Nam nhân cao lớn người đầy phong trần, bàn tay to ôm nữ nhân hơi thở mong manh trong lồng ngực.
Thật ra lúc này gương mặt của A Gia Sa không thể nói là đẹp, đối với kết cục của mình nàng cũng đã đoán trước được, còn cố ý trang điểm, thoa phấn trước khi sinh.
Nàng đã từng trộm nhìn thấy thê tử của sư huynh, nàng vô cùng ghen tị với nữ nhân hạnh phúc ngây thơ ấy, nàng còn thấy sư huynh dịu dàng ôm ấp nữ nhân kia và cảnh tượng vui đùa ân ái của hai người bọn họ.
Nghĩ lại chính mình vừa không chiếm được người mình thích, mà chỉ có thể nhìn nữ nhân vì hắn khác sinh con dưỡng cái, nhìn một nhà bọn họ đoàn tụ ở Đại Lương cùng nhau ra ngoài du ngoạn.
A Gia Sa ghen ghét đến phát điên.
Dựa vào cái gì?
Liều mạng vào hơi thở cuối cùng, nàng cầu xin Dư thúc đồng ý hôn ước giữa nhi tử bọn họ, lợi dụng sự áy náy của bậc trượng phu, làm hắn đồng ý lúc hài tử còn nhỏ đưa con bé đi tập võ vỡ lòng.
“Dùng cơm xong con với mẹ cùng đi xem thử mấy cô nương đó nhé?”
Ngụy Lệ Hoa mỉm cười.
Rõ ràng thê tử của mình đang cười, Dư thúc lại cảm thấy nàng không ổn chút nào.
Nhìn mẫu thân cũng sắp sửa đồng ý, rốt cuộc Dư thúc vẫn nhịn không được, buông bát cơm cùng đôi đũa trong tay xuống, lớn tiếng chất vấn:
“Không phải thê tử của Tu Bách là cô nương Chu gia sao?”
Sự chột dạ đỏ mặt phía trước khiến sắc mặt nam nhân càng xuống sắc.
“Thê tử của nhi tử ta chỉ có thể là Chu Thấm Nhiên!”
Nghĩ đến A Gia Sa đau khổ cầu xin mình trước khi chết, di nguyện cuối cùng của nàng ta chỉ có một việc cỏn con như vậy, Dư thúc phẫn nộ buông lời cay nghiệt.
Nếu Dư Tu Bách không cưới Chu Thấm Nhiên thì nó không phải con hắn!
“Hừ.”
Dư Tu Bách đang ăn cơm không nhịn được mà cười lạnh.
Dư lão phu nhân vẫn luôn cười trào phúng kể từ khi nhi tử quăng bát cơm xuống nói những lời này, Ngụy Lệ Hoa càng tức giận, thấy Dư thúc có vẻ muốn động thủ với Dư Tu Bách, Ngụy Lệ Hoa ngay lập tức bảo vệ nhi tử, khống chế Dư thúc.
“Đây cũng không phải là nhi tử của mỗi mình ông! Là ta một mình nuôi nó mười sáu năm ở kinh thành, những lần gặp phụ thân của nó tính ra cũng chẳng được đến hai năm!”
Ngụy Lệ Hoa vừa nói vừa rơi nước mắt, ngẩng mặt quật cường vô cùng.
“Tại sao nhi tử ta nuôi lớn lại trở thành bàn đạp tình yêu của nữ nhân khác! Dư thúc, rốt cuộc ông có lương tâm hay không!”
Ngụy Lệ Hoa lạnh giọng chất vấn, câu cuối cùng hét đến lạc giọng.
“Nếu như ông không thực hiện được hứa hẹn lúc trước, trong lòng còn nhớ thương nữ nhân khác, coi nàng thành ánh trăng sáng trong lòng, vậy tại sao còn muốn hại ta lỡ dở!”
Ngụy Lệ Hoa không phải người quá mức quật cường, trong lời nói cũng có chút chịu thua kích thích sự áy náy của Dư thúc, điều này không có nghĩa là Ngụy Lệ Hoa tha thứ cho Dư thúc, là một mẫu thân, nàng thật sự muốn giải quyết các rắc rối này cho con trai.
Không muốn người nam nhân này là một chuyện, bảo vệ nhi tử của mình là một chuyện khác.
“Lời nói lúc trước của ông tất cả đều là lừa dối ta sao?”
Giọng nói của Dư thị dần dần mềm xuống, không còn cuồng loạn gào thét nữa.
Lửa giận của Dư thúc cũng bị thê tử làm giảm đi một cách kỳ lạ.
Trượng phu của mình cũng không phải vẫn còn nhớ người yêu cũ, có thì nữ nhân kia đã sớm cướp hắn đi rồi, cần gì phải chờ tới ngày hôm nay.
Cần gì phải dùng đến nữ nhi của nàng ta để khiến mình ghê tởm!
Chuyện tới bây giờ, Ngụy Lệ Hoa đã vô cùng chắc chắn, trong lòng Dư thúc hẳn đã có hình bóng nữ nhân kia, chỉ sợ còn thường xuyên nhắc tới nàng ta, làm cho Dư thúc không ngừng lưu luyến nhớ nhung nàng ta.
Cho dù Ngụy Lệ Hoa đã âm thầm hạ quyết tâm sẽ không tha thứ cho Dư thúc, bây giờ cũng không nhịn được mà muốn hỏi rõ ràng một cấu:
“Rốt cuộc ông đặt người thê tử này ở đâu?”