Khuất Đồng Phương lén lút trong rừng, đeo trên lưng hai khẩu súng, bất chợt ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng. Cậu ta nhìn theo hướng mùi thơm, thấy một đỉnh lều màu đỏ hiện ra. Sao lại có người thực sự dựng lều ở đây?
Cậu ta cẩn thận tiến lại gần, ẩn mình sau một cái cây to, quan sát. Thấy Cố Vân Xuyên đang ngồi trên một tảng đá trước lều, trước mặt là một đống lửa nhỏ đang cháy. Áo khoác của hắn được treo trên cành cây bên cạnh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, tay cầm một nhánh cây lớn xiên qua một con thỏ đã lột da, mỡ từ thỏ nhỏ giọt xuống lửa, tỏa mùi thơm hấp dẫn.
Khuất Đồng Phương dụi mắt xác nhận mình không nhìn nhầm. Cậu ta định bước tới chỗ Cố Vân Xuyên, vừa nhấc chân lên đã cảm thấy cơn đau như dao cắt vào đầu, lập tức bước ra từ sau cây, bỏ súng xuống và lùi lại hai bước.
Cố Vân Xuyên nhìn thấy cậu ta, thu lại các xúc tu tinh thần.
Khuất Đồng Phương nhặt vũ khí lên, tiến đến bên cạnh hắn: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Đi du lịch.” Cố Vân Xuyên trả lời.
“Hả?” Khuất Đồng Phương tưởng mình nghe nhầm, “Du lịch?”
Cố Vân Xuyên không tiếp tục chủ đề này, mà hỏi lại: “Cậu có việc gì không?”
“À! Nhóc Hành đâu?”
Cố Vân Xuyên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đang đánh đập kẻ yếu.”
Giang Hành giơ tay phải, cho bốn lính gác trước mặt thấy thiết bị liên lạc trong lòng bàn tay. Cậu đang khiêu khích.
Tiếng súng đầu tiên vang lên. Giang Hành cúi người né tránh, di chuyển với tốc độ kinh ngạc tiến sát người trước mặt, kẻ đó chỉ cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân, quỳ một chân xuống đất, mặt va vào khuỷu tay, mắt tối sầm, cổ tay bị nắm chặt, tiếng súng thứ hai vang lên, phát ra từ chính khẩu súng của mình. Khi hoàn hồn lại, đồng đội đã bị Giang Hành ép phải tản ra.
Cá sấu lớn chẳng qua chỉ là loài cá lớn, còn hổ là loài mèo lớn, tinh thần thể của Giang Hành chuẩn xác cắn vào yết hầu cá sấu, cá sấu vùng vẫy mạnh mẽ, gần như nhảy lên không, nhưng vẫn không thể hất văng con hổ.
Hai người cấp A. Giang Hành suy nghĩ.
Súng trong tay chủ của cá sấu bị Giang Hành đá văng, người đó lập tức vung nắm đấm về phía cậu. Giang Hành cũng có kẻ địch phía sau, không còn chỗ né tránh, cậu liền nắm chặt cổ tay đối phương, một cú quật vai nhanh nhẹn, đập kẻ đó xuống người đồng đội của hắn ta.
Kẻ này cũng không phải cấp S. Giang Hành nghĩ.
Người thứ tư tấn công vào chân cậu, còn dẫn đường bên cạnh thì tung ra đòn tấn công tinh thần. Giang Hành không kịp tránh, ngã ngửa ra sau, nhưng không chậm trễ nửa giây, chân cậu quặp chặt cổ đối phương, mạnh mẽ quật ngược hắn ta xuống đất, dùng sức từ thắt lưng và bụng, nhẹ nhàng đứng dậy.
Cậu ép lính gác bị đánh choáng vào thân cây, trong lòng tự hỏi, làm gì có cấp S, dẫn đường nước J vừa nãy có phải lừa mình không? Cậu đang định đưa tay vào cổ kẻ này để loại hắn ta, bỗng cảm thấy suy nghĩ ngưng lại trong một thoáng, rồi đau nhói dữ dội vào đầu.
Tiếng bóp cò súng vang lên từ phía sau.
“Thả cậu ta ra.” Một giọng nữ lạnh lùng nói.
Không có lính gác cấp S, nhưng ở đây có một dẫn đường cấp S. Tim Giang Hành đập mạnh, cậu thả tay ra.
“Đặt thiết bị liên lạc xuống đất.”
Giang Hành làm theo.
Người phía sau giơ súng từ từ tiến lại gần, cẩn thận nhặt thiết bị liên lạc dưới đất. Giang Hành chú ý thấy ánh mắt của lính gác đang dựa vào cây trước mặt có một thoáng thay đổi.
Tiếng súng lại vang lên. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Hành bất ngờ kéo cổ áo lính gác, đổi vị trí của họ. Trong cuộc thi cá nhân không có cơ chế miễn sát thương cho đồng đội, lính gác bị bắn trúng đầu, bị loại khỏi cuộc thi.
Giang Hành thấy rõ hình dáng của dẫn đường cấp S. Cô ta có mái tóc đỏ rực, ánh mắt cũng bừng bừng lửa giận, các xúc tu tinh thần như một tấm lưới lớn lao về phía Giang Hành, nhưng khi chạm vào cậu lại không thể tiến thêm.
Cô gái kinh ngạc nhìn lên không trung, thấy một con hạc trắng lao xuống, tinh thần thể chồn tuyết của cô ta hoảng hốt chạy trốn. Giang Hành không bỏ lỡ cơ hội này, giành lấy khẩu súng của cô ta, bẻ quặt tay cô ta ra sau, đè lên cây, lấy thiết bị liên lạc từ tay cô ta.
Cô gái không tiếp tục kháng cự, trước khi bị loại, cô ta không thể tin hỏi: “Cậu có một dẫn đường cấp SS?”
“Sao cơ?” Giang Hành bối rối hỏi lại.
Nhưng người bị loại không thể phát ra âm thanh nữa, nếu không sẽ bị coi là vi phạm nghiêm trọng, vì thế Giang Hành không nhận được câu trả lời.
Khuất Đồng Phương nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy một con hổ lớn chui ra từ rừng, sau đó mới thấy Giang Hành. Giang Hành có hai khẩu súng lục bên hông, trên lưng đeo hai khẩu súng trường, bước hai bước đến ngồi trên tảng đá, hai tay thả lỏng, một đống đồ rơi xuống.
Khuất Đồng Phương tò mò tiến lại gần lục lọi, thấy một thiết bị liên lạc và bảy tấm thẻ của những người bị loại.
“Chết tiệt, cậu hack à?”
Giang Hành không hài lòng nhìn cậu ta: “Cậu đang làm gì ở đây? Trốn việc à?” Tay của cậu bị Cố Vân Xuyên giữ lấy, sức mạnh tinh thần quen thuộc bao quanh cậu.
“Tôi…” Khuất Đồng Phương vốn định chia cho Giang Hành một khẩu súng, nhưng giờ thấy hoàn toàn không cần thiết, cậu ta nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tôi vừa thấy một thùng tiếp tế treo trên vách đá, thùng rất nhỏ, tôi nghi ngờ trong đó có thiết bị định vị hoặc liên lạc.”
“Vách đá?” Giang Hành hỏi.
“Đúng, không biết là do lỗi phân phát hay cố ý. Dù sao cũng không liên quan đến tôi, leo vách đá bằng tay không quá nguy hiểm, cũng không biết có biện pháp bảo vệ hay không, thất bại thì không đáng.”
Mắt Giang Hành lóe lên một chút, cuối cùng cũng đè nén được ham muốn, chuyển chủ đề: “À, cậu cần súng không?”
“Không cần.” Khuất Đồng Phương xua tay, lại nhìn về phía lều trại nổi bật sau lưng, “Hai người phô trương quá rồi đấy.”
Giang Hành quay đầu lại, phía sau đầu lộ ra trước tầm nhìn của Cố Vân Xuyên. Cố Vân Xuyên thấy trên tóc cậu có dính một chiếc lá, bèn vươn tay gỡ xuống.
“Tốt đó.” Giang Hành nhếch mày, “Có thể thu hút nguồn cung cấp liên tục tự đưa đến.”
Khuất Đồng Phương nhíu mày: “Hai người thật thích tỏ vẻ.”
Giang Hành nhặt lên bảy tấm thẻ dưới đất lắc lắc, phát ra tiếng kêu xào xạc.
Khuất Đồng Phương: Khốn kiếp, thật sự cậu ta tỏ vẻ thành công rồi.
Cố Vân Xuyên nhìn bùn lầy phía sau lưng Giang Hành, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. Hắn cẩn thận xem lại con thỏ nướng trong tay, rồi đưa cho Giang Hành: “Có thể ăn rồi.”
Giang Hành nhận lấy, định cắn một miếng thì Cố Vân Xuyên vội ngăn lại: “Nóng.”
Mùi thịt thơm ngào ngạt xộc vào mũi Giang Hành, cậu không nỡ dừng lại, đành phải thổi cho thỏ nguội nhanh. Vừa nãy còn là chàng trai cool ngầu đầy khí chất, giờ lại phồng má thổi thỏ nướng, Khuất Đồng Phương nhìn thấy không nhịn được cười.
Giang Hành nghe thấy, dừng động tác rồi liếc nhìn Khuất Đồng Phương. Mặc dù không biết tại sao Khuất Đồng Phương lại cười, nhưng cậu nhạy bén nhận ra Khuất Đồng Phương đang cười mình.
Khuất Đồng Phương vội thu lại nụ cười, nói: “Tôi không có nhàn nhã như các cậu, không thể ở đây mà lười biếng nữa, tôi đi đây.”
Giang Hành nhẹ nhàng cắn một miếng thịt thỏ, thấy nhiệt độ vừa phải, vẫy tay với Khuất Đồng Phương: “Tạm biệt.”
Ăn xong thịt thỏ, Giang Hành nhớ lại lời của cô gái dẫn đường lúc nãy, cậu hỏi Cố Vân Xuyên: “Cậu đã đột phá lên cấp SS chưa?”
Mặt Cố Vân Xuyên lộ vẻ bối rối: “Chưa, sao vậy?”
“Lúc nãy, cô gái dẫn đường cấp S đó nói vậy.”
Cố Vân Xuyên cẩn thận kiểm tra một lần, chắc chắn lắc đầu: “Chưa.” Hắn nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Dù cùng là cấp S, cũng sẽ có sự chênh lệch về năng lực. Sự chênh lệch này không chỉ thể hiện ở cường độ tinh thần mà còn ở khả năng sử dụng và kiểm soát tinh thần.”
Giang Hành cười: “Vậy là cậu giỏi hơn những dẫn đường cấp S khác.”
Cố Vân Xuyên nghĩ rằng câu nói này không hoàn toàn chính xác, nhưng hắn không muốn chỉnh sửa, lời khen từ miệng Giang Hành khiến lòng hắn mềm mại.
Giang Hành dựa lưng vào tảng đá, hai tay gối sau đầu, ngắm bầu trời xanh qua mạng lưới lá cây trong rừng: “Môi trường ở đây thật tuyệt.” Cậu liếc nhìn con hổ đang nằm dưới gốc cây rửa mặt bằng móng vuốt, “Heo con rất thích.”
Cố Vân Xuyên cũng nhìn về phía con hổ lớn, nó đã rửa mặt xong, lật ngửa cái bụng lông xù, con hạc trắng thành thạo chải lông cho nó. Các loài họ mèo rất chú trọng đến vẻ ngoài của mình, hơn nữa kỹ thuật của hạc trắng rất tốt, khiến con hổ khó tính cũng rất hài lòng.
Dù đang ở trong một cuộc thi căng thẳng, Cố Vân Xuyên vẫn cảm thấy yên tâm.
Trong không gian tinh thần trống rỗng của hắn đã mọc lên một mầm non.