Edit: Lune
Nghe Lận Tuy nói vậy, Tống Vân Thanh cũng không thấy bất ngờ chút nào, vì tính cách của Lận Tuy vẫn luôn như thế.
“Lận thiếu gia của chúng ta đương nhiên không sợ gì cả. Mấy ngày nữa, tiệc đính hôn của chị họ anh sẽ tổ chức trên du thuyền, em muốn đi cùng không?”
Dĩ nhiên là Tống Vân Thanh không cố ý đến đây chỉ để nhắc Lận Tuy cẩn thận Yên Tần, anh ta nói vậy chủ yếu là muốn khiến Lận Tuy càng khó chịu hơn với Yên Tần mà thôi, tiện thể mời hắn đến tiệc đính hôn cùng mình.
“Ừ, khi nào đi thì nói tôi biết là được.”
Cách một cánh cửa, Tống Vân Thanh cảm thấy giọng Lận Tuy hình như hơi lạ, có điều lúc muốn nghe kỹ hơn thì giọng nói ấy đã biến mất.
Phạm vi chiếu sáng của ánh đèn có hạn, trong góc tối lờ mờ hai bóng người.
Tiếng vải bị xé xen lẫn với giọng nói của Lận Tuy, lớp vải may âu phục đắt tiền bị người đàn ông nọ xé toạc để lại một vết rách.
Tựa như có người dùng móng vuốt sắc bén rạch vào bầu trời đêm ngoài kia, để lộ màu xanh nhạt tựa dải thiên hà tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ bên trong.
Con bướm xanh bị người nọ vuốt ve chơi đùa trong lòng bàn tay.
“Vậy anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, đến lúc đó gặp lại.”
Không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, Tống Vân Thanh chỉ nghĩ rằng Lận Tuy lười đáp lại, anh ta bất đắc dĩ cười cười rồi quay người rời khỏi.
Cánh cửa dày che khuất âm thanh mập mờ cùng bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Tiếng nước dần biến mất trong màn đêm, tấm chăn bị đá loạn rơi xuống cạnh giường.
Lồng ngực người thanh niên bị đè bên dưới phập phồng kịch liệt, đầu lưỡi khẽ liếm qua bờ môi nhoi nhói.
Hắn không giãy giụa nữa mà dần bình tĩnh trở lại.
“Đây là sự trả thù của anh đấy à?”
Trong mắt hắn vẫn còn đọng sương mờ, thoạt nhìn như một ngôi sao bị nghiền nát.
Giọng điệu hắn khinh miệt giống như một quốc vương không bao giờ chịu khuất phục.
Khiến người ta chẳng rõ hắn đang cười nhạo loại thủ đoạn này, hay đang coi thường loại trình độ này.
“Sao lại là trả thù.” Yên Tần lộ vẻ khó hiểu, thậm chí còn tỏ ra hơi vô tội, y cúi xuống ngửi cổ Lận Tuy, lẩm bẩm: “Tôi đang hiến dâng lòng trung thành của mình cho thiếu gia mà.”
Dâng cho hắn dục vọng sắp mất kiểm soát cùng tình yêu tham lam nhơ bẩn của y.
“Thiếu gia muốn tránh cũng không phải việc gì khó, đây là địa bàn của ngài, ngoài kia cũng toàn là người của ngài.”
Yên Tần chậm rãi cất lời, vừa chỉnh lại áo sơ mi của Lận Tuy vừa vuốt ve vòng eo mềm dẻo của chủ nhân nó.
“Nhưng thiếu gia rất hưởng thụ trò chơi này mà phải không? Dùng dáng vẻ cao ngạo dụ dỗ người ta đến xâm phạm.”
“Rõ ràng rất tận hưởng nhưng lại mất hứng giãy giụa, suy nghĩ của ngài vẫn luôn khó đoán như vậy.”
Con ngươi Yên Tần đen kịt, dáng vẻ nhìn hơi khổ não.
Giờ y không còn là thiếu niên trầm tĩnh quỳ bên chân Lận Tuy năm xưa nữa, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó lại như thể chồng lên nhau.
Yên Tần hiểu bao nhiêu về Lận Tuy? Từ những cái nhìn tham lam cả ngày lẫn đêm chẳng biết mỏi mệt cho đến những chuyện thông qua người giúp việc túc trực được cài vào trong, y phát hiện ra những phản ứng hết sức nhỏ bé của Lận Tuy với những thứ khác nhau.
Có lẽ vì sinh ra trong nhung lụa và được nuôi lớn bằng sự xa hoa nên thiếu gia thờ ơ với rất nhiều thứ. Thậm chí có đôi khi, Yên Tần còn cảm thấy dường như không có thứ gì trên thế giới này có thể làm hắn quan tâm.
Thật ra Lận Tuy rất ghét bị người khác chạm vào, hắn sẽ tránh mọi sự tiếp xúc có thể trong khi được người giúp việc hầu hạ.
Mặc dù Lận Tuy sẽ tỏ ra chán ghét rồi dùng khăn lau những chỗ chạm vào y, thế nhưng nếu thật sự ghét đến vậy, hắn sẽ không bao giờ chạm tay vào y chứ đừng nói là hôn y.
Yên Tần từng trải qua sự coi thường và oán hận chân chính, có lẽ bản thân Lận Tuy không nhận ra nhưng Yên Tần thấy được điều gì đó ẩn trong mắt hắn.
Tuy Yên Tần không nói rõ được nó là gì, nhưng chỉ mình ánh mắt kia đã khiến trái tim y run rẩy, khiến y chỉ muốn ôm Lận Tuy vào lòng mà hôn mà thương hắn. Kể từ khi mới gặp Lận Tuy, cảm giác đó đã dần lên men trong tâm trí Yên Tần, chỉ là trước kia y chưa nhận ra bởi cảm giác phòng bị của y mạnh hơn những lần trái tim loạn nhịp khác thường ấy.
“A Tuy.” Yên Tần vụng về thốt ra cách gọi lạ lẫm kia, giọng y khàn đặc vì hưng phấn. Y cúi đầu hôn lên ngực trái của Lận Tuy, ngữ điệu như đang lên án: “Là em dụ dỗ tôi trước.”
Không một giây phút nào là Lận Tuy không dụ dỗ y.
Dùng ánh mắt lạnh băng chứa đầy dục vọng, thái độ trịch thượng biểu thị công khai, những lời mỉa mai cùng bờ môi đỏ mọng ngọt ngào.
Theo từng lời Yên Tần nói, sắc mặt của Lận Tuy càng trở nên khó phân biệt. Yên Tần nhạy cảm hơn hắn tưởng nhiều, nhưng đây cũng chưa phải kết cục đã định cuối cùng.
Lận Tuy khẽ giễu cợt: “Nếu ai muốn ngủ với tôi cũng tìm lý do kiểu này, vậy chắc tôi bận không làm nổi mất.”
“Anh biết thế nào mới gọi là dụ dỗ không?”
Mỹ nhân bị giam dưới thân y nở nụ cười, cả gương mặt toát lên vẻ kỳ lạ.
Thứ hắn thể hiện ra chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mà thôi, ngay cả Yên Tần kiếp trước cũng chưa được hưởng hết chiêu trò của hắn.
Chân hắn hơi cong lại, áp sát vào nơi nào đó trên cơ thể người kia.
Hắn giống như một con rắn đang quấn quanh người con mồi, dù hai tay bị trói không thể cử động được thì cũng chẳng có bao nhiêu trở ngại.
Ánh mắt mỹ nhân tựa mật ngọt, sánh đượm tình ý.
Như lời gọi mời không ngừng thì thầm bên tai.
Ngay cả một nụ hôn còn chưa ban cho mà toàn thân Yên Tần đã bắt đầu run rẩy, sống lưng y tê dại, suýt nữa thăng hoa trong sự đê mê ấy.
“Đây mới gọi là dụ dỗ.” Lận Tuy cười khẽ rồi thở hơi nóng vào tai Yên Tần, vẻ ngọt ngào si tình trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là ác ý lạnh lẽo: “Anh không xứng.”
Giống như yêu tinh hút tinh khí của con người làm thức ăn lộ ra răng nanh, gió xuân thoắt cái hóa thành những lưỡi dao lạnh thấu xương.
Sợi dây chuyền chẳng biết bị Lận Tuy tháo ra từ lúc nào lại trói quanh cổ Yên Tần lần nữa.
Lận Tuy siết chặt nó từng chút một, cả người Yên Tần lập tức cứng ngắc, song lại chẳng phải vì không khí y hít vào dần loãng đi mà vì bàn tay đang chuyển động kia của Lận Tuy.
Mềm mại như không xương, bóp nghẹt cổ họng y, khống chế mạch sống của y.
Con thỏ pha lê lăn vào trong góc không ngừng phản chiếu những hình ảnh ướt át, đầy mê hoặc nhưng cũng tràn ngập hơi thở đe dọa của cái chết. Vầng trăng lúc này bị mây đen che khuất, xem ra ngay cả ánh trăng cũng không muốn lọt vào nơi đây, sợ bản thân sẽ bị nhuộm thành màu mực.
Gân xanh nhảy lên, hết thảy đều nói lên sự nguy hiểm của người thanh niên kia.
Hắn là con bướm xinh đẹp đầy độc tố, muốn nếm vị ngọt của hắn thì phải sẵn sàng dùng cái chết để đánh đổi.
Bàn tay Lận Tuy bóp mạnh, dạy cho Yên Tần một bài học vì dám tự suy đoán.
Thứ gì đó của Yên Tần đau đến mức mềm xuống, Lận Tuy lại nở nụ cười xinh đẹp tràn ngập dục vọng xấu xa rồi nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang an ủi một chú chó con ủ rũ.
Khi những áng mây trôi đi, ánh trăng không còn bị che khuất nữa rọi thẳng vào đống chăn dưới sàn, Lận Tuy mới chậm rãi thả tay ra khỏi sợi dây chuyền, nhìn cái cổ đỏ bừng của Yên Tần, mặc cho sợi dây chuyền kia tuột xuống người Yên Tần.
“Khi nào hứng lên thì tôi sẽ đùa với chó, tôi làm gì cũng vì niềm vui của bản thân nên bớt nghĩ rằng đã đoán được suy nghĩ của tôi đi.”
“Bẩn.”
Lận Tuy nhíu mày, nhìn ngón tay mình tỏ ra chán ghét.
Yên Tần nhìn hắn đầy si mê, lau vết bẩn trên tay giúp hắn.
“A Tuy.”
Yên Tần nỉ non, đôi mắt đỏ bừng, y sắp bị hắn ép đến cực hạn rồi.
Làm chó của hắn, vồ lấy hắn, nuốt chửng hắn, độc chiếm hắn.
Lận Tuy ngẩng cao cổ, nắm tóc Yên Tần kéo ngược ra sau, vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng.
Lận Tuy giấu sát ý trong mắt, muốn tìm cách giết chết hệ thống.
Cảm giác đau nhức như bị một nhũ băng xuyên qua não, mang đến sự lạnh lẽo khó tả.
Lận Tuy giễu cợt:【Không có bản lĩnh trừng phạt tao lúc nãy à?】
【Sợ tao đau quá không khống chế được sức lực rồi làm hắn “khiếm khuyết” luôn sao?】
Hệ thống giả chết, im lặng không lên tiếng.
Lận Tuy đẩy Yên Tần ra, đi về phía phòng tắm: “Anh cút được rồi, còn có lần sau thì anh sẽ chết trong phòng này thật đấy.”
Hắn chờ Yên Tần rời khỏi, không ngờ lại được Yên Tần bế lên.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn nước trong bồn từ trước, tinh dầu hương Lavender thoang thoảng khắp phòng tắm.
“Nghe không hiểu à?”
Lận Tuy tỏ ra hơi bất ngờ nhìn Yên Tần, hắn thấy cực kỳ bực bội vì y chống lại mệnh lệnh của mình.
Yên Tần im lặng không nói gì, y đặt hắn lên ghế rồi ngồi xổm xuống cởi tất cho hắn.
Yên Tần ngước nhìn hắn, đáp: “Tôi nguyện chết trên người thiếu gia.”
Đoạn nói đến vấn đề cần quan tâm trước mắt: “Có cần đến bệnh viện không, em kiểm tra trước đó chưa?”
Không phải chỉ mới nhìn thấy vẻ đau đớn đột ngột của Lận Tuy một lần, thỉnh thoảng Yên Tần cũng thấy hắn như vậy trong video giám sát, tuy không lâu nhưng rõ ràng Lận Tuy rất khó chịu.
Lận Tuy day hai bên thái dương, mất kiên nhẫn cất lời: “Không cần anh quan tâm.”
Con người luôn có nhiều lời nói dối theo thói quen, đặc biệt là Lận Tuy.
Thần kinh tựa hồ bị đóng băng lăng trì, trừng phạt tội lỗi của hắn.
Lận Tuy không thấy mình có tội với hệ thống, nếu đây là hình phạt của Yên Tần dành cho hắn thì hắn sẵn sàng chấp nhận, còn với hệ thống thì không bao giờ.
Hắn không hề tự nguyện xuyên vào trong quyển sách kia, tại sao hắn phải tuân theo số mệnh mà nó đưa cho.
“Vậy đến bệnh viện trước nhé.”
Yên Tần nhìn sắc mặt tái nhợt của Lận Tuy, lại đi tất vào cho hắn.
Lận Tuy đẩy y ra, giẫm chân trần vào sàn phòng tắm lạnh băng.
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa, ra ngoài!”
Sáu năm trước, Yên Tần sẽ nghe lời làm theo, nhưng bây giờ Yên Tần chỉ đứng tại chỗ, vóc người cao lớn vững chãi như một ngọn núi.
“Thiếu gia, đừng nói trái ý mình vào những lúc cần tôi thế này, được không.”
Đôi khi Lận Tuy chẳng hề giống một vị thiếu gia kiêu căng, nếu là Yên Chu thì gã ta đã gào thét trút giận từ lâu rồi, nhưng Lận Tuy vẫn luôn nhẫn nhịn, luôn luôn như thế.
– A Tuy, tại sao bị thương nặng thế này lại không nói cho ta biết?
– A Tuy, lúc cần ta, xin đừng đẩy ta ra.
Giọng nói và hình bóng trong ký ức trùng khớp với Yên Tần hiện tại, đầu Lận Tuy đau như búa bổ, đỡ vào thành bồn rửa tay.
Cơn đau lặng lẽ biến mất đại diện cho việc hệ thống đã dừng tay.
Lận Tuy xoa ấn đường, nói: “Anh đi đi, tôi không sao.”
Yên Tần chạm mắt với hắn, cảm nhận được sự xua đuổi của Lận Tuy với mình. Y không đi cũng được, nhưng mọi thứ y làm đều vì muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của Lận Tuy chứ không muốn bị Lận Tuy đuổi đi mãi mãi.
Yên Tần kiềm nén cảm xúc, cuối cùng vẫn rời đi.
Sớm muộn cũng có một ngày y có thể ở lại đây.
Lận Tuy thờ ơ nhìn y rời khỏi, ngâm người trong nước nóng.
“Chà…”
Cứ tưởng hắn định chửi mình, hệ thống chuẩn bị giả chết tiếp lại nghe thấy Lận Tuy lẩm bẩm.
“Sao thời gian lại ngắn hơn lúc trước, nửa tiếng… Ở Tu chân giới lâu hơn nhưng thế này cũng tốt, như vậy sẽ không mệt lắm.”
Lận Tuy xoa bóp cổ tay đau nhức, như đang tự hỏi.
Hệ thống:【Ngươi, ngươi, ngươi vô liêm sỉ!】
Lận Tuy chẳng thèm lãng phí sức lực chửi nó làm gì, làm nó tức chết như thế là đủ rồi.
Tuy rằng mỗi người có lập trường khác nhau nên chuyện xung đột là điều khó tránh, nhưng chuyện này hoàn toàn là do bản thân Thiên Đạo ngu xuẩn, mau chóng diệt vong hộ cái.
Tối nay hơi tốn sức lẫn tinh thần nên Lận Tuy ngủ rất say.
…
Hôm sau, Cao Tĩnh gọi điện cho hắn, nói người bên công ty Thiên Khải rất hứng thú với công nghệ họ đang nghiên cứu nên muốn tham gia.
“Hệ điều hành Thanh Điệp chưa phát hành của Thiên Khải giúp ích rất nhiều cho việc vận hành nghiên cứu của chúng ta, bọn họ thể hiện rất thành ý, nếu có thể hợp tác thì dự án của chúng ta chắc chắn sẽ tiến triển nhanh hơn nhiều. Ông chủ muốn cân nhắc việc hợp tác không?”
Công nghệ mà Cao Tĩnh đang nghiên cứu thật ra không phải bí mật gì quá lớn trong ngành. Sau cùng thì người ta vẫn có thể phân tích ra một số thông tin nhất định thông qua vật liệu đặt hàng cùng vài khía cạnh khác. Tuy nhiên trong ngành vẫn duy trì trạng thái không coi trọng lắm vì dù sao nghiên cứu này đã kéo dài sáu năm mà vẫn đang ở giai đoạn tiếp tục đầu tư phát triển, hơn nữa còn chưa chắc đã thành công.
Nhưng luôn có một số người nhìn thấy tính khả thi nên quyết định tham gia vào thúc đẩy, Lận Tuy cũng không thấy ngạc nhiên khi Yên Tần có tầm nhìn như vậy.
Mặc dù những năm qua Yên Tần ở nước ngoài nhưng y vẫn luôn chú ý đến tình hình trong nước. Thực tế là phiên bản cơ bản của Thanh Điệp chỉ mới bắt đầu được tung ra, vậy mà phiên bản cao cấp có thể vận hành game thực tế ảo lại có thể đưa ra ngay, nhìn qua đã biết tốn không ít công sức.
“Tất nhiên, đôi bên hợp tác cùng có lợi chúng ta cứ vui vẻ đồng ý thôi, nhưng đừng để Ô Thu xuất hiện trước mặt bọn họ, cứ để nó ở trong phòng thì nghiệm nỗ lực giải câu trúc logic vận hành của Thanh Điệp đi.”
“Vâng, gần đây cậu ta khá an phận.”
Nói đến Ô Thu là Cao Tĩnh thấy đau đầu.
Thiên tài luôn khác người bình thường, hiện giờ Cao Tĩnh đã không còn gì để dạy cho Ô Thu nữa, đã thế lúc nào cũng phải trông chừng để cậu ta đừng có tùy hứng xâm nhập vào chỗ không nên xâm nhập, tránh bị để ý đến.
“Nhưng dạo này cậu ta muốn gặp ngài, lúc nào cũng hỏi tôi khi nào mới gặp được ngài.”
“Đến khi thời cơ thích hợp rồi nói sau.”
Ngoài Yên Tần ra, từ trước đến nay Lận Tuy đều không dành quá nhiều cảm xúc vào người khác, hắn nhìn bầu trời rộng lớn ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười.
Gần đây ở Kinh Châu rất náo nhiệt, gần như không ai không biết cái tên “Yên Tần”.
Gia đình họ Yên gần đây rất vui vẻ, đặc biệt là chủ tịch Yên – Yên Văn Hạo lại càng vô cùng đắc ý.
Ông ta tựa hồ đã quên lúc trước mình bỏ mặc đứa con trai này bị ức hiếp thế nào, chỉ nhớ mỗi lúc mình hào phóng chi trả tiền chữa bệnh cho mẹ của Yên Tần, nên rất đỗi vui mừng vì nhà họ Yên đã có người nối nghiệp.
Chưa kể Yên Tần có ý muốn quay về nhà họ Yên, còn thường xuyên uyển chuyển bày tỏ sự ngưỡng mộ với hình ảnh người cha.
Yên Văn Hạo coi như không thấy vợ và con trai cả kháng nghị, cho Yên Tần rất nhiều thứ như đền bù, ghi tên Yên Tần vào hộ khẩu, thậm chí còn cho y vào gia phả, quang minh chính đại trở thành con trai thứ hai nhà họ Yên.
“Yên Văn Hạo vẫn còn may mắn lắm.”
Lúc người nhà họ Lận nói chuyện, cha Lận đã bình luận như vậy.
Lận Tuy ở bên cạnh chỉ cười không nói, hắn gần như có thể thấy được kết cục của người nhà họ Yên thế nào.
Thực ra diễn biến của cốt truyện trong nguyên tác không phải như vậy. Trong nguyên tác, sau khi Yên Tần từ nước ngoài trở về, y trở thành một người mới nổi ở Kinh Châu, nhà họ Yên muốn lôi kéo nhưng y đã thẳng thắn từ chối.
Y không cảm nhận được tình cảm cha con gì với Yên Văn Hạo, cũng hoàn toàn không thấy hứng thú gì với tập đoàn họ Yên.
Chẳng qua Yên Chu lại không thấy thế, gã vẫn luôn coi việc Yên Tần trở về là một mối đe dọa, sau khi gây sự đủ kiểu chọc cho Yên Tần phát phiền, y mới ra tay thâu tóm tập đoàn họ Yên. Yên Chu và Yên Văn Hạo hiển nhiên không có khả năng đối chọi này, đến cuối cùng ngay cả tòa cao ốc của tập đoàn họ Yên còn không bước chân vào được.
Mà giờ Yên Tần không chỉ diễn “Phụ từ tử hiếu” thậm chí còn cho Yên Văn Hạo chút ngon ngọt rồi nhảy dù vào trụ sở chính của tập đoàn họ Yên.
Lận Tuy gần như có thể đoán được Yên Tần sẽ dùng thủ đoạn gì tiếp theo, bởi vì đây chính là một trong những phương pháp hắn thích nhất.
Trong kiếp đầu tiên đã có người bình luận thủ đoạn của hắn xảo quyệt giống như rắn độc, Lận Tuy cũng chẳng quan tâm. Nếu đối thủ của hắn lễ phép lịch sự, hắn dĩ nhiên cũng “sạch sẽ”, còn nếu đối thủ của hắn không từ thủ đoạn, chẳng lẽ hắn phải lấy ơn báo oán chắc?
Hắn từng nói sẽ làm cho Yên Tần trưởng thành nhanh chóng, hiển nhiên Yên Tần đã học thuộc mọi bài học hắn dạy cho vào áp dụng nó vào thực tế trong những năm qua.
Lận Mẫn cũng phụ họa lời cha mình nói, quên mất cuộc gặp mặt kỳ lạ của mình với Yên Tần.
Cô hoàn toàn không biết người mình đang khen ngợi lại từng bị em trai mình coi là chó nuôi trong biệt thự.
Dẫu sao cũng đã qua sáu năm, hơn nữa những việc tùy hứng Lận Tuy làm từ nhỏ đến lớn nhiều vô số kể, chuyện này chẳng qua chỉ là một trong số đó, với lại bọn họ mới chỉ gặp nhau một lần, về sau cô cũng không còn nghe thấy tin tức gì về thiếu niên nọ trong biệt thự nữa.
Còn về những chuyện trong giới hồi trước, giờ ai dám đưa ra bàn luận công khai chứ, ai cũng đều giữ kín như bưng.
Lận Mẫn nói đến chuyện gần đây mới nghe được: “Chẳng phải dạo gần đây Yên Chu đang theo đuổi Đổng tiểu thư à. Ai ngờ Đổng tiểu thư lại hỏi thăm về Yên Tần, Yên Chu nổi khùng lên mắng cô ấy luôn, mà nghe đâu còn mắng khó nghe lắm. Tên Yên Chu này đúng là đồ không có đầu óc, Đổng tiểu thư đâu như mấy cô gái cậu ta từng chơi bời qua, đấy là còn chưa theo đuổi đến đâu mà đã vậy, thấy bảo Đổng tiểu thư còn tát cậu ta một cái, cậu ta có dự định gì thì cũng đổ bể hết rồi.”
Chị họ cười mỉa: “Phẩm hạnh Yên Chu như vậy thì đến kẻ mù cũng biết chọn ai giữa cậu ta với Yên Tần.”
Yên Chu cao chưa đến mét bảy, Yên Tần lại tận mét chín ba, bất kể là dáng người hay mặt mũi thì Yên Tần cũng toàn thắng.
Chị họ lên tiếng trêu chọc: “Không biết Yên Tần thích người thế nào nhỉ. Nghe nói có rất nhiều người muốn làm mai cho cậu ta, nhưng cậu ta đều từ chối với lý do lấy sự nghiệp làm trọng cả. Tiểu Mẫn, hay em thử xem? Yên Tần so với cái tên Dụ Hồi gì kia tốt hơn nhiều đó.”
Lận Mẫn vội khoát tay nói: “Chị à, chị đừng mang em ra đùa nữa, khí thế của cậu tên Yên Tần này quá mạnh, người bình thường không giữ nổi, em cũng không có ý nghĩ ấy, có điều em lại rất muốn hợp tác với công ty bọn họ…”
“Ngừng ngừng ngừng, em nói ba câu cũng không dời công việc. An An đã hẹn hò với ai chưa, cũng sắp hai mươi lăm rồi, điều kiện của An An nhà chúng ta tốt thế này, mặt mũi thế kia, so ra cũng không kém cạnh Yên Tần chút nào, chị có một cô em gái chơi thân…”
Chị họ đã kết hôn và có một đứa con nên rất quan tâm đến chuyện cưới gả của em trai em gái mình.
“An An cũng không vội, phải không?”
Lận Mẫn là người duy nhất biết xu hướng tính dục của Lận Tuy trong nhà, bèn vội vàng ngăn lời chị họ nói rồi nháy mắt với Lận Tuy.
Lận Tuy cười nói: “Khi nào thích hợp em sẽ hẹn hò sau.”
Lận Mẫn dời chủ đề câu chuyện, chị họ cũng bị dời sự chú ý theo, nói qua chuyện mấy ngày sắp tới sẽ đến tiệc đính hôn của nhà họ Tống, nói tới nói lui vẫn dính đến Yên Tần, có vẻ như rất có hứng thú với y.
Là một người hiểu Yên Tần nhất, Lận Tuy không có ý định tham gia vào mấy câu chuyện này, hắn lên tầng chuẩn bị đi ngủ.
Trong ánh trăng thanh, bóng người thấp thoáng dưới tán cây ngoài sân.
Lận Tuy đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn xuống, nghĩ đến việc dạy cho Yên Tần một bài học những ngày qua.
Hắn chặn toàn bộ cơ hội rình mò của y, lúc hắn không muốn, Yên Tần thậm chí còn chẳng thể gặp được hắn dù chỉ một lần.
Khi chưa có năng lực chiếm cứ địa bàn, chú chó con nào đó chỉ dám đứng ở rìa mong ngóng nhìn từ xa.