Bệ Hạ Vạn An

Chương 55: Đánh nhau



“Không cần phải kêu xe ngựa, ta cưỡi ngựa là được.” Giản Tấn nói, hắn không am hiểu cưỡi ngựa, nhưng cũng có thể cưỡi một chút, hơn nữa đa số ngựa ở trước mặt hắn đều rất dịu ngoan.

Tinh thần lực hắn cường đại, để một con ngựa nghe lời căn bản là chuyện quá đơn giản.

“Vẫn là xe ngựa tốt hơn, cưỡi ngựa……” Hạ Minh Chiêu muốn nói cưỡi ngựa sẽ có nguy hiểm, dù sao Giản Tấn cũng đang mang thai hài tử.

Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, hắn lại nghĩ đến Giản Tấn vẫn là một đại nam nhân, còn là tiên nhân…… Giản Tấn tất nhiên là không muốn người khác dùng ánh mắt khác thường đối đãi hắn.

“Hử?” Giản Tấn tò mò mà nhìn về phía Hạ Minh Chiêu, xe ngựa có cái gì tốt? Xe ngựa thời này đều rất xóc nảy!

“Cưỡi ngựa liền cưỡi ngựa.” Hạ Minh Chiêu nói.

Y vừa mới hiểu lầm Giản Tấn, tuy rằng Giản Tấn không trách y, nhưng y cũng vô cùng tự trách, lúc này…… Giản Tấn muốn như thế nào, liền như thế đó đi.

Hạ Minh Chiêu bảo người tìm một con ngựa, cùng Giản Tấn cưỡi lên, liền hướng hoàng cung đi.

Trên đường, rất nhiều người biết Hạ Minh Chiêu xuất cung đều đang sôi nổi bàn luận, sau đó liền thấy Hạ Minh Chiêu mang theo Giản Tấn hồi cung.

Bệ hạ mang theo rất nhiều hắc y vệ ra cung, chỉ là đê rước Giản Tấn hồi cung?

Bọn họ còn tưởng có người muốn tạo phản, bệ hạ là tới bắt người……

Quan viên kinh thành quan đều không hiểu ra sao, hắc y vệ cũng cảm thấy khó hiểu.

Lúc bệ hạ tới cả người nhìn đằng đằng sát khí, nhưng hiện tại…… Cái người một bên cưỡi ngựa, một bên đang hỏi Giản Tấn có khoẻ không thật sự là bệ hạ?

Hạ Minh Chiêu vừa hồi cung đã có người vội vàng lại bẩm báo: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện!”

“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Minh Chiêu hỏi.

“Tiểu hoàng tử đánh nhau với thế tử của Yến Vương.” Người nọ nói.

Thượng Thư Phòng là nơi cho hài tử hoàng thất và hoàng thân quốc thích đi học, cần phải ở lại cả ngày, có điều Giản Tầm không giống, tuổi tác cậu còn nhỏ, hơn nữa Hạ Minh Chiêu còn tính dạy cậu những thứ khác, cho nên giữa trưa mỗi ngày đều sẽ đem cậu mang đi.

Nhưng hôm nay Hạ Minh Chiêu không có tới rước cậu.

Giản Tầm đợi chốc lát, thấy Hạ Minh Chiêu vẫn không tới, liền không đợi, gọi người mang điểm tâm lên ăn.

So với đi theo Hạ Minh Chiêu xem tấu chương, học đồ vật, cậu càng thích ở học đường.

Những điều Thái phó dạy cậu tùy tiện nghe một chút liền thông, thái phó còn mặc kệ cậu, so với đi theo ben người phụ hoàng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hơn nữa buổi chiều còn có khoá cưỡi ngựa bắn cung, cậu cũng chưa từng cưỡi ngựa bao giờ!

Hạ Minh Chiêu không đến đón Giản Tầm, thái phó tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám làm chậm trễ Giản Tầm, liền mang theo Giản Tầm cùng tham gia khoá cưỡi ngựa bắn cung, đương nhiên, bên người Giản Tầm vẫn phải mang theo vài người đề bảo đảm Giản Tầm không chịu chút thương tổn nào trong buổi học.

Đại đa số người đều thật cẩn thận ân cần mà đối đãi Giản Tầm, ngoại trừ Hạ Kỳ.

Đứa nhóc mập mạp này mấy ngày nay luôn bị cha mẹ ân cần dạy bảo, bảo cậu không nên đắc tội Giản Tầm, đã sớm bất mãn với Giản Tầm, buổi sáng đi học lại còn cãi nhau một trận to với Giản Tần, càng đối với Giản Tầm thêm nhiều phần oán hận.

Trong buổi học Cưỡi ngựa bắn cung khóa này, cậu và Giản Tầm đều không thể thực hành cưỡi ngựa bắn tên, chỉ có thể cùng người hầu hạ ngồi ở một bên nhìn, thuận tiện ăn điểm tâm. Ngồi một chốc, cả hai liền tiếp tục cãi thêm một trận.

“Hôm nay không ai tới đón ngươi, nhất định là Hoàng Thượng đã không còn thích ngươi.”

“Ngươi nói bậy!” Giản Tầm nói.

“Ta mới không nói bậy!” Hạ Kỳ nói.

Hai người ngươi tới ta đi ùm cả lên, cãi một hồi, Hạ Kỳ còn nói: “Ngươi là do Giản Tấn cái người nịnh thần nuôi lớn, đúng là không có giáo dưỡng!”

“Cha ta mới không phải nịnh thần!”

“Ngươi kêu Giản Tấn là cha? Hừ, ta nghe nói, Giản Tấn khẳng định sẽ không có kết cục tốt!”

Hạ Kỳ nói lời này, cũng là do cậu nghe từ lời người khác mà thuật lại.

Cậu nói không lựa lời, cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng người bên cạnh vừa nghe được lại đều hoảng sợ vạn phần.

Những lời này nếu để Hoàng Thượng nghe được……

Người bên cạnh đang muốn ngăn cản Hạ Kỳ, Giản Tầm lại đột nhiên hừng hực như đạn pháo nhằm về phía Hạ Kỳ, tung một cú đấm.

Hai người đều là trẻ con, vốn dĩ đánh nhau cũng không phải chuyện gì to tát, người chung quanh người nhẹ nhàng là có thể tách họ ra, nhưng không biết vì sao, mới bị đánh chưa được hai đấm, Hạ Kỳ đã chịu không nổi mà hôn mê.

Trong cung lập tức liền rối loạn.

Tần Vương là thúc thúc của Hạ Minh Chiêu, rất được coi trọng, nhưng Yến Vương còn là đệ đệ của Hạ Minh Chiêu, đồng dạng cũng không thể khinh thường.

Hiện tại thế tử Yến Vương hôn mê trong cung, thỉnh thái y đến xem còn phát hiện cậu không phải giả bộ bất tỉnh…… Này phải làm sao cho phải?

Hạ Minh Chiêu vội vàng tới, liền thấy rất nhiều người vây quanh Hạ Kỳ, mà Giản Tầm nước mắt lưng tròng đang đứng ở trong một góc.

Kỳ thật Giản Tầm cũng không phải vì việc đámh nhau mà bị kinh hách, mà chủ yếu là bị dọa —— vừa rồi cậu cùng Hạ Kỳ đánh nhau, kết quả phát hiện hình thể bản thân quá kém so với Hạ Kỳ, căn bản đánh không lại Hạ Kỳ, trong lúc sốt ruột liền dùng tinh thần lực.

Cậu không quá am hiểu, khống chế không tốt lực đạo, Hạ Kỳ tuổi lại còn nhỏ…… Nói tóm lại, Hạ Kỳ là bị cậu dùng tinh thần lực trấn đến hôn mê.

Nghĩ đến cha vẫn luôn dặn cậu không thể dùng tinh thần lực, Giản Tầm có chút sợ, hơn nữa Hạ Kỳ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, càng làm cậu sợ hơn ——  tuy cậu và Hạ Kỳ không hợp, hễ gặp là cãi, nhưng cũng không tính toán làm gì hại Hạ Kỳ.

Nhưng Hạ Minh Chiêu không chú ý việc này.

Hạ Minh Chiêu nhìn thấy Giản Tầm hai mắt rưng rưng, đầu liền “Ong” một tiếng, suýt nữa mất lý trí.

Trên đường hồi cung y vẫn luôn hối hận, hối hận chính mình khi trước không tin lời Giản Tấn, chỉ xem Giản Tầm như con trai nuôi.

Đứa nhỏ này vẫn luôn muốn cùng mình thân cận, là bởi vì biết mình là phụ thân, nhưng mình thì sao? vẫn luôn đối với đứa nhỏ này vô cùng lãnh đạm.

Đặc biệt là hôm nay…… Hôm nay Giản Tầm và Hạ Kỳ cãi nhau, đều là do Hạ Kỳ khơi mào, Hạ Kỳ khi dễ hài tử của mình!

Hạ Minh Chiêu vốn là muốn mang Giản Tầm xuất cung, tiến cung vừa nhìn đến tình cảnh này, lập tức nổi trận lôi đình: “rốt cuộc sao lại thế này?”

“Hồi Hoàng Thượng, thế tử Yến Vương thế tử và tiểu hoàng tử nổi trận xung đột, không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh.” Một vị thái phó nói, lựa lời tránh không nói đến Giản Tầm, cũng không đề cập đến việc thế tử Yến Vương là bị Giản Tầm đánh.

“Thế tử Yến Vương to gan lớn mật, thế nhưng dám cùng hoàng nhi khơi mào xung đột, người tới, đem cậu ta đuổi ra ngoài cung!” Hạ Minh Chiêu nói: “Sau này cũng không được bước chân vào nữa!”

Thế tử Yến Vương cũng không phải thứ gì tốt! Vẫn là đuổi đi cho thỏa đáng!

Nghĩ vậy, Hạ Minh Chiêu lại bước đến trước mắt Giản Tầm, một phen bế cậu lên: “A Tầm, ngươi không sao chứ?”

“Phụ hoàng……” Giản Tầm bị doạ sợ, lúc này thấy được Hạ Minh Chiêu, không nhịn được liền khóc.

Hạ Minh Chiêu không được tự nhiên mà vỗ đầu cậu: “A Tầm, không sợ…… Thái y đâu? Mau tới nhìn A Tầm? Xem cậu có bị thương không?”

Người Chung quanh: “……”

Xem vẻ ngoài của Giản Tầm, liền biết cậu tất nhiên là không chịu một chút tổn thương nào, khi trước đánh nhau cũng là do Giản Tầm động thủ trước, hai người mới vừa giao chiến Hạ Kỳ đã hôn mê, Giản Tầm thật sự không mất cọng lông nào!

Thế nhưng….. Không nghĩ đến bệ hạ lại coi trọng Giản Tầm đến vậy!

Hắc y vệ nghe theo lệnh Hạ Minh Chiêu phân phó, liền mang Hạ Kỳ xuất cung.

Giản Tấn vẫn luôn đi theo Hạ Minh Chiêu lúc này: “……”

Hắn sai rồi, hài tử không thể đưa cho Hạ Minh Chiêu nuôi dưỡng!

Hạ Minh Chiêu thế nhưng không phân biệt xanh đỏ đen trắng, liền cứ qua loa thiên vị mà xử lý việc trẻ con đánh nhau như vậy, đặc biệt là…… người bị hại rõ ràng là Hạ Kỳ.

Người khác nhìn không ra, Giản Tấn lại liếc mắt một cái đã nhìn ra, Hạ Kỳ kia là bị Giản Tầm dùng tinh thần lực công kích.

Giản Tầm tuổi còn nhỏ, không khống chế được lữ nặng nhẹ, Hạ Kỳ là bị cậu dùng tinh thần lực đánh bị thương!

Tổn thương rất nhỏ, nghỉ dưỡng một thời gian là có thể hồi phục, nhưng Hạ Kỳ thế nào cũng phải đau đầu mười ngày nửa tháng, càng quan trọng là, nếu việc Giản Tầm đả thương Hạ Kỳ, không chịu chút trừng phạt nào, sau này đứa nhỏ ỷ vào thân phận mình mà lạm sát người vô tội thì làm sao bây giờ?

Bất quá vào tình huống này, Giản Tấn cũng không vội vàng trách cứ Giản Tầm, hắn để người mang Hạ Kỳ xuất cung, lại trầm mặt hỏi người xung quanh sự tình liên quan.

Những người đó đều ấp úng, không ai dám trả lời.

Hạ Minh Chiêu đang dỗ Giản Tầm, thấy có người không đem lời nói Giản Tấn ra gì, lại phát hỏa: “Giản Tấn hỏi các ngươi, các ngươi phải trả lời cho rõ ràng!”

Một thư đồng luống cuống: “Thế tử nói…… Nói Giản đại nhân là nịnh thần, điện hạ liền đối với cậu động thủ.”

“Không biết tốt xấu!” Hạ Minh Chiêu càng phát hỏa, không chút do dự nói: “Yến Vương dạy con vô phương, phạt bổng lộc hai năm!”

Giản Tấn: “……” Không thể cứ xử lý như vậy.

Hạ Minh Chiêu hiện giờ đối với hắn đặc biệt áy náy, hắn có muốn nói thêm gì nữa…… ngừoi Xui xẻo cũng chỉ là người khác.

Giản Tấn nói: “Bệ hạ, chúng ta trước mang…… Trước mang điện hạ về đi.”

“Được.” Hạ Minh Chiêu đáp ứng, tinh thần lực lại truyền ra cảm xúc áy náy —— Giản Tấn là tiên nhân trên trời, bị y kéo vào phàm trần, vì y mà sinh hài tử, lại còn phải gọi y là bệ hạ, gọi hài tử của bọn họ là điện hạ.

Y thật không phải với Giản Tấn.

Hạ Minh Chiêu ôm Giản Tầm, liền đi theo Giản Tấn đi.

Thái phó và người hai bên người ở phía sau lúc này đều cảm thấy không dám tin. Người vừa này dỗ hài tử, thật là bệ hạ?

Bọn họ rất kỳ quái, Giản Tấn cũng không nghĩ nhiều, về đến tẩm cung Hạ Minh Chiêu, Giản Tấn liền lập tức nghiêm túc mà nhìn về phía Giản Tầm: “Khi nãy rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

“Cha, cậu ta nói bậy về ngươi……”

“Dù cậu ta nói bậy, con cũng không thể dùng tinh thần lực đả thương người khác, đây là không đúng, hơn nữa cậu ta vẫn là một đứa trẻ……” Giản Tấn bắt đầu cùng Giản Tầm giảng đạo lý.

Giản Tầm nước mắt lại rưng rưng: “con sai rồi……” cậu cũng không muốn làm Hạ Kỳ hôn mê.

“Về sau không thể lỗ mãng như vậy, biết không?” Giản Tấn nói.

Giản Tầm gật gật đầu.

Hạ Minh Chiêu nhìn tình huống này, lại gấp đến độ không được.

Y cảm thấy Giản Tầm làm không sai,  khi trước y cũng có nghe trộm được không ít lời Hạ Kỳ nói.

Nhưng loại thời điểm này y nếu nói Giản Tầm không sai, này còn không phải là đang chỉ trích Giản Tấn sai? Không nói Giản Tấn còn đang mang thai hài tử, mà dù Giản Tấn không mang thai, y cũng luyến tiếc nói lời nặng nhẹ với Giản Tấn.

Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu không tự giác mà chắn giữa Giản Tấn và Giản Tầm.

Giản Tấn cùng Giản Tầm: “……”

Giản Tấn một bên trấn an Hạ Minh Chiêu, một bên lại nói thêm vài câu giảng dạy với Giản Tầm, dặn Giản Tầm lần sau không được tùy ý đả thương người, đồng thời, hắn cũng để Giản Tầm mỗi ngày phải chạy vòng quanh tẩm cung Hạ Minh Chiêu hai mươi vòng, coi như trừng phạt —— đứa nhỏ này có chút lười, không thích vận động, nhân cơ hội này để cậu rèn luyện chút cũng tốt.

“Hài tử còn nhỏ……”

“A Tầm không nên làm như vậy. Cậu có rất nhiều cách đối phó với Hạ Kỳ, chẳng hạn như nói lại với thái phó, hoặc nói cho chúng ta biết, nhưng cậu lại lựa chọn trực tiếp đả thương người, đây là không đúng.” Giản Tấn nói, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, ngươi cũng phải chạy!” Thân thể Hạ Minh Chiêu thật sự không tốt lắm, khuyết thiếu rèn luyện, hiện giờ tinh thần lực y đã khôi phục không ít, thân thể cũng cần rèn luyện.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.