Ghi lại ở đây trước khi bạn vào đọc, cho những ai không đọc kỹ phần giới thiệu. Phần xưng hô công thụ tui sẽ để là “bạn – anh” và “bạn – em”. Cách xưng này tui mượn ý của bạn PL khi bạn ấy dịch ngoại truyện trên page, tui thấy hay nên edit theo cách dịch của bạn ấy luôn. Bạn có thể lựa chọn đọc tiếp hoặc dừng ở đây nếu không quen với cách xưng hô này. Tui edit truyện để phục vụ bản thân là chính nên tui thấy ổn là được. Đọc truyện để giải trí nên là bạn cảm thấy thoải mái thì đọc tiếp còn không thì thôi nha, chill.
– —————
Chu Quân Hào đẩy cửa ra, vừa thốt lên chữ “Cố” trong “Cố Vân Xuyên” thì cảm thấy một áp lực nghẹt thở ập tới, lập tức đầu óc choáng váng, cổ họng thắt lại, không thể thốt thêm lời nào. Sau một hồi, anh ta mới thấy Cố Vân Xuyên đang ngồi trên sofa cạnh bàn làm việc. Khi đối diện với đôi mắt sau kính gọng vàng của Cố Vân Xuyên, Chu Quân Hào lại cảm thấy đầu đau nhói. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước sức ép tinh thần của vị dẫn đường cấp SS, anh ta chỉ có thể giơ hai tay lên xin tha.
“Im lặng.” Một mệnh lệnh truyền qua liên kết tinh thần vào đầu Chu Quân Hào.
Chu Quân Hào lập tức làm động tác kéo khóa trên miệng, rồi giơ tay làm dấu OK mới cảm thấy nhẹ nhõm, sờ lên trán, mồ hôi lạnh đã toát ra. Anh ta đoán được phần nào chuyện gì đang xảy ra, rón rén đi đến bên sofa, quả nhiên thấy có một người đang nằm trên ghế dài, đầu gối lên đùi Cố Vân Xuyên ngủ.
Chu Quân Hào lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Vân Xuyên: Sao không về nhà ngủ?
Cố Vân Xuyên ngước mắt nhìn anh ta lạnh lùng.
Chu Quân Hào ngượng ngùng sờ đầu, anh ta nhớ ra rồi, chính anh ta đã sắp xếp cho Giang Hành nhiệm vụ huấn luyện tân binh vào buổi chiều, căn cứ cách nhà của Cố Vân Xuyên và Giang Hành quá xa, đi đi về về không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng cũng không thể trách anh ta được, Giang Hành là lính gác cấp SS trẻ tuổi và giàu kinh nghiệm nhất cả nước, khả năng càng lớn trách nhiệm càng cao, nhiệm vụ đương nhiên sẽ nhiều hơn. Nhưng… Chu Quân Hào liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Hành, chàng trai có sống mũi cao, đôi mắt sâu, hàng mi dài rủ bóng lên khuôn mặt, vẻ đẹp trai không thể che giấu sự mệt mỏi. Lính gác cấp càng cao thì năm giác quan càng nhạy bén, khi chiến đấu rơi vào trạng thái hưng phấn, rất khó để tự mình bình tĩnh lại. Nếu không có sự dẫn dắt của dẫn đường, đừng nói là ngủ, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không thể. Bất kỳ tiếng động, mùi hương hay nhiệt độ dao động nhẹ cũng khiến họ rơi vào trạng thái bồn chồn. Giang Hành vừa hoàn thành một nhiệm vụ, ít nhất đã hơn 48 giờ không nghỉ ngơi, không trách được Cố Vân Xuyên lại tức giận.
Nhưng… chẳng phải Giang Hành tự mình nhận nhiệm vụ sao? Nếu không, có cho Chu Quân Hào mười lá gan anh ta cũng không dám đối đầu với Cố Vân Xuyên. Nghĩ đến đây, Chu Quân Hào có chút can đảm, lại nhắn tin: Cặp lính gác và dẫn đường trẻ mà lần trước tôi nói với cậu, tôi đã mang tới rồi, khi nào cậu gặp họ? Nói trước, đây là do Tiểu Giang bảo tôi mang tới, cậu đừng không gặp đấy.
“Chờ.” Mệnh lệnh của Cố Vân Xuyên còn lạnh lùng hơn cả bản thân hắn, khiến Chu Quân Hào cảm thấy đầu mình vang vọng.
Chu Quân Hào nhàm chán nhìn quanh phòng, thấy ở phía bên kia có một con hổ lớn uy nghiêm đang ngủ, dưới thân nó lót một lớp chăn mềm mại, bên cạnh là một con hạc xinh đẹp đang chải lông cho nó. Đây chính là thể tinh thần của Giang Hành và Cố Vân Xuyên. Thể tinh thần có khả năng cảm nhận lạnh nóng rất thấp trong thế giới thực, nên cái chăn trông đắt tiền kia thực sự không có nhiều tác dụng. Nhưng nghĩ lại, đây là do Cố Vân Xuyên làm, thành ra cũng hợp lý, dù sao thì văn phòng này cũng gần như đã bị hắn biến thành phòng điều trị riêng cho lính gác của mình rồi.
Khi Chu Quân Hào sắp không chịu nổi nữa, một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên, anh ta nhìn thấy đồng hồ trên bàn và nhận ra đó là báo thức. Ngay sau đó, lính gác nhạy bén mở mắt ra, gần như ngay lập tức, bên tai Chu Quân Hào lại vang lên tiếng gầm của hổ. Con hổ lớn đang ngủ bị tiếng động làm tỉnh giấc, rất giận dữ, nó gập lưng lại, nhe răng gầm gừ về phía Chu Quân Hào với ánh mắt không tin tưởng.
Chân Chu Quân Hào mềm nhũn, ngồi phịch xuống sofa. Nếu như sức ép tinh thần từ dẫn đường cấp SS mang đến cho anh ta là sự kìm nén tuyệt đối, khiến anh ta không thể hành động hay suy nghĩ, thì lính gác cấp SS lại mang đến biểu hiện sức mạnh đơn giản và thô bạo, khiến Chu Quân Hào cảm nhận rõ rệt mối đe dọa của cái chết.
May mắn thay, con hạc lập tức dang cánh ôm lấy con hổ, trấn an nó. Ở bên kia, Giang Hành mơ màng ngồi dậy, vô cảm nhìn chằm chằm vào Chu Quân Hào. Đôi mắt của lính gác rất đẹp, dưới ánh nắng chúng có màu hổ phách, nhưng hình dạng mắt hơi hướng xuống, khi chưa tỉnh ngủ mà nhìn người khác thì trông rất hung dữ.
Chu Quân Hào vừa thoát khỏi miệng hổ, lúc này căng thẳng nuốt nước bọt, lắp bắp mở miệng: “Tiểu… Tiểu Giang, cái đó, tôi…” Nhưng chưa nói hết câu, anh ta đã thấy Giang Hành chui đầu vào cổ Cố Vân Xuyên.
Chu Quân Hào:…
Cố Vân Xuyên thành thạo xoa nhẹ cổ người yêu, hôn nhẹ lên tai cậu, thấp giọng dỗ dành: “Đến giờ rồi, ngủ lâu quá buổi tối sẽ khó ngủ.”
Giang Hành lẩm bẩm không biết nói gì, giọng trầm thấp, Chu Quân Hào nghe không rõ.
“Ngoan nào.” Cố Vân Xuyên tiếp tục dỗ dành, “Lát nữa có thể ăn một ít đồ ngọt.”
Lính gác cũng không thể ăn thức ăn quá đậm đà, vì sẽ làm tổn thương vị giác của họ. Tuy nhiên, nếu có dẫn đường điều chỉnh cảm giác cho họ, thì có thể ăn một chút, nhưng việc này đòi hỏi cao ở dẫn đường và tiêu hao tinh thần lực không nhỏ. Ít có lính gác nào vì thỏa mãn vị giác mà ăn đồ ngọt. Nhưng Cố Vân Xuyên không phải dẫn đường bình thường, Chu Quân Hào cười thầm, hắn là một dẫn đường không có chút nguyên tắc nào khi đối diện với lính gác của mình.
“Cay thì sao?”
Lần này Chu Quân Hào nghe rõ, Giang Hành đang mặc cả với Cố Vân Xuyên.
Giọng của Cố Vân Xuyên nhẹ nhàng: “Mèo, bạn ăn cay sẽ đau dạ dày.”
Giang Hành không nói gì, chỉ im lặng nhìn Cố Vân Xuyên, trông rất tội nghiệp.
“Một chút thôi, được không?” Dẫn đường hoàn toàn không thể chống cự.
…
Chu Quân Hào tròn mắt nhìn Cố Vân Xuyên dỗ dành Giang Hành suốt mười lăm phút, cuối cùng cũng làm dịu được con mèo lớn đang nổi cáu. Giang Hành hài lòng đứng dậy từ vòng tay Cố Vân Xuyên, cậu nhìn thấy Chu Quân Hào, dừng lại một lúc: “Anh ở đây từ nãy giờ à?”
“Ở… ừm, tôi có ở hay không nhỉ? Hình như không, ha ha.”
Giang Hành rất cao, khi đứng lên nhìn xuống Chu Quân Hào tạo ra một bóng râm nhỏ, áp lực vô cùng: “Tốt nhất là anh không ở đây.”
Nhưng Chu Quân Hào nhìn thấy tai của Giang Hành đỏ bừng, cảm thấy buồn cười, giơ tay làm động tác đầu hàng: “Tôi không ở đây, không ở đây.”
Mặt Giang Hành lạnh lùng, đi vòng qua anh ta, gọi to về phía con hổ lớn đang nằm ngửa cho con hạc chải lông: “Heo Con.” rồi thu con hổ về.
Đúng vậy, thể tinh thần uy nghiêm của Giang Hành, con hổ Siberia dài ba mét nặng ba trăm kilogram có tên là Heo Con. Dù không phải lần đầu tiên nghe thấy nhưng Chu Quân Hào vẫn cảm thấy rất thú vị, không nhịn được mà nhìn theo Giang Hành đi vào phòng tắm.
“Ái- đau đau đau!” Chu Quân Hào ôm đầu, “Cố Vân Xuyên, tôi với cậu có thù oán gì mà lại làm như vậy nữa?”
“Anh nghĩ tôi chết rồi hay sao mà cứ nhìn chằm chằm vào lính gác của tôi thế?” Giọng Cố Vân Xuyên không hề dao động khi nói.
“Tôi…” Chu Quân Hào không thể tranh cãi với kẻ ghen tuông này, đành chuyển chủ đề, “Tôi đã để hai đứa nhỏ đó lên đây rồi, tụi nó đợi dưới kia nửa buổi rồi đấy.”
Cố Vân Xuyên hỏi: “Lên đây làm gì?”
Thái độ này thật khó phân biệt ai là cấp trên, nhưng nếu không phải vì Cố Vân Xuyên thực sự lười quản lý, thì giữa hắn và Chu Quân Hào ai mới là cấp trên cũng khó nói. Chu Quân Hào đành phải thành thật giải thích: “Một dẫn đường cấp A+, mới 17 tuổi, có tiềm năng thăng tiến lớn, cậu dẫn dắt đứa trẻ này chút đi.”
“Giáo viên của trường các người đâu? Đều nghỉ việc hết rồi à?”
“… Không phải, cô bé và một lính gác cấp A+ có độ tương hợp rất cao, hai đứa đã là cộng sự một thời gian dài rồi. Chủ yếu là muốn cậu hướng dẫn về kinh nghiệm hợp tác, chẳng phải rất giống cậu và Tiểu Giang hồi đó sao?”
“Không giống.” Cố Vân Xuyên lập tức phủ định, “Chúng tôi đã là cấp S trước khi tương hợp với nhau, Giang Hành khi đó còn chưa đến 17 tuổi.”
“Hơn nữa,” Cố Vân Xuyên cắt ngang Chu Quân Hào đang định nói, “Từ cấp A+ trở lên, nỗ lực đã không còn tác dụng, thiên phú quyết định giới hạn của họ. Mà sự ăn ý thì không thể dạy được.”
Chu Quân Hào bị nghẹn lời, lý lẽ thì đúng là như vậy, nhưng dù không dạy được gì, truyền đạt chút kinh nghiệm hoặc đơn giản là khích lệ từ tiền bối cũng được chứ. Nhìn Cố Vân Xuyên khó lay chuyển, Chu Quân Hào đột nhiên cảm thấy định luật bảo toàn vật chất rất có lý, Cố Vân Xuyên nói thêm một câu với người ngoài cũng thấy phiền, nên đã dành hết sự dịu dàng và kiên nhẫn cho Giang Hành.
“Haiz, tôi thấy Tiểu Giang rất thích cậu lính gác nhà cô dẫn đường này, nếu họ không luyện thành, Tiểu Giang có phải sẽ rất buồn không?” Chu Quân Hào giả vờ tiếc nuối nói.
“… Để cô ấy vào đi.”
Tống Già Nghi lễ phép gõ cửa, nghe thấy “vào đi” liền kéo tay Phương Bồi Chi bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, ngoan ngoãn cúi chào: “Chào thầy Cố.”
Cô bé đã nghe nói tính tình Cố Vân Xuyên cực kỳ khó chịu, trong lòng căng thẳng muốn chết, vội kéo tay áo Phương Bồi Chi để cậu nhóc chào hỏi.
Phương Bồi Chi nhìn thẳng vào Cố Vân Xuyên, không kiêu ngạo cũng không tự ti, chào hắn: “Chào thầy Cố.”
Cố Vân Xuyên ra hiệu cho họ ngồi xuống, Tống Già Nghi căng thẳng kéo Phương Bồi Chi ngồi xuống.
Ba người đối diện nhau im lặng một lúc, cuối cùng Tống Già Nghi mở miệng: “Dạ, thầy Cố, em là Tống Già Nghi, cậu ấy là Phương Bồi Chi, cả hai chúng em năm nay đều 17 tuổi, đều là cấp A+… À đúng rồi, em là dẫn đường còn cậu ấy là lính gác, độ tương hợp của chúng em là 82%.” Cô bé nói một mạch.
“82%?” Cố Vân Xuyên hỏi.
“Đúng vậy!”
“82% có được coi là cao không?” Độ tương hợp ban đầu của Cố Vân Xuyên và Giang Hành là 91%, sau khi kết hợp sâu đã đạt đến 97%.
“Đây là độ tương hợp cao nhất trong năm nay ở học viện, thầy và thầy Giang đều là thiên tài trăm năm có một, độ tương hợp cao hơn người bình thường là điều đương nhiên.” Phương Bồi Chi tiếp lời, “Vì chỉ có hai thầy mới có thể chấp nhận sức mạnh của nhau.”
Những lời này Cố Vân Xuyên rất thích nghe, nên hắn cũng không truy cứu thêm, hỏi Tống Già Nghi vài câu về những kiến thức cơ bản của việc học dẫn đường. Tống Già Nghi tuy căng thẳng nhưng cũng trả lời lưu loát, tuy nhiên, cô bé thấy sắc mặt Cố Vân Xuyên thay đổi, theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy Giang Hành vừa tắm xong đi ra.
Chàng trai lau mái tóc ngắn ướt, mặc một chiếc áo ba lỗ đen, dáng người khỏe khoắn phô bày hết, những giọt nước từ tóc chảy xuống xương quai xanh, khắc họa rõ đường nét cơ bắp. Hình thể của cậu rất tuyệt vời, mạnh mẽ và cân đối, vai rộng eo thon chân dài, trông rất bắt mắt. Cố Vân Xuyên lập tức đứng dậy đi về phía Giang Hành, chắn tầm nhìn tò mò của Tống Già Nghi.
Cố Vân Xuyên dẫn Giang Hành ngồi xuống sofa, nhận khăn và lau tóc cho cậu, Giang Hành ngửa đầu nói: “Dầu gội này không thơm.”
Giang Hành vừa kết thúc nhiệm vụ, Cố Vân Xuyên chỉ kịp làm một số điều chỉnh cơ bản cho cậu, vì vậy hiện tại năm giác quan của cậu vẫn ở trạng thái cao, rất nhạy cảm với mùi hương.
“Được rồi, thay đổi. Bạn thích mùi gì?” Cố Vân Xuyên nhìn người yêu. Giang Hành vì ngẩng đầu lên nên trông có vẻ ngây thơ, lại có giọt nước rơi trên lông mi, tăng thêm cảm giác yếu đuối không đáng có ở cậu, khiến Cố Vân Xuyên cảm thấy cổ họng mình thắt lại, cúi xuống hôn nhẹ lên mũi Giang Hành.
Giang Hành để hắn hôn: “Ừm… mùi cam đi.” Lại cảm thấy nụ hôn của Cố Vân Xuyên chuyển đến môi, Giang Hành cắn nhẹ Cố Vân Xuyên: “Có người chưa trưởng thành ở đây.”
“Lúc chúng ta chưa trưởng thành cũng thường hôn nhau mà?” Dẫn đường không hài lòng khi không được hôn, nhìn vào mắt Giang Hành nói. Giang Hành lại dụi dụi vào cổ hắn, khiến tim Cố Vân Xuyên mềm nhũn, hắn kiềm chế ý nghĩ, tiếp tục lau tóc cho cậu.
Phương Bồi Chi thu ánh mắt lại, thấy Tống Già Nghi đang viết vẽ gì đó trong sổ, không khỏi ngại ngùng: “Cậu ghi lại cái gì đấy?”
“Tớ học để sau này dỗ cậu.” Tống Già Nghi không ngẩng đầu lên.
Phương Bồi Chi cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt: “Tớ không có như thầy Giang…” giỏi làm nũng như vậy. Nửa câu sau cậu nhóc không dám nói ra.
Bên kia, Cố Vân Xuyên đã lau xong tóc cho Giang Hành, Giang Hành lắc đầu, đúng kiểu con mèo lớn lắc đầu, rồi đi về phía Phương Bồi Chi, chào cậu nhóc: “Em là Phương Bồi Chi, đúng không?”
Phương Bồi Chi gật đầu: “Chào thầy Giang.”
Giang Hành ngạc nhiên một chút, nở nụ cười, có vẻ rất hài lòng với cách gọi này, cậu ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Xuyên, hơi ngẩng cằm ra hiệu: “Hai người tiếp tục đi.”
Cố Vân Xuyên lấy từ bàn ra một miếng bánh nhỏ đưa cho Giang Hành, đây là món tráng miệng mà hắn vừa hứa. Sau đó, hắn vừa điều chỉnh vị giác cho Giang Hành, vừa phân tâm kiểm tra sức mạnh tinh thần của Tống Già Nghi. Tống Già Nghi thầm kinh ngạc, cấp A+ và SS chỉ cách nhau hai bậc, nhưng thực tế lại là khoảng cách một trời một vực. Cô bé tuyệt đối không thể làm hai việc cùng lúc như vậy.
Vậy Giang Hành sẽ mạnh hơn Phương Bồi Chi bao nhiêu nhỉ? Trong mắt Tống Già Nghi, sức chiến đấu của Phương Bồi Chi đã cao hơn nhiều so với các quân nhân có kinh nghiệm. Cô nghĩ, rồi không khỏi liếc nhìn Giang Hành, thấy cậu ăn xong bánh, buồn chán lục lọi trong bàn, lấy ra một cặp kính đeo lên mũi.
Cố Vân Xuyên thấy Tống Già Nghi đi lạc suy nghĩ, nhìn theo ánh mắt cô bé, thấy Giang Hành đang đeo kính của mình. Cố Vân Xuyên có ngoại hình ôn hòa, mặc dù tính cách rất tệ khiến hắn trông lạnh lùng, nhưng khi đeo kính thì trông vẫn rất có vẻ thư sinh. Chu Quân Hào từng rất tiếc nuối khi Cố Vân Xuyên không ở lại trường làm giáo viên.
Nhưng Giang Hành lại có ngoại hình nổi bật, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan nổi bật, tạo ấn tượng mạnh mẽ, khiến cho người khác kinh ngạc. Cậu vốn không hợp đeo kính, nhưng chiếc kính gọng vàng này lại không hề làm cậu khó coi, ngược lại còn thu bớt vẻ ngông nghênh, tạo nên khí chất cao quý cấm dục.
“Thầy Giang, thầy đẹp trai quá.” Cô gái nhỏ thẳng thắn, chân thành khen ngợi.
Giang Hành đẩy kính: “Tập trung học đi, đừng nhìn tôi.” Sau đó liếc nhìn Phương Bồi Chi.
Phương Bồi Chi lập tức gật đầu: “Thầy Giang rất đẹp trai.”
Giang Hành không giấu được nụ cười nở trên môi.
Cố Vân Xuyên lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày, nhẹ nhàng tháo kính của Giang Hành: “Kính này có độ, đeo vào sẽ bị chóng mặt.” Hắn cầm kính trong tay, nhẹ nhàng dùng sức mạnh tinh thần tháo tròng kính ra, rồi đeo lại cho Giang Hành.
“Cặp kính tình nhân này.” Tống Già Nghi cười nói.
Tốt, đứa trẻ này có thể dạy dỗ được. Cố Vân Xuyên thầm đánh giá Tống Già Nghi.