.