Đột nhiên cánh môi thiếu niên bị tiểu cô nương ngậm mút.
Trong chốc lát đầu óc Dư Tu Bách trống rỗng, cánh tay cứng đờ chống đỡ thân thể của chính mình, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.
Ngay từ đầu lúc ôm tiểu cô nương lên giường, hắn còn có chút lơ đễnh phân tâm. Giờ phút này tiểu cô nương liếm mút giữ chặt cánh môi hắn, làm Dư Tu Bách không khỏi hoang mang, suy nghĩ lung tung.
Trên chóp mũi thoang thoảng hương thơm cơ thể của tiểu cô nương trộn lẫn với mùi hoa quả của rượu trái cây, nhẹ nhàng, thanh thoát, lại làm say lòng người, cơ thể nàng cũng thật mềm,
chiếc cổ mảnh khảnh giống như bẻ một cái là gãy.
Làn da trắng nõn mềm mịn, Dư Tu Bách nhìn gần như vậy, cũng tìm không ra được một chút khuyết điểm nào.
Dư Tu Bách ở trước mặt Nguyên Sắt Sắt luôn luôn là tay chân nhanh hơn não, đầu óc vẫn là một bãi keo nhão lại đột nhiên giật mình, miệng cũng không cần thầy dạy mà tự biết cạy ra cánh môi mềm thơm của tiểu cô nương, đầu lưỡi lim láp da thịt non mịn, ở trong cái miệng nhỏ của nàng, vừa mút vừa liếm vài lần.
Thơm quá!
Trong miệng cảm giác ngon ngọt như Dư Tu Bách vẫn luôn nghĩ vẫn cứ như vậy mà liếm tiếp.
“Tiểu thư?”
“Tiểu thư?”
Giọng nói của nha hoàn từ ngoài cửa truyền tới, Dư Tu Bách giật mình vội vàng đứng dậy khỏi người Nguyên Sắt Sắt, tay chân hết sức luống cuống, lại đụng phải bộ ngực mềm mại của tiểu cô nương.
Trên mặt “thiếu niên ngây thơ” bị hoảng sợ càng đỏ lên.
Tay chân luống cuống đứng lên, tránh rất xa mép giường, sợ chính mình bị người phát hiện đang làm chuyện xấu.
“Mau đi chăm sóc biểu muội đi!”
“Nếu có gì không thoải mái, ngươi có thể yên tâm sai người đến tìm ta.”
Dư Tu Bách có tật giật mình vội vàng đi ra ngoài, rồi lại không yên tâm tới dặn dò nha hoàn hầu hạ Nguyên Sắt Sắt.
Thân thể nàng không tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Tâm trí Hương Vân cũng còn có chút không tỉnh táo, tất nhiên là không hề nhìn thấy biểu thiếu gia mang theo gương mặt đỏ ửng của vội vàng chạy ra ngoài, rất giống bộ dạng bị người khác trêu ghẹo.
Sau khi Dư Tu Bách rời khỏi đây, Hương Vân lại dặn dò phòng bếp nhỏ nấu chén canh cho Nguyên Sắt Sắt, nâng tiểu cô nương dậy cẩn thận đút cho nàng.
Không lâu sau, Nguyên Sắt Sắt mê mang tỉnh lại.
Bản thân Hương Vân cũng đã uống canh giải rượu, theo tửu lượng của nàng, lúc này tình hình so với thường ngày đã hoàn toàn giống nhau.
“Tiểu thư? Chúng ta làm sao bây giờ?”
Khác với vẻ bình tĩnh lúc trước, khi trong phòng chỉ có hai người các nàng, giờ phút này sắc mặt Hương Vân có chút hơi hoảng loạn.
Ngược lại là Nguyên Sắt Sắt vẫn luôn được Hương Vân chăm sóc, hơi hơi bình đạm mà cười.
“Làm theo lời điện hạ An Vương nói?”
Đầu óc Hương Vân một mảnh trống rỗng, không nghĩ ra được cách giải quyết gì.
“Hừ.”
Nguyên Sắt Sắt mạnh miệng hừ hừ một tiếng, con mắt lại lóe lên ánh sáng dường như không có ý gì tốt.
Lợi dụng nàng?
“Ngày mai chúng ta đi các Khúc Nghệ nghe một bài đi, nghe nói Tuyết Trúc mới tới, đàn rất êm tai!”
Đột nhiên Nguyên Sắt Sắt nói tới đề tài không chút liên quan đến nhau.
Hương Vân ngơ ngác gật đầu, nàng vẫn luôn tin tưởng tiểu thư nhà mình, nếu tiểu thư không vội vàng, vậy chứng tỏ tiểu thư có cách để giải quyết.
Cùng lắm thì bọn họ về lại Giao Châu, còn chưa bao giờ tới Kim Lăng. Chắng lẽ An Vương còn có thể đuổi tới Giao Châu sao?
Giao Châu không thể so với kinh thành, nhưng Giao Châu không ăn bộ dạng này.
Buổi chiều ngày hôm sau, Nguyên Sắt Sắt cùng ăn bữa cơm với Dư phu nhân, kể cho nàng ngày hôm qua có chuyện gì thú vị, Dư phu nhân biết nàng chỉ có thể uống vài chén rượu nhỏ, cũng không giống như người trong gia đình bình thường ngăn nàng lại, khuyên nhủ đủ điều rằng là con gái thì không thể uống rượu mà phủi đi sự vui vẻ của tiểu cô nương.
Không biết buổi sáng Dư Tu Bách cùng đi với ai ra ngoài, lúc dùng cơm với bà, Dư phu nhân còn phải nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu oán giận.
“Cũng không biết bồi nương nó ăn cơm thế nào!”
Nguyên Sắt Sắt vốn ân cần hiểu chuyện tự nhiên là đi khuyên giải a di, biểu ca trong lòng nàng chính là người quan trọng nhất.
Sau khi ăn xong, Nguyên Sắt Sắt báo cho Dư phu nhân buổi chiều hôm nay nàng muốn đi ra ngoài nghe một khúc nhạc.
Dư phu nhân hai tay đồng ý, tiểu cô nương ở nhà đã lâu, khổ cực ngồi xe ngựa, mỏi mệt mấy dặm trường, một chuyến khó khăn đến kinh thành, tất nhiên là muốn được ngắm nhìn, vui chơi thật nhiều.
Vừa hay bản thân Dư phu nhân cũng phải đi tham gia một buổi tụ hội giữa các phu nhân, nhưng lúc ăn cơm trưa vẫn cố ý nán lại dùng một bữa với Nguyên Sắt Sắt.
Nguyên Sắt Sắt không có sở thích gì khác, chỉ thích nghe nhạc. Trong kinh thành nơi đàn nhạc nổi tiếng nhất, chính là các Khúc Nghệ nổi danh luôn chật kín chỗ ngồi.
Người bên trong bán nghệ không câu nệ nam nữ, hầu hết mỗi người đều có bản lĩnh chơi nhạc điêu luyện, chẳng qua, nếu có nhu cầu, về phương diện nào đó, bọn họ cũng có thể chấp nhận một ít tiếp xúc da thịt.
Nhưng người phục vụ được yêu cầu kia phải tự nguyện.
Chỉ là không tiết lộ ra bên ngoài mà thôi.