Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 52: Không phải là anh em



Học kì mới khai giảng, tiến độ học tập của cao nhị khẩn trương hơn so với năm trước. Sau khi trải qua hai lần kiểm tra rất nhanh đã đến tháng mười.

Chân Lâm Cường đã sớm hồi phục tốt, cả người đều sinh long hoạt hổ. Vì thế còn tiếc rẻ mấy ngày vì sao không thể hưởng thụ đãi ngộ cho tiểu tổ tông như lúc nằm trên giường bệnh. Giờ này quay về trường học đối với học sinh í ẹ như hắn mà nói quả là tra tấn đến mức thống khổ.

Học kì này chỗ ngồi được thay đổi, Bùi Hướng Dương ngồi phía sau lưng Lâm Cường. Vừa mới tan học Lâm Cường liền xoay đầu “Giáo hoa, ngày 1 tháng 10 này cậu có kế hoạch gì chưa.”

1/10 có được 7 ngày nghỉ, car lớp đều hừng hực khí thế thảo luận nên đi chơi ở đâu.

Lần trước không thể tham gia chuyến du lịch bốn người, lần này Lâm Cường vốn nghĩ muốn tổ chức lại lần nữa địa điểm cũng đã tuyển chọn xong xuôi.

“Có.”

Không ngờ đến Bùi Hướng Dương lại trả lời như vậy, Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên đều quay đầu lại nhìn cậu.

Lâm Cường thương tâm muốn chết “Dương Bảo, cậu có cẩu bên ngoài đúng không.”

Hạng Thiệu Kiệt cũng rất tò mò, tính cách Bùi Hướng Dương tuy rằng rất tốt đối xử với mọi người luôn cười vui, đặc biệt dễ ở chung. Nhưng trên thực tế cậu lại rất biết cách giữ khoảng cách, ngoại từ mấy người chơi khá thân là bọn họ không thấy cậu quá thân cận với ai khác.

Lâm Cường nghiêm túc quan sát biểu tình Bùi Hướng Dương, phát hiện cậu không có nói giỡn “Đm, là thật sự! Khoảng thời gian này nếu tớ có ở đây cậu đã không bị con heo nào đó ủn đi! Hai người các người thấy người kia như thế nào!”

Bùi Hướng Dương không nhịn được trợn mắt nói “Là Hạ Sanh, đầu tuần cậu ấy đã đến hẹn tớ rồi.”

“Ồ, là Hạ Sanh à, vậy thì không có việc gì.” Lâm Cường chép chép miệng rồi sua đó cảm thấy có gì đó kì cục. Vì sao là Hạ Sanh thì hắn liền cảm thấy như vậy mới đúng là lẽ thường.

Thời điểm được nghỉ trưa, hội học sinh đến xem tình huống nghỉ trưa.

Bùi Hướng Dương trên đường đi WC về gặp được Hàn Dục có phiên trực.

Đều đã là cao tam rồi còn cần tự mình trực sao?

Bùi Hướng Dương khách khí mà gật gật đầu lại bị Hàn Dục gọi lại.

“Có việc gì ạ?”

Ánh mắt Hàn Dục lưu luyến trên mặt cậu một lần, cố gom đủ dũng khí hỏi “Ngày Quốc khánh em có hẹn gì không?”

“Em đã có hẹn với bạn rồi ạ.”

“À vậy sao.” Hàn Dục có vẻ thất vọng.

Cậu quay về chỗ ngồi bắt đầu vào giấc ngủ, sau khi tỉnh ngủ lại phát hiện Lâm Tương Bắc gửi tin nhắn đến hỏi cậu 10/1 có rảnh hay không?

Bùi Hướng Dương:….

Hôm nay mọi người bị làm sao vậy nhỉ, sao ai cũng muốn hẹn cậu.

Tiết thể dục, vì không muốn phơi nắng nên Bùi Hướng Dương ngồi dưới bóng cây nhắn tin với Hạ Sanh.

Từ sau lần Hạ Sanh thẳng thắn mọi chuyện với cậu vì không muốn để đối phương suy nghĩ nhiều mà cảm thấy cậu sẽ vì tính hướng mà xa lánh hắn. Bùi Hướng Dương lại lần nữa khôi phục lại tần suất nhắn tin với Hạ Sanh, mỗi một tin vừa gửi đi cũng rất mau nhận được tin trả lời từ hắn. Đôi khi nửa đêm cậu gửi tin nhắn bên kia cũng hồi đáp lại trong vài giây.

Điều này làm Bùi Hướng Dương cảm thấy có phải là Hạ Sanh vẫn luôn canh chừng điện thoại mà chờ tin nhắn của cậu hay không.

Hai người vừa đúng lúc nói đến cuộc hẹn đi chơi đầu tháng 10, Bùi Hướng Dương đột nhiên nhớ đến hôm nay hình như cũng có nhiều người muốn hẹn cậu.

Mang theo một tí xíu khoe khoang mà chia sẻ tin tức này cho Hạ Sanh biết.

[ Hôm nay có thật nhiều người hỏi tớ 10/1 có rảnh không á, may là cậu đã hẹn tớ từ sớm rồi nếu không cậu không có cơ hội đâu à nha.]

Đánh xong dòng tin nhắn này, Bùi Hướng Dương lại cảm thấy mình nhắn vậy có vẻ khoe khoang quá hay không.

Cậu quyết định xóa đi tin nhắn này lại ấn nhầm nút gửi.

Cậu tức thì thu hồi tin nhắn, đã thấy khung thoại bên kia không có động tĩnh gì.

Hạ Sanh chắc là chưa đọc được đâu ha.

Buổi chiều tan học cũng là lúc chính thức bước vào kì nghỉ. Hạng Thiệu Kiệt, Lâm Xuyên, Lâm Cường đã hẹn nhau đi tiệm net suốt đêm.

Phương Nhã Lan ở bên cạnh chăm sóc Bùi Ngọc còn đang nằm viện, Bùi Tử Giang đi công tác ở Giang Ninh hiện tại trong nhà không còn ai. Bùi Hướng Dương định sẽ về nhà một chuyến.

Cậu không hề nghĩ đến vừa bước ra cổng trường đã thấy Hạ Sanh. Bùi Hướng Dương liền chạy vài bước đến trước mặt hắn “Sao cậu lại tới đây vậy?”

Hạ Snah không trả lời vấn đề này, ánh mắt hắn đảo qua trên ba lô cậu rồi hỏi “Đi về nhà à?”

“Đúng vậy.”

“Cùng nhau về đi.”

“Được.”

Lúc này trên xe có rất nhiều học sinh, đừng nói đến chỗ ngồi ngay cả đứng cũng khó khăn. Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh bước lên xe thì vẫn còn chỗ đứng, theo dòng người đứng chen chúc Hạ Sanh thấy vậy liền duỗi tay bảo vệ Bùi Hướng Dương bên trong.

Phía sau đã kêu khổ không ngừng “Đừng có xích qua đây nữa, hết chỗ rồi.”

Trước cửa bị kẹt lại không ít người, lúc này tài xế mới đạp ga xuất phát.

Tháng 10 nên phương tiện công cộng không mở điều hòa, chỉ có trên đỉnh đầu tài xế có một cái quạt kêu ồ ồ. TRong xe chứa quá nhiều người, nhiệt khí bốc lên tràn ngập bên trong xe.

Có nữ sinh vóc dáng nhỏ con, bị kẹp đến mức phải đứng nhón chân.

Bùi Hướng Dương vì muốn để nữ sinh bên cạnh đứng vững chút nên nhừng lại tay vịn cho nàng nắm, còn bản thân lại đứng thẳng chen chúc trong thùng xe.

Phía trước là đèn đỏ nên xe phanh gấp, toàn bộ thùng xe đều phát ra tiếng “A” ngắn ngủi. Bùi Hướng Dương cũng đột nhiên không phòng ngừa mà la lên một tiếng. Vì không có thứ gì để nắm lấy nên cả người cậu đổ rạp về phía trước, nhưng ngay lúc ấy cậu được một bàn tay gắt gao siêt chặt eo ôm về trong lòng ngực.

Trong xe chen lấn là thế, chờ đến khi đứng vững vàng rồi. Bùi Hướng Dương mới ý thức được cả người cậu đều dựa lên người Hạ Sanh. Gương mặt dán ở ngực hắn, cậu dễ dàng nghe được tiếng tim đập hữu lực trên lồng ngực dày rộng của thiếu niên.

“Thình thịch, thình thịch,..” Hắn chauw bao giờ đứng gần một người đến như vậy, chọc cho con tim đập vang như tiếng trống.

Nếu như trước đây Bùi Hướng Dương sẽ chẳng nghĩ nhiều, nhưng mà mấy hôm trước vừa nghe được Hạ Sanh công khai tính hướng. Cậu liền không thể không duy trì khoảng cách.

Bùi Hướng Dương muốn tránh khỏi lồng ngực Hạ Sanh, nhưng bàn tay đặt trên eo lại không hề có ý buông lõng ngược lại còn nắm chặt hơn.

“A không quá đông nữa rồi, cậu buông tớ ra đ…” Chữ “đi” còn chưa nói xong chiếc xe đã đột ngột phanh gấp, cả đám người trong xe đều ngã về một phía. Mà Bùi Hướng Dương bị cánh tay hữu lực Hạ Sanh ôm lại thì vẫn đứng vững.

Hai tai Bùi Hướng Dương hồng lên lại ngẩng ngẩng đầu, phát hiện ra Hạ Sanh cũng đang cúi đầu nhìn cậu.

Thiếu niên vóc dáng cao gầy nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, cánh tay mạnh mẽ nắm chặt thanh sắt, một tay khác gắt gao giữ chặt cậu. Sắc mặt hắn thập phần bình tình, cô thanh lãnh ngạo hoàn toàn không có dáng vẻ hoảng loạn khi cả thùng xe xao động.

Tiếng nói thanh lãnh truyền đến ” Đứng vững.”

Vừa chạm mắt Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương đột nhiên có chút chột dạ vội vàng thu hồi tầm mắt. Chỉ là lúc này đây cậu như là đã chấp nhận vận mệnh, thành thật để Hạ Sanh ôm vào lòng.

Bùi Hướng Dương có chút tự sa ngã mà nghĩ nghĩ, ừm, cậu ấy ôm thì ôm đi cả hai đều là nam sinh mà. Nếu cậu biểu hiện quá cứng nhắc, Hạ Sanh lại nghĩa nhiều nữa.

Thật vất vả mới xuống xe, Bùi Hướng Dương như con thỏ mà nhảy vụt ra. Trong ngực Hạ Snah vẫn còn lưu lại độ ấm Bùi Hướng Dương vừa dán vào lúc nãy. Nghĩ đến bộ dáng Bùi Hướng Dương ngoan ngoãn dựa vào người hắn, Hạ Sanh không tực giác nhếch môi.

Bùi Hướng Dương không ngờ đến Hạ Sanh đúng là đưa cậu về đến tận nhà.

Chờ chạng vạng Hạ Sanh lại gửi cho cậu một tin nhắn nói rằng hắn đã về đến nhà rồi. Bùi Hướng Dương không nhịn được hỏi một câu.

Một lát sau bên kia mới trả lời lại.

[ Thấy cậu được hoan nghênh như vậy, sợ rằng sau khi tan học lại bị người khác lừa đi mất.]

Bùi Hướng Dương nhìn tin nhắn rõ ràng lộ ra ý trêu chọc kia có chút đỏ mặt, thì ra tin nhắn kia vẫn bị hắn đọc được.

Bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, sáng hôm đó Bùi Hướng Dương đến địa điểm hẹn cùng Hạ Sanh phát hiện ra đám người Hoắc Siêu cũng ở đó.

Hoắc Siêu đã gặp cậu một vài lần, liền tiến đến chào hỏi “Chị dâu vẫn khỏe chứ, em tên là Hoắc Siêu lần trước chơi bóng rổ chúng ta đã gặp nhau rồi đấy. Đây là Lý Khiêm, Đồng Vĩ, thằng này là Vương Bằng chị nhìn cái thân hình nó kìa vậy nên cứ gọi nó là Vương Béo cũng được.”

“Mày nói hưu nói vượn cái gì đó.” Vương Bằng đưa tay đánh một cái, cười thẹn thùng nhưng vì hắn lớn lên béo nên cười rộ lên cảm giác hàm hậu lạ thường “Chào chị dâu. Chị dâu cứ vui vẻ nhé muốn gọi sao cũng được.”

Lý Khiêm “Chào chị dâu.”

Đồng Vĩ “Chào chị dâu.”

Bùi Hướng Dương:…

Hạ Sanh đi đến, duỗi tay cầm lấy balo của Bùi Hướng Dương rồi đeo lên vai nói “Đừng có gọi bậy.”

Bùi Hướng Dương lí nhí nói “Các cậu gọi tớ Bùi Hướng Dương là được rồi.”

Vương Béo nhảy tới nói “Bùi Hướng Dương, vì hướng dương mà sanh! Cùng với anh Sanh nhóm em đúng là tuyệt phối!”

Bùi Hướng Dương:…

Hạ Sanh:…

Lần này điểm đến là làng du lịch nhà Hoắc Siêu ở thành phố A. Hoắc Siêu gọi xe vừa đủ cho 5 người. Trên xe, Bùi Hướng Dương ngồi cùng Hạ Sanh.

Những người khác ồn ào nhốn nháo một trận như muốn làm Bùi Hướng Dương vui vẻ một chút mà thường thường nói chuyện với cậu vài câu. Dọc đường đi đám người lại bắt đầu thả rắm cầu vồng, khiến mặt Bùi Hướng Dương hết đỏ lại đỏ.

Rắm cầu vồng: chỉ sự khoa trương, nịn nọt, tâng bốc một người làm gì cũng là ưu điểm.

Đường đo có xa một chút, một lát sau Bùi Hướng Dương thiếp đi. Mấy người ở hàng phía sau bị ánh mắt hắc ám liếc đến, vội vàng kéo khóa miệng bắt đầu tự âm thầm chơi với nhau.

Thời điểm Bùi Hướng Dương tỉnh lại thì bọn họ đã đến đích.

Trên xe vô cùng an tĩnh, bên người chỉ còn lại một mình Hạ Sanh.

Bùi Hướng Dương xoa xoa đôi mắt buồn ngủ thì bị Hạ Sanh nắm tay lại “Đừng dụi nữa.”

Đuôi mắt bị xoa đã ửng đỏ lên.

Dụi mắt không phải là thói quen tốt, Bùi Hướng Dương buông tay xuống hỏi “Bọn họ đâu cả rồi?”

“Đã xuống xe.”

“Sao lại không gọi tớ dậy?”

Hạ Sanh rũ mắt, ánh mắt hắn lướt qua gương mặt có chút nhập nhèm cuối cùng lại dừng trên đôi môi hồng nhuận. Hắn cắng chặt hàm răng nói “Vừa đến không lâu.”

Hai người bước xuống xe, Bùi Hướng Dương lập tức bị kinh ngạc. Cậu chỉ nghe nói nhà Hoắc Siêu mở một làng du lịch, không nghĩ tời lại là khu du lịch ven biển đứng đầu nổi tiếng gần đây.

Các loại cây nhiệt đới đa dạng, tầng tầng lớp lớp kiến trúc nối tiếp nhau. Khách sạn mà bọn họ ở lại còn có một bể bơi nhỏ.

Bùi Hướng Dương chưa bao giờ được đến nơi như thế này chơi hiện có chút hưng phấn.

Hoắc Siêu đã thay quần bơi, từ cầu bơi cao mấy mét nhảy xuống hồ. Vương Béo đang nằm trên ghế bên bờ cát, thịt thịt vừa đủ lấp đầy chỗ trống.

” Mày cẩn thận chút đi, dừng như lần trước nhảy cái thôi mà ngã tới mức vỡ đầu chảy máu.”

Hai năm trước bọn họ cùng nhau đi chơi, lúc Hoắc Siêu nhảy cầu bơi muốn ra vẻ này nọ mà làm bản thân vỡ đầu, nếu không phải mạng hắn lớn hiện tại cũng không còn đứng đây.

Hoắc Siêu đánh hắn một cái, lúc đánh còn bực bội rống lên “Cái miệng ăn mắm ăn muối! Đó là vì người thiết kế cái cầu nhảy kia là thằng ngu! Không biết đo khoảng cách!”

“Còn nữa lúc đó không phải vẫn còn có anh Sanh sao, tao với anh sanh đầu là âm huyết. Chắc chắn anh ấy sẽ không ngại cho tao một chút máu kia, đúng không anh Sanh?”

Hạ Sanh đứng một bên cười cười “Không nhất định.”

Hoắc Siêu làm ra biểu tình bị dao đâm vào tim, sau đó giương nanh múa vuốc nói “Anh Sanh ý của anh là sao, lần trước anh em đồng đội kề vai sát cánh cùng anh đi hiến máu mà.” Rồi sau đó hắn đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, liếc mắt nhìn Bùi Hướng Dương một cái nhanh chóng ngậm miệng.

Đám người chơi đùa bên cạnh bể bơi, buổi tối lúc về phòng.

Hạ Sanh đưa một chén canh gừng qua cho Bùi Hướng Dương. Hôm nay cậu có xuống nước chơi đùa, hơn nữa thể chất cậu tương đối kém hơi không chú ý sẽ bị cảm.

“Canh gừng này cậu lấy ở đâu thế?”

“Hoắc Siêu nhờ dì trong khách sạn nấu.”

Bùi Hướng Dương ngửa đầu uống sạch sẽ “Vậy để tớ đi cảm ơn cậu ấy.”

“Hạ Sanh ơi, thật ra những người bạn đó của cậu là người khá tốt.”

Chỉ nhìn bề ngoài tạo hình độc lạ đủ màu sắc so với những học sinh Nhất Trung, Bùi Hướng Dương đều giốn những người khác cho rằng đám người Hoắc Siêu là loại học sinh quậy phá. Nhưng mà sau khi tiếp xúc cậu lại phát hiện ngoại trừ bề ngoài những thiếu niên này chỉ khác với khái niệm học sinh tốt thôi. Bọn họ rất nhiệt tình, còn rất quan tâm cảm giác của người khác và lại còn có nghĩa khí.

Nhìn thấy bạn bè Hạ Sanh thật lòng đối xử tốt với hắn, Bùi Hướng Dương cảm thấy yên tâm không ít.

“Nhìn thấy bọn họ đối xử tốt với cậu như thế, tớ nghĩ nếu sau này tớ không ở bên cạnh cậu nữa cũng có thể yên tâm rất nhiều.”

“Không có người khác, chỉ có cậu.”

Thiếu niên đứng ở cửa một tay cầm chén, một bàn tay yên lặng nắm chặt.

Qua hai giây sau cậu mới phản ứng lại Hạ Sanh nói cái gì, mặt Bùi Hướng Dương bỗng nhiên nóng bừng.

May là Hạ Sanh đã mở cửa đi ra ngoài.

Chơi cả ngày ở bờ biển, đám Vương Béo đen đi một vòng chỉ thấy Bùi Hướng Dương còn trắng hơn.

Cả người đều đen đi “Đm vậy cũng quá vô nhân tính, người lớn lên đẹp còn chưa tính lại còn phơi nắng không bị đen nữa.”

Bùi Hướng Dương thành thật trả lời “Tớ bị đen đi rồi.”

“Trước đó trắng hơn một chút đó.”

Vương Béo:…

Lý Khiêm:…

Đồng Vĩ: “ĐCM.”

Kế hoạch là chơi ở biển 3 ngày, nhưng mà do Bùi Hướng Dương bị dị ứng hải sản liền phải bỏ đi rất nhiều kế hoạch thú vị.

Mấy người lại lên kế hoạch mới, quyết định ngày cuối cùng đi leo núi ở gần đó. Ngọn núi này nằm trong khu thắng cảnh, nghe nói phong cảnh rất đẹp.

Cả đám người hưng phấn mà lên núi, nhưng mà chưa leo được một nửa Vương Béo đã khóc lóc kêu trời gọi đất than mệt, đăth mông ngồi xuống bậc thang có chết cũng không chịu đi tiếp.

“Tao, tao, thật sự không đi được….Mấy người ai muốn đi thì đi tiếp đi, tao không đi nữa.”

Mấy người còn lại tuy không có làm quá lên như Vương Béo nhưng hiển nhiên cũng mất hứng, Hoắc Siêu lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Bọn họ bắt đầu nhìn sắc mặt Bùi Hướng Dương.

Vương Béo hít sâu một hơi “Chị dâu, chỉ cần lên tiếng thôi đám Hoắc Siêu, Đồng Vĩ chắc chắn liều mình bồi quân tử. Chị dâu không cần lo không có người đi cùng.”

“Vương Béo, mày đúng là không phải người.”

“Vậy thì làm sao, cùng một đại mỹ nhân như chị dâu leo núi ngắm cảnh là đã cho chúng mày mặt mũi rồi.”

Bùi Hướng Dương biết thật ra bọn họ không hứng thú với việc leo núi, chỉ là đang quan tâm cậu thôi. Cũng là do ban đầu chính Bùi Hướng Dương mở lời đề nghị leo núi.

“Hay là các cậu cứ xuống núi trước đi. Tớ có thể tự đi tiếp.”

Tới cũng tới rồi, mắt thấy đã đi đươc nửa chặng đường. Bùi Hướng Dương muốn đi đến đích.

Hạ Sanh ở bên cạnh trầm mặc mới mở miệng nói “Tụi bây cứ xuống dưới núi chờ đi, tao đi cùng cậu ấy.”

Vương Béo sung sướng kêu lên “OK! Vậy chúng em không quấy rầy thế giới riêng tư của hai người nữa!

Bạn bè Hạ Sanh nói tốt thì cũng tốt nhưng mà đôi khi nói chuyện không đứng đắn.

Lỗ tai Bùi Hướng Dương bị nói đến múc có chút nóng lên.

Hạ Sanh cứ như vậy đi theo sau cậu, thấy vành tai cậu hồng hồng thâm tâm lại động đậy. Lại sợ quá sốt ruột khiến Bùi Hướng Dương cảm thấy ghê sợ.

“Bọn họ thường hay nói chuyện không suy nghĩ, thích nói giỡn nên cậu không cần để trong lòng.”

Giữa các nam sinh với nhau đôi khi đúng là thích đùa giỡn như thế, nếu quá so đo ngược lại cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi.

Bùi Hướng Dương đáp lại “Tớ không để ý đâu mà.”

Hạ Sanh lẳng lặng nhìn cậu, nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Leo thêm một đoạn nữa, thể lực Bùi Hướng Dương đã bắt dầu không chống đỡ nổi nữa. Cậu thở dốc, đi hai bước nghỉ một bước. Rõ ràng nhìn thấy đỉnh núi ngay trước mắt, nhưng mà đi một quãng dài vẫn chưa thấy đến.

Trong nháy mắt cậu lại có chút hối hận sao lúc ấy không cùng đám Hoắc Siêu xuống núi cho rồi.

“Có đi được nữa không?”

Bùi Hướng Dương ngồi ở thềm đá thở dốc, ngẩng đầu thấy Hạ Sanh vẫn là bộ dạng ung dung bình thản trong lòng không khỏi có chút hâm mộ thể lực hắn. Rõ ràng đều đi một đoạn đường giống nhau, Hạ Sanh còn mang theo nước nhưng mà trông lại không có chút mệt mỏi nào.

Bùi Hướng Dương âm thầm so sánh trong lòng, khẽ cắn môi tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm cậu muốn đi tiếp do quá mỏi nên trật chân thiếu chút nữa là ngã lăn xuống bậc thang. May mắn là có Hạ Sanh đi theo sát phía sau đỡ được, mới không xảy ra thảm kịch.

Bùi Hướng Dương bị đau đến mức hốc mắt ửng đỏ, Hạ Sanh duỗi tay tới muốn xoa xoa nhưng vừa chạm vào đuôi mắt lại dừng lại kịp.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Hướng Dương, tay nhẹ nhàng nắm lấy chân cậu không để cậu phân trần mà lột vớ ra.

Cổ chân Bùi Hướng Dương tinh tế trắng đến lóa mắt, chỉ cần một bàn tay cũng có thể bắt gọn. Hạ Sanh rũ mi, che giấu ám sắc quay cuồng dưới đáy mắt “Còn đi nổi chứ?”

Bùi Hướng Dương vì động tác này của hắn làm cho xấu hổi, hơi hơi quay đầu đi mấp máy môi biểu tình không cam lòng nói ” Chắc là tớ không sao đâu.”

Giây tiếp theo, Hạ Sanh xoay người đưa lưng về phía cậu ngồi xổm xuống nói “Lên đi.”

“A….tớ không cần đâu mà.”

Cả đường đi Hạ Sanh vác theo nước uống, dù thân thể có khỏe cỡ nào cũng không có khả năng cõng thêm một nam sinh bằng tuổi đi lên núi tiếp.

“Tớ có thể tự đi tiếp được.”

Hạ Sanh quay đầu lại, hai người nhìn nhau.

Chờ đến khi Bùi Hướng Dương phản ứng lại được, cậu đã bị Hạ Sanh cõng đi rồi.

Bùi Hướng Dương thẹn thùng vùi cả mặt vào lưng hắn, trán chạm vào sống lưng vững chãi của Hạ Sanh. Xung quanh mũi là mùi hương bồ kết, mùi không quá nồng nhưng lại không có khó ngửi.

Bùi Hướng Dương có chút hoảng loạn mà nghĩ nghĩ, có khi nào cậu mắc chứng rối loạn căng thẳng* mỗi khi nhìn thấy Hạ Sanh không nhỉ. Nếu không thì tại sao mỗi lần Hạ Sanh muốn làm gì cậu liền thuận theo hắn.

*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động xảy ra trong quá khứ.

Thời tiết tháng 10 tuy không thể nói là quá nóng nhưng không thể nói là quá mát mẻ.

Đi khoảng chừng 2 phút vẫn chưa đến đỉnh núi. Hạ Sanh khống chế hơi thở thật tốt ngoại trừ tim đập nhanh hơn một chút, trên mặt không có chút gì mệt mỏi. Bùi Hướng Dương sâu sắc phát hiện thì ra người với người cũng có khoảng cách thể lực lớn đến vậy.

Lữ khách leo núi mấy ngày nay không thiếu, một nam sinh cõng một nam sinh khác leo núi luôn khiến mọi người ghé nhìn.

Mỗi lần có người đi ngang qua, cả người Bùi Hướng Dương tựa như con tôm bị luộc chín đỏ mặt vùi đầu vào hõm cổ Hạ Sanh, không dám để người ta nhìn thấy.

Tóc cậu dán vào sườn mặt Hạ Sanh, hô hấp ấp áp phả vào gáy mềm mại giống như có gì đó nhẹ nhàng cào cào đến tận con tim.

Sau khi Hạ Sanh phát hiện biểu hiện này, mỗi lần hắn thấy có nhóm du khách đều thả chậm bước chân. Lộ trình leo núi gần 40 phút, đã có 30 phút Bùi Hướng Dương chôn đầu vào cổ Hạ Sanh không dám ngẩn lên.

Thật vất vả mới tới đỉnh núi, chân cậu tuy rằng chưa khỏi hắn nhưng đã có thể đi đường một lát. Sau khi đi qua mấy ngôi chùa miếu, lại ghé vào mấy danh cảnh đặc sắc. Hai người mới chuẩn bị đi xuống núi.

Thời điểm đi xuống mới phát hiện có cáp treo để xuống núi. Lúc đi lên bọn họ đi lên từ hướng đông mà lúc xuống thì đi bằng cáp treo ở phía nam.

Thời điểm ngồi trên cáp treo, đáy hòng Hạ Sanh còn có chút tiếc nuối. Nhưng vì hắn che giấu tốt nên một chút cũng không để Bùi Hướng Dương phát hiện.

Đám người Hoắc Siêu mấy tiếng trước cũng đã về đến chân núi liền tìm quán net đi vào chơi game.

Vì cáp treo xuống dưới núi không giống nhau nên Hạ Sanh nhắn tin cho bọn họ, đến lúc đó trực tiếp tập hợp ở khách sạn.

Từ đỉnh núi đi xuống sắc trời đã ngã màu, bụng Bùi Hướng Dương không thể khống chế mà réo hai tiếng.

Cậu tự tìm một bật thang cho mình “Thấy hôm nay cậu quá vất vả nên hôm nay tớ sẽ mời cậu ăn cơm!”

Ở gần cửa phía nam có một tiệm ăn nhỏ, chỉ là một cái lều trại dựng trên đất trống bên trong chỉ có cái bếp bên ngoafu thì có vài bộ bàn ghế.

Hạ Sanh chưa từng đến mấy chỗ này, hắn hơi hơi nhấp môi không biết có nên đi không nhưng Bùi Hướng Dương bên cạnh có vẻ rất tò mò.

Cậu ngồi lên băng ghế gỗ được làm thủ công, đung đưa cái chân không bị thương ngoái đầu nhìn đông ngó tây, có vẻ cực kì sung sướng.

“Hạ Sanh ơi.” Cậu nhẹ nhàng kêu tên hắn, “Chỗ này nhìn giống hàng quán mà người ta uống trà ăn cơm trong phim truyền hình võ hiệp không nè.”

Vì sắc trời đã tối không nhìn rõ nữa, chủ quán mở đèn điện trên đỉnh lều lên.

Đèn ở đây cũng chỉ là loại đèn cũ màu vàng, ánh đèn nhanh chóng chiếu vào ánh mắt Bùi Hướng Dương. Đôi mắt thật tròn lại vô cùng xinh đẹp, giờ này khắc này trong ánh mắt đó chỉ có một mình Hạ Sanh. Làm cho hắn có chút nóng lòng nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại.

“2 phần canh suông, 1 dĩa gà cay xào giá, 1 đĩa thịt viên chiên và 1 đĩa cải thìa xào. Cái này là cái gì vậy ạ?”

“Đây chính là quả lồng đèn, đặc sản ở chỗ chúng ta đó.”

“Vậy lấy cho con thêm một phần quả lồng đèn ạ.”

Nói xong Bùi Hướng Dương đã bắt đầu ăn. Hạ Snah nói “Sao cậu không hỏi xem tôi ăn gì.”

Bùi Hướng Dương ngẩng đầu, rất chi là đương nhiên “Không phải khẩu vị của chúng ta đều giống nhau sao?”

Hạ Sanh nhấp môi có chút không thể phản bác được.

Hắn nhớ rõ khẩu vị của Bùi Hướng Dương, khi ăn cơm cùng nhau cũng không tự giác theo đó mà gọi món. Cho nên cậu ấy vẫn luôn cho rằng khẩu vị bọn họ giống nhau.

Bùi Hướng Dương có chút kén ăn, không thích ăn gừng, không ăn tỏi cũng không ăn được rau cần, an rau nhưng không thích ăn lá(?) KHi còn nhỏ vì nhà nghèo có được bữa ăn đã không tồi nên có không thích đến mấy chỉ có thể chịu đựng. Nhưng không thích chung quy vẫn là không thích, sau này điều kiện khá hơn cậu mới dám kén ăn, nhưng mà kén ăn rồi lại cảm thấy lãng phí.

Vẫn là sau khi lên sơ trung, Hạ Sanh phát hiện ra loại tâm lý áy náy mâu thuẫn này của cậu nên mới yên lặng ăn hết đồ ăn thừa của cậu. Bùi Hướng Dương lúc đầu còn ngại ngùng, mà qua lâu rồi liền trở thành hình thức hòa hợp khi hai người ở chung.

Bùi Hướng Dương ăn cơm lịch sự nhã nhặn, ăn chậm rãi. Hạ Sanh đối diện nhìn cậu một lát, yên lặng đứng dậy đi tính tiền.

Bà chủ quán hằng năm đều buôn bán ở đây, gặp đủ loại khách hàng nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy trường hợp này.

Một bên bà đứng thối tiền lẻ cho Hạ Sanh một bên nói “Tình cảm giữa hai anh em nhìn thật là tốt.”

Hạ Sanh nhận lại tiền lẻ, lạnh lùng nâng mi dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe thấy sửa lại câu nói cho đúng.

“Không phải là anh em.”

“Là người tôi thích.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bà chủ: (” ゜ロ゜)”

Bấm tay tính toán có lẽ chương sau là ở bên nhau.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.