Du Đường ôm chặt Ngụy Mặc Sinh, cảm nhận được vai áo bị nước mắt tẩm ướt từng chút một, lòng đau cực kỳ.
Ngụy Mặc Sinh đã chịu đựng quá lâu rồi.
Từ chỗ Trần Ngọc anh biết được thành tích học tập của Ngụy Mặc Sinh rất rất tốt, nếu hắn sinh ra trong một gia đình bình thường nhất định sẽ là đứa con được cha mẹ cưng nựng suốt hôm.
Anh có thể tưởng tượng lúc Ngụy Mặc Sinh đệ trình đơn xin thôi học khó chịu đến mức nào.
“Muốn đi học thì đi đi.” Du Đường vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên, nói.
“Sau lưng em còn có anh mà.”
“Anh sẽ luôn ủng hộ em.”
“Dạ, vâng…” Ngụy Mặc Sinh nghẹn ngào gật đầu, ôm Du Đường không buông tay.
Qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Hai người lại tiếp tục đi về, về đến dưới tòa nhà nơi ở của Ngụy Mặc Sinh.
Thiếu niên khóc sưng con mắt, rượu cũng tỉnh không ít, nghĩ tới cảnh mình thất thố ban nãy, bên tai có hơi đỏ lên.
“Anh Đường, em xin lỗi.” Hắn nói.
“Anh cứ xem mấy câu hồi nãy em nói là do em say quá đi…”
Tỉnh táo lại rồi, Ngụy Mặc Sinh cũng về lại hiện thực.
Căn bản hắn không có thời gian để đi học.
Trong nhà không có hắn không được.
Bang ——
Cái búng trán phát ra âm thanh thật du dương.
Ngụy Mặc Sinh ôm trán, hồng đôi mắt nhìn Du Đường.
“Cô Trần chưa gửi đơn xin thôi học của em cho hiệu trưởng, cho nên thứ hai tuần sau em đã có thể đi học rồi.” Du Đường nói chuyện nghiêm túc.
“Anh nhờ cô xin cho em miễn mấy tiết buổi tối, như vậy buổi chiều sau khi tan học, em hoàn toàn có thời gian đi sàn đấu thi đánh quyền anh, tiền thưởng còn cao hơn nữa.”
“Còn chuyện của mẹ em, nếu anh không có việc gì bận sẽ tới thăm dì, bảo đảm dì sẽ không xảy ra chuyện.” Anh nói với Ngụy Mặc Sinh.
“Cho nên, em phải vững tâm vững bước mà đi học, anh đoán là mẹ em sẽ rất vui.”
Anh cười: “Rốt cuộc, dù mấy vị phụ huynh không nói ra, trong lòng chắc chắn cũng hổ thẹn, không muốn em vì mình mà sao nhãng việc học.”
“So với việc nhìn em vây quanh mình cả ngày, theo anh dì muốn nhìn thấy em nỗ lực theo đuổi ước mơ của mình hơn.”
Ngụy Mặc Sinh ngơ ngẩn, nghẹn giọng mở lời: “Em thật sự…”
“Có thể.” Du Đường biết hắn muốn nói gì, trực tiếp đánh gãy, nói với hắn.
“Chỉ cần em muốn làm, không gì là không thể.”
Lần này, Ngụy Mặc Sinh trầm mặc rất lâu mới gật đầu thật mạnh.
Du Đường đặt tay lên tóc hắn, xoa xoa: “Thằng nhóc này, đi lên đi, nói cho dì biết tin này.”
“Anh nghĩ, dì chắc chắn sẽ rất vui.”
“Dạ!”
Nhìn bóng thiếu niên vội chạy đi ra, khóe miệng Du Đường giơ cao, tươi cười vui mừng.
【Ký chủ ngươi thật là lợi hại! Bất tri bất giác đã hoàn thành hai trong số ba nhiệm vụ chủ tuyến rồi!】
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của anh về:【Dạy vai ác đánh quyền anh và cổ vũ hắn đi học ngươi đều làm xong, bây giờ chỉ còn thiếu cuối cùng một điều kiện, ký kết hợp đồng với Tô Vũ, bị đối thủ đánh chết trên quyền đài!】
Du Đường: Thống Thống, cái thái độ hưng phấn này của ngươi…!sao ta cứ có cảm giác như đang trù cho ta chết sớm vậy?
【!!! Thống Thống không có!】Hệ thống khóc huhu.【Còn không phải do Thống Thống hy vọng ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ sao!】
Du Đường bừng tỉnh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh dần quên mất nhiệm vụ của mình.
Ban nãy cổ vũ Ngụy Mặc Sinh là vì đối phương quá giống bản thân trong quá khứ, anh đau lòng thằng bé mới có thể tìm mọi cách mà giúp hắn.
Di động trong túi di động đột nhiên rung lên, đánh gãy suy nghĩ của Du Đường, liếc mắt nhìn cái tên chớp tắt hiện trên màn hình một cái, biểu tình anh chuyển biến âm trầm.
“Alo? Tìm tôi có chuyện gì?”
“Đừng lãnh đạm như vậy mà.” Trong lòng ngực Tô Vũ ôm một người phụ nữ, uống một ngụm rượu đối phương đút cho mình.
“Tôi vừa định chúc mừng trận thắng đầu tiên của đồ đệ anh đây!”
Du Đường nhíu mày: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”
“Rồi rồi rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.” Tô Vũ nói.
“Lần trước anh đi gặp giám đốc Ngụy đúng không?”
“Hắn nói với tôi hắn rất thích anh, muốn cùng anh ăn thêm bữa cơm.” Tô Vũ hỏi.
“Anh có định đi không?”
Giám đốc Ngụy? Du Đường tìm kiếm trong đầu một lần, nhớ ra.
Ngụy Sâm là con trai cả của Ngụy gia – nhà giàu số một tại thành phố A, tính ra còn là anh em cùng cha khác mẹ với Ngụy Mặc Sinh.
Trong tiểu thuyết có viết Ngụy Sâm tuổi xuân chết sớm, sau đó con ngoài giá thú là Ngụy Mặc Sinh mới được nhà họ Ngụy tìm về, lên chức thành người cầm quyền của Ngụy gia.
“Đi.” Du Đường biết nếu không đi, Tô Vũ chắc chắn sẽ dùng một trăm phương pháp tra tấn Ngụy Mặc Sinh.
Hiện tại Ngụy Mặc Sinh phải dựa vào sàn đấu để kiếm sống, không thể tự ý đắc tội Tô Vũ.
Tô Vũ cười to: “Sảng khoái!”.