Theo tục lệ ngày mùng một đầu năm phải ăn sủi cảo, Du Đường và Ngụy Mặc Sinh sáng dậy sớm làm một nồi sủi cảo, sau khi ăn xong Du Đường lại lôi Ngụy Mặc Sinh ra đường chơi.
“Anh, mình đang đi đâu vậy?
Ngụy Mặc Sinh biết Du Đường không có người thân, y mồ côi từ tấm bé, thành phố A ngoại trừ hắn và bạn bè ở sàn đấu thì cũng không quen thân với ai.
Nên chắc hẳn không phải đi chúc tết người thân.
“Mang em đến một chỗ.” Du Đường đeo bao tay thật dày, quấn thêm mấy vòng khăn quàng cổ, sau đó đội mũ bảo hiểm nhảy lên xe máy:” Tới nơi em sẽ biết.”
” Việc gì mà anh cứ úp úp mở mở thế?” Ngụy Mặc Sinh vừa lẩm bẩm vừa ôm chặt Du Đường ngoan ngoãn ngồi sau lưng xe, lòng hiếu kỳ mỗi lúc một cao.
Du Đường chở hắn đến bệnh viện lớn nhất thành phố A.
” Tết nhất sao anh lại muốn đến bệnh viện.” Ngụy Mặc Sinh trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lẽo đẽo đi theo Du Đường. Từ khi Khương Viện qua đời, hắn rất ghét bệnh viện. Tuy biết suy nghĩ vậy không đúng, nhưng hắn chung quy vẫn thấy bệnh viện là nơi sẽ mang người thân của hắn đi mất, tránh được lúc nào thì càng hay lúc ấy.
Du Đường không trả lời, chỉ kéo tay hắn đi tới tầng năm của bệnh viện.
Đây là tầng dành cho khách V.I.P, có thể nằm đây không phải quyền quý thì cũng là nhà có gia thế giàu có.
Du Đường đưa mắt nhìn một phòng bệnh gần đó, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài người canh gác dày đặc. Y lôi Ngụy Mặc Sinh nép vào một góc, hỏi hệ thống còn bao nhiêu thời gian.
【 Vâng, để em kiểm tra. 】
Hệ thống vừa mới trả lời , một đoàn y tá bác sĩ đã ra khỏi văn phòng chạy về phía gian phòng kia, không đầy hai phút đẩy ra ngoài một người bệnh sắp chết. Người đàn ông trung niên tiều tụy nằm trên xe đẩy, bị ốm đau tra tấn triền miên khiến hai má hóp vào, hốc mắt tan rã, ngoặt đầu, mắt dừng lại ngay chỗ Ngụy Mặc Sinh đang đứng trốn. Tầm mắt hai người giao nhau, Ngụy Mặc Sinh bỗng ngơ ngẩn, mày nhíu lại.
Ra khỏi bệnh viện, hắn hỏi Du Đường:” Anh Đường, rốt cuộc anh mang em đến đây để làm gì?”
Sau khi người kia bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, Du Đường lại không nói gì dắt hắn xuống lầu, làm hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Đừng hỏi.” Du Đường lại búng trán hắn một cái:” Sau này có dịp sẽ giải thích cho em .”
Người đó là Ngụy Xướng, cha ruột của Ngụy Mặc Sinh, ông bị bệnh tật tra tấn hai năm nay đã là đèn cạn dầu, hôm nay là ngày ông ra đi mãi mãi.
Tuy rằng Ngụy Mặc Sinh đối với Ngụy Xướng có hận thù, Du Đường cũng cảm thấy Ngụy Xướng chung quy cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng y nghĩ ông ta dù sao cũng là cha ruột của Ngụy Mặc Sinh, y muốn để Ngụy Mặc Sinh gặp được cha ruột một lần cuối cùng. Sau này cũng không cần phải tiếc nuối điều gì
” Sao anh lúc nào cũng nói thế với em?” Ngụy Mặc Sinh nổi cáu:” Tết nhất mùng một mùng hai, tự nhiên chạy đến bệnh viện nhìn người ta đi cấp cứu, bảo nói gì cũng không chịu nói.”
Du Đường quay sang dỗ ngọt hắn:” Đừng giận mà, đi, đi xem phim đi, anh sẽ mua một bịch bắp rang thật to cho em.”
” Cái tên này, anh định dùng một hộp bắp rang bơ để vuốt lông em à?”
” Thế em muốn như thế nào?”
Ngụy Mặc Sinh kề mặt lại gần :” Thơm em thêm một cái nhé?”
Hắn cười: ” Anh, anh thơm em một cái, em sẽ hết giận.”
“……” Du Đường nhìn người đi đường xung quanh : “Ở chỗ này à?”
“Vâng.”
“Hay đổi chỗ khác kín đáo hơn một tí?”
“Không được, không chịu.”
Du Đường bó tay, nhanh nhẹn đặt lên má Ngụy Mặc Sinh một cái hôn. Thanh niên lòng đầy thỏa mãn cười tươi đến mức đôi mắt đào hoa cong thành vầng trăng non.
Sau đó hắn lại kỳ kèo đòi đi trượt băng, trượt tuyết, cái gì muốn chơi cũng đều phải đi chơi hết.
Cùng Du Đường trải qua hết mấy việc này, hắn có thể toàn tâm toàn ý dồn sức cho cuộc thi. Dù sao cũng là thi đấu cả nước, hắn muốn đoạt giải thì nhất định phải chăm chỉ dồn sức chuẩn bị.
Hắn muốn trở thành niềm tự hào của Du Đường.
Muốn làm anh nở mày nở mặt khi có bất cứ ai nhắc đến hắn.
*
Ngày 10 tháng 3, trước khi Ngụy Sâm ra nước ngoài Du Đường có tìm gặp anh ta một lần.
Nhờ vả đừng tiết lộ chuyện mình tham gia đấu trường sinh tử cho Ngụy Mặc Sinh.
Tên Tô Vũ bên kia thì dễ, có tiền là giải quyết được ngay nhưng Ngụy Sâm thì rất khó nói trước. Y biết đối phương sẽ gặp tai nạn máy bay nhưng mà bây giờ tên này còn chưa đi, nếu lên cơn bày trò đùa dai mang chuyện này nói với Ngụy Mặc Sinh thì mình công toi mất.
” Tôi quả thật không hiểu nổi cậu.” Ngụy Sâm mặt toàn dấu chấm hỏi:” Cậu bán mạng vì cậu ta còn không muốn cậu ta biết?”
” Ngụy tổng, trên đời này không thiếu những chuyện kỳ lạ, chuyện ngài không hiểu còn nhiều.”
Du Đường cũng không thể giải thích cho Ngụy Sâm, mình đã lấy được thứ cần thiết từ Ngụy Mặc Sinh, bây giờ lại sắp rời bỏ hắn. Y muốn làm chuyện này để khiến bản thân không cảm thấy áy náy.
“Được thôi.” Ngụy Sâm nói :” Ngày 12 tháng 3 , tôi sẽ cố gắng về sớm để xem trận đấu, cậu chuẩn bị cho thật tốt, đến lúc đó cố đừng bị thua thảm quá đấy, cho tôi chút mặt mũi nhé.”
Du Đường nhẹ nhàng thở ra: “Biết rồi.”
*
Lúc Du Đường về đến nhà thì thấy Ngụy Mặc Sinh đang nấu cơm. Khoảng thời gian này đang gấp gáp chuẩn bị cho cuộc thi, đáng lẽ hắn không nên về sớm vậy mới đúng. Vì cảm thấy kỳ lạ, y đến phòng bếp hỏi: ” Hôm nay sao em về sớm vậy?”
“Giáo viên bảo em ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, dùng trạng thái tốt nhất tham gia cuộc thi.”
Hắn tắt lửa, đổ thức ăn ra đĩa :” Lúc nãy em có đến sàn đấu tìm anh.”
Du Đường sửng sốt : “Em đến lúc nào?”
“5 giờ rưỡi.”
” Sao em không gọi anh? Chờ anh rồi chúng ta cùng về.”
” Em nhìn thấy anh đang nói chuyện với Ngụy Sâm.” Ngụy Mặc Sinh nắm chặt cái muôi trong tay, lại chậm rãi buông ra, ngẩng lên nhìn Du Đường:” Anh, anh nói thật cho em biết, có phải chuyện anh hứa ở bên em đối với anh chỉ là chuyện dỗ trẻ con cùng nhau chơi trò gia đình không.”
” Có phải dù em có làm gì thì cũng không thể thay thế vị trí của Ngụy Sâm trong lòng anh đúng không, anh ta mới là người được anh yêu, mà em, ở trong mắt của anh , vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ càn quấy không chịu lớn! “
” Anh không hề nghĩ như thế….” Du Đương không ngờ phản ứng của Ngụy Mặc Sinh lại lớn đến vậy, y giải thích :”Anh tìm anh ta bởi vì yêu cầu của sếp…..”
” Lúc nào anh cũng lấy cái cớ này ra dùng.”
Ngụy Mặc Sinh nắm chặt vai Du Đường, đôi mắt phiếm hồng:” Lúc trước anh bảo với em không có quan hệ gì với Ngụy Sâm, bây giờ lại giấu em gặp riêng anh ta.”
Hắn cảm thấy hắn sắp hỏng mất rồi, ấm ức hỏi: “Anh, anh rốt cuộc xem em là gì của anh?”
Du Đường ngơ ngẩn.
Tim y đột nhiên nhói đau. Lời này hình như y đã từng nghe qua rồi. Nghe thấy ở đâu nhi.
Nhưng dáng vẻ ngẩn người của y lại thu hết vào trong mắt Ngụy Mặc Sinh, khiến hắn cho rằng bản thân đoán đúng tâm tư người yêu rồi.
Ánh sáng trong đôi mắt dần ảm đạm, hóa ra chỉ là hắn tự mình đa tình. Hắn nghĩ hai tháng vừa qua , Du Đường dịu dàng như thế, chiều chuộng yêu thương hắn như thế là đã mở lòng ra rồi.
Hắn cử ảo tưởng rằng sau cuộc thi, đối phương sẽ nhận lời tỏ tình, chính thức ở bên cạnh hắn. Nhưng hiện thực tàn khốc, chỉ là hắn tình nguyện, chỉ một mình hắn ôm mảnh tình si mà mơ tưởng hão huyền.
Ngụy Mặc Sinh lòng nguội lạnh, hắn không cam lòng , cúi người, lần đầu tiên không suy nghĩ đến cảm thụ của đối phương, áp môi lên hôn, hung hăng cắn xé, đẩy Du Đường dựa lên vách tường.
Du Đường bị đau định đẩy Ngụy Mặc Sinh ra, lại bị nắm chặt tay, gắt gao ấn lên vách tường. Mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra khiến Du Đường cảm thấy có lẽ Ngụy Mặc Sinh đang muốn ăn y vào bụng. Đến lúc sắp ngạt thở đến nơi, nam sinh mới buông ra, kề trán lên trán y. Hàng mi dài còn vương chất lỏng ướt át.
Du Đường thấy rõ.
Là nước mắt……
Sao em lại khóc?
Lời trách cứ nghẹn lại trong cổ họng, Du Đường nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
” Anh Đường, em muốn anh……”
Ngụy Mặc Sinh nghẹn ngào, vươn tay vuốt nhẹ má y, tuyệt vọng cầu xin :” Được không?”