Tuy lúc nãy nói lẫy rằng kẻ chủ mưu não tàn nhưng Du Đường rất rõ ràng một chuyện, Lục Thanh Uyên làm gì cũng có mục đích của hắn.
Tiểu ác ma có bề ngoài bất cần đời, thật ra lại là người rất mẫn cảm.
Kể cả việc thang máy bị nổ cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, muốn xem tất cả người chơi khi rơi vào tuyệt cảnh thì mỗi người sẽ thay đổi đến mức độ nào.
Du Đường và Lục Thanh Uyên đều không phải là con người. Thể lực của bọn họ quá mức mạnh mẽ, mấy tấm thép hèn yếu kia không làm khó được hai người bọn họ, cho dù có những miếng thép cắm sâu trong đất, cũng đều bị Du Đường dùng một tay kéo lên rồi ném tất cả đến trước mặt Trần Thụ, khiến cậu ta ngạc nhiên nhìn ngó hai người thêm vài lần.
Tiếp theo là công đoạn lắp ráp và cải tạo.
Trần Thụ đứng phía dưới dây cáp, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy duy nhất ánh sáng từ đèn sân khấu, phía trên chiếc đèn to lớn là bóng tối vô tận.
Sau khi chăm chú nhìn một lúc thật lâu, Trần Thụ mới nói với Du Đường: “Du tiên sinh, tôi muốn leo lên trên đó xem thử.”
“Cậu định làm sao để lên đó?” Du Đường chỉ vào dây cáp: “Chẳng lẽ cậu định trèo lên theo dây cáp này?”
“Quá nguy hiểm. Hơn nữa………” Y nhìn về nhóm người đang đứng cách đó không xa rồi nói: “Nếu những người kia cảm thấy cậu định chạy trốn, sợ rằng sẽ sinh ra lục đục nội bộ.”
“Những người kia?” Trần Thụ cố ý nhấn trọng âm mấy từ này rồi hỏi Du Đường: “Chẳng lẽ Du tiên sinh sẽ không nghi ngờ tôi sao?”
“Anh không sợ tôi sẽ bỏ mặc các người rồi chạy thoát khỏi đây một mình sao?”
Du Đường bị hỏi thì hơi sửng sốt.
Trần Thụ nheo mắt lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Du tiên sinh và em trai anh từ đầu đến giờ đều rất bình tĩnh, giống như đang đứng ngoài xem nhất cử nhất động của tất cả chúng tôi.”
“Hơn nữa lúc vụ nổ xảy ra, tôi nhìn thấy rõ ràng anh dùng một chân nhẹ nhàng đá bay một tấm phi thép cao hơn hai mét. Còn nữa, lúc nãy hai người đi nhặt thép, cả quá trình không đổ lấy một giọt mồ hôi cũng không hề có vẻ gì là mệt mỏi.”
“Cho nên Du tiên sinh, tôi thật sự rất tò mò về anh và em trai anh, rốt cuộc hai người làm nghề gì? Tại sao lại bị ném đến chỗ này?”
Trần Thụ liên tiếp đặt câu hỏi khiến cho Du Đường ngơ ngác không biết phải trả lời thế nào. Quả nhiên việc y luôn lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra.
Lục Thanh Uyên chơi y mấy lần làm y lộ giấu vết, bây giờ còn lộ luôn cả năng lực và cả thái độ khí định thần nhàn từ đầu đến giờ, làm sao có thể qua mắt được sức quan sát của vị thiên tài khoa vật lý Trần Thụ.
Nhưng kể cả có như vậy, Du Đường cũng không cho rằng Trần Thụ có thể đoán ra được Lục Thanh Uyên chính là kẻ đứng sau mọi việc.
Nghĩ đến đây, y rũ mắt suy tư một lát, sau đó dùng 200% kỹ thuật diễn, bắt đầu nhập vai hỏi ngược lại Trần Thụ: “Trong lòng cậu chắc cũng có đáp án rồi đúng không? Về việc tôi rốt cuộc làm nghề gì, lấy đầu óc thông minh của cậu suy nghĩ một chút là ra thôi.”
“……” Thật ra đúng là Trần Thụ đã có sẵn đáp án trong đầu.
Bởi vì nghề nghiệp đặc thù của cha mẹ, còn có cả quan hệ với những cô chú kia khiến cho từ lúc còn rất nhỏ cậu ta đã tiếp xúc nhiều với những người mạnh mẽ như thế này, cho nên dựa vào năng lực của Du Đường và Lục Thanh Uyên thì chỉ có hai khả năng……….
“…… Sát thủ?” Trần Thụ hỏi: “Hay là lính đánh thuê?”
Du Đường cười thầm : Đấy thấy chưa, cần gì y phải nói, đối phương đã thay y nghĩ ra nghề nghiệp cho mình rồi.
“Đúng vậy.” Lục Thanh Uyên lại thò đầu qua, dựa sát vào người Du Đường rồi nói với Trần Thụ: “Bọn tôi là một cặp sát thủ. Thường ngày lấy cái mác anh em để giấu giếm với người ngoài, nhưng trên thực tế bọn ta là người yêu.”
Tiểu ác ma ôm choàng lấy bả vai của Du Đường, trừng mắt thị uy với Trần Thụ: “Cho nên căn bản tôi không hề có bệnh, lúc trước nói giết sạch mấy người cũng không phải nói cho vui mồm. Tốt nhất cậu nên nghĩ biện pháp ra ngoài nhanh một chút, bằng không chưa biết được tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Du Đường: “???”
Y đẩy Lục Thanh Uyên ra rồi nói với Trần Thụ: “Tôi thừa nhận chuyện lúc trước tôi lừa cậu, chúng tôi đúng là người yêu của nhau. Nhưng mà………….”
“Về chuyện đầu óc hắn có bệnh là thật, tôi thề với trời, chỉ riêng chuyện này tôi tuyệt đối không lừa cậu.”
Lục Thanh Uyên: “……”
Trần Thụ chớp mắt mấy lần rồi cười phá lên.
Cậu ta chẳng để ý một chút nào đến việc Du Đường và Lục Thanh Uyên là sát thủ mà chỉ cười ha hả rồi gật đầu: “Đúng đó, tôi cũng cảm thấy đầu óc anh ta có bệnh, việc này đúng là anh không hề lừa tôi.”
Du Đường ngăn cản Lục Thanh Uyên đang nhảy tưng tưng đòi đánh chết Trần Thụ rồi nói: “Thể lực của tôi rất tốt, so với cậu thì tôi leo lên trên xem xét tình huống vẫn hơn, hay để tôi lên trước xem sao.”
“Nhưng mà trước tiên vẫn nên hỏi ý kiến của những người còn lại trước đã, họ đồng ý thì chúng ta mới có thể tránh khỏi được việc mâu thuẫn nội bộ.”
Trần Thụ đồng ý với kiến nghị của Du Đường.
Lúc sau tất cả mọi người đều biểu quyết thông qua cái phương án này.
Việc duy nhất khiến Du Đường ngạc nhiên là, Vương Chí Bân chẳng phản bác một câu nào, người đàn ông trung niên này có vẻ như đã nghĩ thoáng ra rồi.
Trở nên trầm ổn hơn trước rất nhiều.
Người ta nói rằng tai nạn có thể mài giũa nhân tâm.
Có lẽ Vương Chí Bân đã nhận ra được sai lầm của bản thân rồi?
Nghĩ đến đây, thì Trần Thụ đưa cho Du Đường bao tay cậu ta đặc chế, y đeo vào rồi bắt đầu tóm lấy dây cáp leo lên phía trên. Dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Sau khi thành công bò lên phía trên bóng tối thì thấy được phân thân của Lục Thanh Uyên.
Tiểu ác ma cơ hồ đã hòa với hắc ám thành một thể đangnhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh đen khổng lồ, sau đó vươn tay kéo người đàn ông đang mệt đến nỗi thở không ra hơi, mồ hôi đầy đầu kia vào lòng rồi ôm siết lấy, cất tiếng hỏi: “Muốn thắng đến nỗi liều mạng như vậy sao?”
Du Đường trêu hắn: “Vậy cậu cho tôi thắng nhé?”
“Trò chơi một khi đã bắt đầu, nếu không tìm thấy đáp án chính xác thì không thể kết thúc.” Lục Thanh Uyên nói: “Mà trò chơi này thật ra là một tử cục.”
“Dù ngươi có nỗ lực đến mức nào, đến cuối cùng một người trong số họ cũng bắt buộc phải chết.” Hắn nói: “Ta vốn đã định ra người chết là Vương Chí Bân, vì trong số năm người đó, tội của lão là lớn nhất, từ lúc trò chơi bắt đầu ta đã không định để lão sống sót. Cho nên ngươi không cần phải nỗ lực đến vậy. Sáu người chơi chỉ có năm người có thể rời đi, đây là mật mã thông quan của phó bản trò chơi này.”
Lục Thanh Uyên có tư tâm, bởi vì chỉ khi nào có một người chết đi trong trò chơi, hắn mới có thể cùng Du Đường tiến hành ván tiếp theo. Trò chơi này vốn là công cụ để hắn trói chặt Du Đường. Hắn vốn dĩ là kẻ cực ác, bản tính ích kỷ.
Vì lợi ích của chính mình, hắn có thể không từ thủ đoạn.
Chỉ là một cái mạng người thôi không phải sao? Dù sao Vương Chí Bân vốn đã có tội, có chết thì cũng là do lão xứng đáng.
Du Đường nghe hiểu được ý của Lục Thanh Uyên. Tuy rằng y rất kinh hãi nhưng lại không bất ngờ. Tiểu ác ma đã lấy ác chế ác quá lâu, đã thật sự sa đọa rồi.
Tự cho mình là chính nghĩa, là người chấp hành, rồi bước chân vào vực thẳm.
Đem tội ác phóng đại vô hạn, coi thường sinh mệnh, coi thường nhân tính.
Xem mạng người như cỏ rác.
Đây là tư tưởng sai lầm của Lục Thanh Uyên.
Y bắt buộc phải vặn lại cái tư tưởng này.
“Tôi hiểu rồi.” Du Đường ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Uyên rồi mỉm cười nói:” Sáu lấy năm là mật mã thông quan.”
“Hãy đợi đấy tiểu ác ma, tôi sẽ thuận lợi thông quan cho cậu xem.”