Trước khi tới Bạch Vân sơn trang.
Dư Tu Bách đã gửi thư nhờ Dư phu nhân giúp hắn cầu hôn, tin còn chưa đi được mấy ngày, đã nhận được thư của mẹ hắn sai người cấp tốc phi ngựa gửi lại.
Dư Tu Bách mở thư ra xem, nội dung bức thư khiến hắn như bị sét đánh bên tai, phản ứng đầu tiên của hắn là không thể để cho Sắt Sắt biết, không bao giờ để Sắt Sắt thất vọng.
Mở đầu, Dư phu nhân liền nói bà không đồng ý hôn sự của hắn và Chu Thấm Nhiên, Dư Tu Bách không rõ, từ khi nào mà hắn và Chu Thấm Nhiên có hôn ước, ở trong phủ hắn cũng chưa bao giờ nghe được một chút gì về việc này.
Dư Tu Bách cũng không lấy gì làm vui sướng, chỉ cảm thấy rét lạnh thấu xương. Mồ hôi lạnh đổ xuống, bầu trời lập tức biến thành một màu âm u. Cảm thấy như trời cao đang đùa bỡn hắn.
Hắn muốn giấu Nguyên Sắt Sắt cho đến khi giải quyết xong vấn đề này.
Nếu hắn thật phải cùng Chu Thấm Nhiên đính hôn thì phải làm sao bây giờ? Sắt Sắt tốt như vậy, hiện tại cho dù đã đi tới bước này vẫn không muốn làm khó hắn.
Nếu nàng nghe được chuyện này e chỉ có thể trốn khóc một mình, còn sẽ gạt không cho hắn biết.
Ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, làm hắn đau lòng muốn chết.
Người hắn phái đi điều tra tình hình, tính theo ngày, hôm nay cũng nên thu được đáp án rồi.
Hôn sự của hắn cùng Chu Thấm Nhiên là cha hắn định ra, từ lời lẽ trong thư của mẹ hắn xem ra bà cũng không tán đồng hôn sự của hấn và Chu Thấm Nhiên, theo ngữ khí cho thấy nếu như bà đã biết từ lâu, bà sẽ không đột ngột phẫn nộ, chán ghét lộ rõ ra hết như vậy, trong quá khứ cũng không hề đề cập đến việc hôn nhân này với hắn.
Dư Tu Bách cũng không muốn dùng những lời lẽ như vậy để nói về một cô nương, lại là cô nương mà hn đã từng thích, nhưng hắn phải thừa nhận và biết từ đáy lòng đây là sự thật.
Bây giờ, mẹ của hắn cực kì chán ghét Chu Thấm Nhiên.
Nguyên nhân có thể khiến bà chán ghét nàng như vậy, hẳn là có liên quan tới việc mẫu thân bắt hắn đưa Chu Thấm Nhiên tới Huy Châu và việc hôn ước của hai người.
Buổi tối, Dư Tu Bách nhận được tin tức truyền tới từ kinh thành.
Quả nhiên kết quả không ngoài dự đoán của hắn, cha hắn……
Không trách được mẹ hắn sao lại oán hận.
Dư Tu Bách tuổi còn trẻ, chưa có nhiều hiểu biết về chuyện quan trường cũng như cuộc sống hiểm ác, ít nhất lúc này hắn biết được ngọn nguồn, người mà hắn luôn đồng cảm vẫn là mẹ, tình cảm của hắn luôn đứng về phía mẹ chứ không phải cha hắn.
Mẹ của hắn ở lại kinh thành, một mặt là để chăm sóc bà nội già yếu, mặt khác chính là ở lại để thu thập tin tức, bà cẩn trọng lo liệu toàn bộ tướng quân phủ, đem hết mọi chuyện trong phủ từ trên xuống dưới giải quyết thích đáng, còn việc giáo dưỡng ít nhất không để hắn giống với con cháu các quan lại khác thân mang đầy tật xấu.
Dư Tu Bách vuốt ve túi gấm nhỏ Nguyên Sắt Sắt may cho hắn, ngón tay lướt qua dấu vết đường chỉ thêu, nghĩ đến Nguyên Sắt Sắt, hắn từ góc độ của một nữ nhân tự hỏi.
Mẹ hắn, bà…… tâm trạng lúc này của bà sẽ như thế nào?
Chắc là vừa hận lại vừa yêu, bởi vì người này là Nguyên Sắt Sắt, tiềm thức Dư Tu Bách liền nghĩ sẽ không có khả năng “Hận”, hắn không thể tưởng được đến một ngày Nguyên Sắt Sắt sẽ hận hắn.
Hắn còn chưa phát hiện ra, nếu không đề cập đến chuyện này, hắn đã lâu không nghĩ đến Chu Thấm Nhiên.
Tại Bạch Vân sơn trang.
Trang chủ của Bạch Vân sơn trang là Phó Triều Sinh, tự mình mang theo người xuống chân núi tiếp đón bọn họ.
Nguyên Sắt Sắt xuống xe thấy Phó Triều Sinh, nhấc váy lên, bỏ lại Dư Tu Bách cùng đám người Hương Vân vội vã chạy tới, nhào vào lòng ngực của nam nhân dung mạo thanh tuấn, khí chất xuất phàm.
“Triều sinh ca ca!”
“Uhm, đã trưởng thành rồi.”
Trong mắt Dư Tu Bách chính là tên kia gọi là Phó Triều Sinh, gã đàn ông tuấn tú đang kiêu ngạo xoa xoa đầu Sắt Sắt, Dư Tu Bách nghe nhìn đều rất rõ ràng, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tức thật, tức thật! Còn Triều Sinh ca ca ~
Đã bao giờ nghe nàng gọi hắn là Tư Bách ca ca đâu!
Tầm nhìn sắc bén như chim ưng đã kịp bắt gặp khoảnh khắc đó, gã tiểu bạch kiểm nhướng mày nhìn hắn.
Nam nhân muốn tức giận, nhưng lại luyến tiếc tức giận với cô gái nhỏ, trong tay tên tiểu bạch kiểm kia có thuốc cứu được Sắt Sắt, phải đối xử với hắn ta thật tốt, còn phải bảo vệ hắn.
Dư Tu Bách ít khi trải qua cảm giác chết lặng như vậy.
Đó là thê tử chưa qua cửa của hắn.
Phó Triều Sinh nhìn cô gái nhỏ trong lòng ngực mỉm cười.
Phải tranh giành rồi có được mới biết quý trọng, phải cùng người khác giành lấy người mình thích thì tình cảm mới càng thêm sâu sắc.
Nguyên Sắt Sắt rất thích Dư Tu Bách, nhưng nàng tin chắc rằng kiên trì sẽ mang đến thu hoạch lớn hơn nữa, Nguyên Sắt Sắt kiên định nói rõ kế hoạch của mình cho Phó Triều Sinh.
Ngay cả cha mẹ nàng cũng không biết nàng và Phó Triều Sinh vẫn còn giữ liên lạc, mặc dù cả hai không thể gặp nhau vì cách nhau quá xa, nhưng mỗi một năm họ thậm chí còn trao đổi tranh vẽ của bản thân, cuộn tròn lại gửi cho người kia để biết cả hai đã trưởng thành như thế nào trông như thế nào.
Nguyên Sắt Sắt đã sớm nói cho Phó Triều Sinh kế hoạch của mình, ở Huy Châu hoa nhai cốc, tin tức mà nàng biết chính là Triều Sinh ca ca nói cho nàng trước đó.
Dư Tu Bách nhìn thấy hai người đối diện nhìn nhau cười ăn ý, sự ăn ý đến không thể diễn tả này làm trong lòng hắn tức muốn chết, nếu ánh mắt có thể giết người thì trên người Phó Triều Sinh sớm đã vỡ nát.
Dư Tu Bách nặn ra một nụ cười, dùng khí công chưởng một chưởng vào bụng Phó Triều Sinh, mặt hắn đanh lại, cơ bắp cơ hồ run rẩy, cắn răng nói:
“Phó huynh, thân thể nhu nhược, lại một đường mệt mỏi, không bằng chúng ta đi vào trước uống chén nước trà lại tiếp tục nói?”
“Mời vào.”
Phó Triều Sinh đáp ứng, mày cũng chưa nhăn lại tí nào, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, còn cố ý xoa xoa lên mái tóc mềm mại mượt mà của tiểu cô nương.
Khóe miệng hơi cong lên nụ cười thỏa mãn với xúc cảm trên tay có vẻ thập phần vui vẻ, ngược lại Phó Triều Sinh lại trả Dư Tu Bách một chưởng.
Trong lòng Phó Triều Sinh cũng suy nghĩ, hắn có cái gì đáng giá để thích.
Là này ư?