Danh sách học viên của ký túc xá không hề yêu cầu viết ra giới tính. Nhưng Lục Thanh Uyên lại đè bút chì viết chữ “Nam ” rất đậm, cơ hồ muốn bẻ gãy cây bút. Du Đường hiểu được, đây là tự tôn đàn ông của tiểu ác ma. Hắn không muốn bị nhận nhầm giới tính, cũng muốn có được sự tôn trọng tối thiểu như một người bình thường.
Nhưng giáo viên quản lý ký túc xá chỉ nâng mắt nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, cũng không nói thêm câu nào. Bạn học xung quanh vẫn còn đang châm biếm diện mạo của hắn, những con mắt cú vọ tăm tia, ánh mắt mang theo dục vọng thèm khát dừng ở trên người hắn, sắc mặt Lục Thanh Uyên tái nhợt, tay siết lại thành quyền, biểu tình bất lực khổ sở.
Trái tim Du Đường như bị ai bóp chặt, đau lòng lợi hại, y vươn tay muốn chạm vào Lục Thanh Uyên, nhưng lại chỉ có thể xuyên qua người hắn, quờ quạng trong không khí, không cách nào bắt lấy bàn tay kia.
Du Đường sững sờ khựng lại nhìn tay mình, rồi lại hỏi hệ thống: Thống Thống, tiểu ác ma nói ta phải tìm được hắn rồi mang hắn ra ngoài, đó là mật mã thông quan duy nhất của phó bản này, nhưng bây giờ ta tìm được hắn rồi lại không thể chạm vào hắn, thế thì làm sao để có thể mang hắn về nhà?
【 có khi nào Lục Thanh Uyên trước mặt ngài kia chỉ là hình chiếu ký ức, còn Lục Thanh Uyên thật thì đang ở trốn ở một góc nào đó trong không gian trò chơi này, chờ ngài đến tìm hắn?】
Du Đường nhìn quanh bốn phía.
Sân trường rộng lớn, ký túc xá được xây bằng gạch đỏ, tường quét vôi trắng, trên tường còn viết khẩu hiệu tuyên truyền màu đỏ, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, cúi đầu xuống có thể cảm nhận được bản thân đang đạp trên nền gạch đá của sân trường, chân thật đến mức khiến người ta tưởng bản thân đang thật sự ở thời đại cách đây bảy mươi mấy năm.
Lục Thanh Uyên chân chính………….rốt cuộc là đang ở đâu?
Du Đường mang theo nghi vấn cất bước đi theo Lục Thanh Uyên tới tầng ba của ký túc xá.
Khi cửa gỗ cũ nát mang số 303 kẽo kẹt mở ra, Lục Thanh Uyên mới phát hiện bởi vì hắn đến chậm nên giường ngủ đã bị giành hết. Ở góc trong cùng của gian phòng chỉ còn một tầng giường trên bé tí xíu trải chiếc chiếu rách, bởi vì không gian có hạn cho nên lối lên xuống giường rất hẹp, bò lên bò xuống đều phải cố gắng lách người vào.
Tiểu ác ma tự luyến kiêu ngạo trong ấn tương của Du Đường lúc này đây chỉ là một con người bé nhỏ cực kỳ trầm mặc ít lời.
Hắn vội vàng nhìn thoáng qua đã nhận mệnh ôm hành lý của mình tới trước giường. Cũng không biết có phải do nghiệt duyên hay không, gã nam sinh đánh Lục Thanh Uyên bầm dập lúc nãy cũng chung gian ký túc xá với hắn. Bởi vì đã bị bảo an trường cảnh cáo nên người nọ cũng không ra tay với hắn nữa, nhưng khi hắn tiến vào phòng gã đã vắt chân qua một bên huýt sáo, sau đó xách đồ lên đi đến vị giường dưới đối diện với giường của Lục Thanh Uyên, rồi hầm hè nói với nam sinh đã ở đó sẵn: “Người anh em, đổi giường đi, tôi ngủ ở đây còn cậu ra chỗ tôi mà ngủ.”
Nam sinh kia thấy gã cao to vạm vỡ, thoạt nhìn không dễ chọc, vội vàng gật đầu như giã tỏi rồi cuốn gói chạy thẳng.
Sắc mặt Lục Thanh Uyên tức khắc càng trở nên khó coi.
Hắn ném hành lý lên giường rồi định nhấc chân trèo lên thang thì đã nghe gã nam sinh ngả ngớn nói: “Mày nói xem mày rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà? Lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, tao mà là mày chắc tao chẳng dám vào nhà vệ sinh nam mất!”
Du Đường nghe thấy thì tức nổ phổi.
Nhưng Lục Thanh Uyên chỉ khựng lại một chút rồi lại tiếp tục trèo lên giường tầng, không đáp lại một lời nào.
Sau khi sắp xếp giường chiếu cẩn thận, hắn lấy từ trong chiếc cặp cũ nát ra một tập thơ bị lật nhiều đến bạc màu. Thiếu niên u buồn nặng nề lẳng lặng lật từng trang sách thơ, không hề quan tâm đến những thứ xung quanh, chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình, cố gắng chật vật tìm kiếm một tia an ủi.
Lục Thanh Uyên an tĩnh như vậy lại làm Du Đường khổ sở. Y thà nhìn thấy một tiểu ác ma cười nhe ra hai cái răng nanh nho nhỏ, vừa kiêu ngạo vừa tự luyến cao giọng nói: “Ôi, ta ưu tú đến thế này, không có ai là có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của ta!”, cũng không muốn nhìn thấy hắn biến thành thiếu niên con người buồn bã yếu đuối tự ti đến mức làm lòng y đau quặn lại.
Nghĩ lại thì Lục Thanh Uyên từ nhỏ đã bị bạo lực tư tưởng, phải chịu sự đánh giá vô lý đến từ người ngoài, không được người xung quanh xem như một người đàn ông thật thụ. Hắn chỉ muốn được đối xử công bằng, muốn kết giao bạn bè, lại quá nhiều lần vấp phải trắc trở, cuối cùng thì tự phong bế chính bản thân mình, đem cảm xúc chôn giấu thật sâu xuống đáy lòng, trở nên trầm mặc ít lời.
Thế cho nên sau khi đạt được sức mạnh tuyệt đối, Lục Thanh Uyên mới dùng sự kiêu ngạo và tự luyến để tạo thành vỏ ốc ngụy trang bản thân, tất cả những lời hắn từng nói với Du Đường có lẽ cũng là nói cho chính hắn nghe.
Lúc nào cũng cường điệu sự ưu tú của bản thân, nói rằng không có ai là không thích mình, chỉ là để che giấu quá khứ từng bị khi dễ chế nhạo.
Nghĩ đến đây, Du Đường lại cảm thấy đáy lòng chua xót quặn thắt lại. Y leo thang bò lên giường của Lục Thanh Uyên, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, nhẹ nhàng quàng tay ôm lấy bả vai hắn.
Cho dù biết rằng Lục Thanh Uyên này chỉ là một hình chiếu hư ảo, y có chạm vào hắn cũng sẽ không có cảm giác gì. Nhưng giờ khắc này, Du Đường chỉ muốn làm một điều gì đó để an ủi tiểu ác ma. Muốn cho Lục Thanh Uyên cảm nhận được vẫn còn có người ở bên cạnh hắn.
Khi bàn tay của Du Đường tiếp xúc với bả vai của Lục Thanh Uyên, thiếu niên đang cúi đầu đọc sách bỗng dưng khựng lại sững sờ, hắn nhìn sang vai trái rồi lại giương mắt nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ ai.
Mặc dù thế nhưng cảm giác ấm áp vẫn xuyên qua bả vai truyền thẳng vào lòng. Lục Thanh Uyên vô thức siết chặt trang sách rồi lại chậm rãi buông ra.
Ở nơi mà Du Đường không nhìn thấy, ánh mắt của thiếu niên đang lặng yên kia đã xảy ra biến hóa. Ngón tay gầy yếu nhợt nhạt nâng lên, nhẹ nhàng trùm lên bàn tay của Du Đường đang ôm lấy hắn.
Ngoài dự đoán, lần này Lục Thanh Uyên chạm được vào Du Đường, chạm vào sự ấm áp mà hắn đã chờ đợi từ lâu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Du Đường, những câu chữ trên tập thơ kia bỗng nhiên thay đổi.
Câu thơ cuối cùng của trang sách kia biến thành một hàng chữ.
—— Đường Đường, cảm ơn anh đã chấp nhận thời niên thiếu của em.
Khi Du Đường thấy rõ được hàng chữ kia thì hình ảnh chung quanh đồng thời vỡ vụn ra thành mảnh nhỏ rơi lả tả.
Y đứng dậy thì cảnh tượng xung quanh đã nhanh chóng thay đổi. Du Đường thấy Lục Thanh Uyên đang ngồi ở phòng học nghiêm túc nghe giảng bài, nam sinh ngồi sau đạp vào ghế hắn liên tục, không cho hắn yên ổn ngồi học. Y lại thấy cảnh có một nữ sinh kia tỏ tình với Lục Thanh Uyên, ngày hôm sau bàn học của hắn đã bị một nam sinh có ý với nữ sinh kia viết lên đầy lời nhục mạ tục tĩu.
Lục Thanh Uyên rõ ràng chẳng làm bất cứ điều gì sai trái, nhưng lại trở thành đối tượng bị bắt nạt của cả trường. Các nam sinh bắt hắn tiếp rượu, bắt hắn uống rượu không ngừng, nhìn hắn đỡ bàn nôn thốc nôn tháo thì sẽ cười ha hả. Chúng hùa nhau cắt nát quần lót và vớ của Lục Thanh Uyên, còn hắt nước tiểu lên giường hắn.
Bởi vì dù cho Lục Thanh Uyên có báo lại với nhà trường thì cũng không có ai đứng ra giải quyết, cho nên tình trạng bắt nạt càng lúc càng trầm trọng, cuối cùng thì bọn chúng bắt đầu quấy rối tình dục Lục Thanh Uyên, chỉ cần hắn bước chân vào ký túc xá, chúng sẽ đè hắn ra đất, luồn tay vào trong quần áo hắn, có cơ hội là sẽ động tay động chân sờ mó cơ thể hắn.
Những ánh mắt ác ý chứa đầy dục vọng bẩn thỉu, những kẻ bàng quan cười cợt đứng nhìn, những kẻ hùa theo cổ vũ làm Du Đường cảm thấy hít thở không thông, trái tim quặn thắt như bị ai bóp chặt rồi dần dần trở nên lạnh lẽo.
Y không nhịn được nhào vào kéo Lục Thanh Uyên ra khỏi nơi địa ngục trần gian đó nhưng lại không thể chạm vào bất cứ ai. Chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu ác ma của y phản kháng kịch liệt, rồi lại bị chúng ấn ngã xuống đất đánh đập dã man.
Miệng phun ra máu tươi, mặt mũi bầm dập không ra hình người.
Bị đánh cho đến khi hôn mê.
Đợi đến khi đêm khuya tĩnh lặng, ký túc xá tắt hết đèn, thiếu niên mới tỉnh lại, đỡ lấy khung cửa chậm chạp đứng dậy. Hắn lảo đảo đi ra khỏi cửa ký túc xá, leo lên bậc thang hướng lên tầng cao nhất của ký túc xá.
Thời tiết cuối thu đã bắt đầu trở lạnh, bên ngoài lại đang mưa, nước mưa thấm ướt quần áo loang lổ vết máu, sự lạnh lẽo dần ngấm vào tận trong xương tủy thiếu niên.
Du Đường thấy Lục Thanh Uyên đứng trên sân thượng của ký túc xá, quần áo ướt đẫm dán sát vào cơ thể gầy mòn, máu loãng chảy xuôi theo khuôn mặt rơi xuống đất từ tầng năm.
Hắn cứ đứng lẳng lặng tại mép sân thượng xây bằng gạch đỏ rạn nứt, đứng yên thật lâu. Sau đó chậm rãi xoay người đối mặt với Du Đường đang sốt ruột đứng đằng sau, hắn giang rộng hai cánh tay, nhắm mắt lại, nhẹ mỉm cười rồi kiên quyết ngửa người ra khoảng không……..
——
editor anh quan