Nhân Vật Phản Diện Tùy Ý Làm Xằng

Chương 19



Edit: Lune

Beta: Băng nhi

Kết quả cuối cùng của nhụy hoa kia dĩ nhiên là bị vùi vào thùng rác cùng những đóa hoa khác.

Nó bị đứt kết nối rồi trở thành đồ bỏ đi.

Thực ra Lận Tuy khá mong đợi niềm vui bất ngờ mà Yên Tần sẽ mang đến cho mình, để khiến cuộc sống thú vị hơn chút.

Tiếc là chó con thực sự quá nhát gan, Lận Tuy chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được ánh mắt quen thuộc vao một ngày nào đó, nhưng lại khó tìm ra phương hướng rồi sau đó chẳng thấy đâu nữa.

Nếu Yên Tần có thể đột nhiên trở nên ngang ngược, trói hắn lại thế này thế kia thì chắc còn có tí thú vị. Chẳng qua chuyện như thế cũng chỉ là nghĩ mà thôi, dù sao điều kiện thực tế không cho phép mà Yên Tần cũng không phải người có tính cách như vậy.

Người như Yên Tần quá nguyên tắc và khuôn phép, dù y có làm ra điều gì vượt rào hoặc nhận định là táo bạo thì với hắn mà nói cũng chỉ thế mà thôi.

Có điều ngoan thế cũng tốt, trêu chọc lại càng thú vị.

Thay vì nói là thuần dưỡng, không bằng nói là trêu chọc, hắn cứ thích dáng vẻ thần hồn điên đảo nhưng lại phải khổ sở kìm nén của đối phương cơ, trông quá ư là ngon miệng.

Hệ thống:【… Ngươi bình thường chút được không, xin đấy.】

Thái độ ban đầu của hệ thống có thể nói là rất hống hách, nhưng vì luôn bại trận sau mỗi cuộc đối đầu nên giờ đến cả phàn nàn cũng yếu hẳn đi.

Lận Tuy cười híp mắt:【Mới hai phút không kể chuyện về Tu Chân giới nên mi nhớ à?】

Hệ thống:【… Ta đi.】

Hệ thống chạy khá nhanh, Lận Tuy thấy hơi tiếc vì không bắt được nó. Vốn hắn còn muốn nói về chuyện kế tiếp sau lần đầu tiên của hắn với Yên Tần.

Sau lần kia, Yên Tần vừa ra ngoài đã nói muốn chịu trách nhiệm với hắn.

Đây là điều Lận Tuy muốn, thế nhưng Lận Tuy không đồng ý.

Thứ nhất, hắn không thích cách nói chịu hay không chịu trách nhiệm, hắn cũng không phải kiểu người ngủ với ai thì sẽ nghiễm nhiên trở thành người của kẻ đó.

Thứ hai, Yên Tần mới chỉ có thiện cảm với hắn, hơn nữa lại là người rất có trách nhiệm nên mới nói ra lời như vậy.

Thứ trách nhiệm mà Lận Tuy muốn không phải vậy nên hắn đã từ chối, chỉ đền đáp việc Yên Tần đã bảo vệ mình, bảo Yên Tần đừng để trong lòng quá. Yên Tần nghe hắn nói xong chỉ im lặng rồi đi thẳng luôn. Một lúc sau thì quay lại đưa cho hắn một miếng ngọc bội, bảo hắn gặp chuyện gì có thể truyền âm cho y bất cứ lúc nào.

Lận Tuy giỏi nhất việc nắm bắt cơ hội và tận dụng chúng.

“Hình như mình đối xử tệ với y thật.”

Lận Tuy nhìn cành lá xum xuê ngoài cửa sổ, trong mắt xẹt qua ám quang.

Đã vậy thì tạo cơ hội cho y đi, Lận Tuy nheo mắt, khóe miệng khẽ giương lên.

Một ngày nọ, lúc đang ngồi trên xe, hắn mở lời nói chuyện với ông Ngô tài xế.

“Nghe nói gần đây mẹ chú bị ốm?”

Ông Ngô là tài xế lớn tuổi với hơn hai mươi năm kinh nghiệm, đã lái xe cho Lận Tuy được bảy tám năm, tay lái rất vững, là một người trung thực, dù nghe thấy bí mật gì cũng sẽ không đi kể lung tung, bất kể là nguyên chủ hay bản thân Lận Tuy thì cũng đều rất hài lòng với ông.

Nghe thanh niên đột nhiên nhắc đến chuyện nhà mình, ông Ngô hiển nhiên hơi lo sợ, vì thế ông bèn vội vàng đáp lại: “Cảm ơn thiếu gia quan tâm, mẹ tôi cao tuổi rồi nên sức khỏe yếu cũng khó tránh được.”

“Nghe nói còn phải làm phẫu thuật nữa phải không? Chú không về chăm sóc cho bà à?”

Ông Ngô không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Lận Tuy, nghĩ đến giọng điệu của lận Tuy ông lại thấp thỏm trong lòng, tự hỏi mình đã làm gì không tốt mà khiến thiếu gia bất mãn.

Ông lau mồ hôi trán, nói: “Có vợ tôi chăm sóc rồi, em trai với em dâu cũng rảnh.”

“Về nhà chăm sóc bà một thời gian đi, dù sao cũng có tuổi rồi nên không nói trước được chuyện gì.” Lận Tuy gõ nhẹ vào ghế, giọng hờ hững: “Chú lái xe cho tôi lâu như thế rồi, tôi sẽ không bạc đãi chú. Chú cầm ít tiền về đi, tôi sẽ bảo người sắp xếp một công việc tốt cho chú.”

“Trong khoảng thời gian này, chú phải buồn rầu vì không tìm được người thay thế vị trí của mình. Do mẹ chú bị bệnh rất nặng và gần như không thể thiếu sự chăm sóc của chú, nên chú sẽ tâm sự với mọi người trong biệt thự cho đến khi có người giải quyết được vấn đề cấp bách của chú, chú hiểu ý của tôi không?”

Lời này rất hàm ý, ông Ngô nghe xong mà cả người toát mồ hôi. Ông nhìn gương mặt đẹp đẽ của thanh niên qua gương chiếu hậu, giật mình một cái rồi liên tục gật đầu.

“Tôi hiểu rồi. Mẹ tôi không thể thiếu sự chăm sóc của tôi được nên bây giờ tôi đang rất sốt ruột.”

Thiếu gia nói rất rõ ràng, ông Ngô nghĩ mấy lần đã hiểu ý của thiếu gia. Tuy không hiểu thiếu gia định làm gì nhưng ông biết, chỉ cần làm thiếu gia hài lòng thì mình có thể nhận được một khoản tiền mang về nhà, hơn nữa sẽ không mất việc.

Một tiếng cười khẽ vang lên, thể hiện cho sự khen ngợi của người nọ.

Chẳng hiểu sao trong lòng ông Ngô lại dấy lên sự sợ hãi, như thể phía sau là một vực thẳm không thấy đáy, là thợ săn khó lường.

Ông Ngô vừa “sốt ruột” suốt mười ngày.

Vì thiếu gia dặn ông chỉ nói với người giúp việc trong biệt thự, nên ông Ngô còn nhấn mạnh rằng mình không tìm được ai vì mấy người bạn kia của ông đều không đáng tin lắm, sợ sẽ khiến thiếu gia không vui.

Người giúp việc trong biệt thự đều biết tính tình của thiếu gian nên không hề nghi ngờ ông, còn tỏ vẻ đồng tình với ông nữa.

Ông Ngô không biết người tới giải quyết vấn đề “cấp bách” của ông mà thiếu gia nói đến rốt cuộc đang ở đâu.

Lúc ông báo cáo rằng không có ai tìm đến thì thiếu gia lại cười nói hết sức nhàn nhã: “Sẽ có.”

Ông Ngô không hiểu, nhưng mãi đến khi người anh em cùng quê liên lạc cho ông ca cẩm về chuyện công việc của con trai mình, ông mới thảng thốt nhận ra.

Con trai của người đồng hương này học chuyên môn lái xe, rất am hiểu về ô tô. Tuy không phải là một tay lão luyện nhưng sau khi tự thể nghiệm kỹ thuật lái xe của anh ta, ông Ngô nhận ra tay lái của anh ta không hề kém hơn những người có kinh nghiệm lâu năm, hơn nữa tính tình còn thật thà, không nói chuyện thừa thãi.

Đã vậy lại còn là con trai đồng hương, biết rõ gốc gác nên rất yên tâm. Thêm nữa, vị đồng hương này còn ám chỉ rằng, nếu sau này mẹ của ông Ngô khỏi bệnh rồi mà muốn quay lại thì con trai ông ta có thể nhường lại vị trí này bất cứ lúc nào. Đây quả là một ứng cử viên tuyệt vời, đang buồn ngủ gặp chiếu manh.

Ông Ngô thấp thỏm báo cáo lại chuyện này cho thiếu gia. Xuyên qua mặt gương, ông trông thấy đôi môi đỏ thắm của thanh niên. Dưới ánh chiều tà, ông hoảng hốt ôm theo một khoản tiền lớn rời khỏi biệt thự.

Người giúp việc trong nhà biết thiếu gia mới đổi một tài xế, trầm tính và chăm chỉ.

Lận Tuy cũng không định làm gì sớm, dù sao thời gian còn rất dài. Bông hoa mà chó con nhìn thấy lần trước đã đủ khiến y bồi hồi về nó trong một thời gian dài rồi.

Cứ từ từ, hắn không vội.

Nhiều lúc Lận Tuy cảm thấy sự tồn tại của hệ thống cũng rất tốt.

Dù sao nó có thể cung cấp bối cảnh đại khái của thế giới này cho hắn. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết ôm đùi khi biết trước cơ hội, huống chi là loại người có dã tâm như hắn.

Trên thế giới này có người sinh ra đã là thiên tài, chẳng qua ai có thể ngờ được người sẽ trở thành hacker hàng đầu nổi tiếng sau này hiện giờ chỉ là một tên nghèo kiết xác lẻn vào nhà hàng rồi giả làm khách để ăn uống miễn phí?

Trong nhà hàng Tây, lúc này đã sắp đến giờ đóng cửa, bên trong chỉ còn hai vị khách.

Ngay khi có người đứng dậy đi tính tiền, một thiếu niên ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm sang bên đó từ nãy tới giờ lập tức ngồi vào chỗ của người phụ nữ kia, càn quét hết đồ ăn còn thừa.

Cảnh tượng này rất nhanh đã bị nhân viên phục vụ phát hiện, y giật lấy đĩa thức ăn một cách thô lỗ, khinh miệt nhìn cậu bé gầy gò bị đẩy xuống đất.

“Cái loại không biết xấu hổ, không có tiền thì đừng đến những chỗ như thế này, giả vờ cái gì, mày mà cũng xứng ăn những thứ này à. Dù là cơm thừa thì mày cũng không có tư cách, coi như có cho lợn ăn thì cũng sẽ không cho mày ăn, ghê tởm!”

Đúng là hành động của cậu bé là không phù hợp nhưng cũng không nên xúc phạm cậu như thế.

Luôn có những người nghĩ mình sống trong nơi cao sang lâu rồi thì sẽ trở nên cao sang giống nơi ấy, coi thường người khác.

Ô Thu đã quen với sự khinh miệt kiểu này nên cậu chẳng để tâm. Đang lúc chuẩn bị bò dậy rời đi, cậu bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay.

Âm thanh phát ra từ một nơi gần đó. Khi nhìn sang, cậu đã không khỏi sửng sốt một lúc trước vẻ ngoài của đối phương.

“Nói hay lắm, quả thực có vài thứ chỉ có người đủ tư cách mới có thể ăn được.”

Trên người thanh niên toát ra vẻ ngạo mạn sẵn có. Dù là buông lời khinh miệt cũng khiến người ta cảm thấy êm tai khi đặt trên khuôn mặt hắn.

Ô Thu bị ánh mắt của hắn quét qua, bỗng dưng cảm thấy lúng túng mà gãi lòng bàn tay, rất muốn thoát khỏi đây song lại bị ngăn cản.

Người phụ vụ được tán đồng vui vẻ tiến lên phục vụ vị khách cuối cùng của nhà hàng, nhắc nhở hắn nhanh chóng dùng bữa.

“Đừng vội, tôi muốn gọi món tiếp.”

“Nhưng đầu bếp đã sắp nghỉ…”

“Lận thiếu!” Quản lý nhà hàng chạy tới khom lưng chào hỏi, đoạn vội vàng ngắt lời người phục vụ: “Nếu ngài muốn ăn, đầu bếp dĩ nhiên sẽ phục vụ cho ngài 24 giờ, ngài hạ cố đến đây đúng là rồng đến nhà tôm, ngài muốn ăn món gì nữa thì cứ việc dặn dò ạ.”

Lận Tuy chỉ dọc theo menu, quản lý nhà hàng vội vàng gật đầu.

Những món ăn rõ ràng nhiều hơn dành cho một người kia được bưng ra lần lượt, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

“Ăn đi, người có đủ tư cách mới có thể ăn những món này.”

Ô Thu còn tưởng mình gặp được người tốt bụng, liên tục nuốt nước bọt, nhưng sau đó cậu ta phát hiện thanh niên nọ không hề nhìn về phía mình.

Nhân viên phục vụ kia vừa mừng lại vừa lo chỉ vào mình. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, y mới phấn khởi cảm ơn Lận Tuy, ngồi vào bàn bắt đầu thưởng thức món ngon.

Mặt mũi y đỏ bừng, quản lý nhà hàng đứng bên cạnh nhìn mà hâm mộ, nghĩ rằng người này số đỏ lắm nên mới được Lận thiếu mời cơm.

Nhân viên phục vụ cảm nhận được ánh mắt của sếp, càng cảm thấy phấn khởi hơn.

Nhưng sức chứa của dạ dày người bình thường có hạn, chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã bỏ dao nĩa xuống.

“Tiếp tục.”

Thanh niên khẽ lắc ly rượu vang đỏ, nụ cười trên mặt vừa diễm lệ lại vừa ác liệt hệt như cái bóng ẩn trong màn đêm khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Bấy giờ, nhân viên phục vụ mới nhận ra điều gì đó, y hoảng hốt muốn kháng cự, song lại bị lời nói bâng quơ của thanh niên đóng đinh tại chỗ.

“Tôi bảo, tiếp tục.”

Bờ môi xinh đẹp buông ra lời nói tàn nhẫn, hàng răng trắng sứ ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

Hắn như người chủ đạo trên đấu trường, là bạo quân trên ngai vàng, nhìn kẻ khác quằn quại trong đau khổ.

Bất cứ thứ gì dù có tốt đẹp tới đâu thì cũng sẽ trở thành cực hình một khi nó vượt quá giới hạn.

Giờ đây, quản lý cuối cùng cũng hiểu được nỗi sợ do những kẻ trong lời đồn mang lại, ông nhắm mắt lại trước cảnh tượng người phục vụ vừa ăn vừa nôn mửa.

Bã thức ăn chưa được tiêu hóa hết bị phun ra vương vãi trên mặt bàn, bốc mùi tanh hôi.

Khuôn mặt của người phục vụ lấm lem đầy là nước mắt và nước mũi, y thốt nên lời cầu xin. 

Lận Tuy không định gây ra án mạng, cũng không định nhìn người ta ăn xong. Hắn mất hứng, xua tay rồi đứng dậy rời đi.

Ô Thu giống như khán giả bị buộc phải ở lại xem, đứng trân ra đó sau khi tiết mục kết thúc.

Từ đầu chí cuối thanh niên cũng không nhìn cậu cái nào, nhưng Ô Thu biết hắn đang ra mặt cho mình. Sau khi hiểu ra điều này, cậu bèn cất bước đuổi ngay theo.

“Xin hãy cho tôi được đi theo anh! Làm gì cũng được!”

Ai đó nghe kể lại chuyện này thì tức giận đến cả mấy ngày ăn không ngon. Sau nhiều lần xác nhận trên tay Lận Tuy không có chiếc vòng mới nào xuất hiện mới thoáng dịu xuống.

Đôi lời từ tác giả:

Chó con: Cảnh giác. jpg.

Chương này anh Yên có xuất hiện nhưng không xuất hiện hoàn toàn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.