Những binh lính nhập ngũ vào mùa hè đều nói rằng, huấn luyện viên Giang là huấn luyện viên tốt nhất. Khi đứng nghiêm, cậu sẽ cho họ đứng theo bóng của tòa nhà để mọi người luôn được che mát trong bóng râm. Giờ nghỉ trưa và nghỉ tối luôn được giải tán trước một phút để tránh việc tranh giành thức ăn. Trong lúc nghỉ ngơi, huấn luyện viên Giang luôn ngồi cùng các tân binh, cười đùa và không hề tạo cảm giác chênh lệch tuổi tác.
Huấn luyện viên Trương của lớp bên cạnh giấu nhiều rượu ngon, các tân binh rủ nhau lén lấy rượu uống. Khi Lão Trương mở chai rượu ra uống thì chỉ thấy nước lã, tức giận đến mức mang chai rượu đến lớp ba để tìm Giang Hành hỏi chuyện. Huấn luyện viên Giang đá vào mông lớp trưởng, phạt họ nhảy ếch nửa đêm, cậu nói chưa hết câu đã nấc cụt vì say rượu.
Huấn luyện viên Giang với tửu lượng kém cỏi say rượu gục ngay tại chỗ, làm Lão Trương sợ hãi. May mắn thay, chàng lính gác trẻ tuổi nhìn có vẻ vô trách nhiệm lại có một dẫn đường hiểu lý lẽ. Lão Trương vội vàng tìm Cố Vân Xuyên tố cáo. Cố Vân Xuyên có thể hiểu lý lẽ, nhưng lý lẽ của hắn là mèo của mình. Dẫn đường nói, “Huấn luyện viên Trương, nếu anh muốn giữ lại số rượu còn lại, tốt nhất hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Các tân binh nghĩ, dẫn đường của huấn luyện viên Giang cũng không tệ.
Tuy nhiên, Cố Vân Xuyên ôm lấy chú mèo say rượu, ngăn cản các tân binh vui vẻ quay về ký túc xá, nói, “Chạy cho đến khi cồn theo mồ hôi bay hơi hết.”
Các tân binh nghĩ, chỉ có huấn luyện viên Giang là người tốt.
Nhưng Giang Hành không thích mùa đông.
Trong mùa đông, luôn có một khoảng thời gian mà tâm trạng của Giang Hành rất tệ. Khác với triệu chứng mất kiểm soát tinh thần của lính gác, đó là cảm giác bất an kéo dài và không có lý do, khiến cậu mất kiên nhẫn.
Ngày thường, chú mèo lớn có tính khó chịu khi thức dậy cần được dỗ dành trong mười phút, nhưng hôm nay, Cố Vân Xuyên phải dỗ từ khi Giang Hành thức dậy cho đến khi xuống xe và đến thao trường, nhưng bầu không khí căng thẳng vẫn bao quanh mèo. Khi còn là học sinh, Giang Hành sẽ trốn học một cách hợp lý, nhưng khi trưởng thành và trở thành một người đáng tin cậy, cậu không chỉ phải chịu trách nhiệm với bản thân mình.
Dẫn đường dính chặt vào cậu nói rằng, nếu không thoải mái phải lập tức tìm hắn. Giang Hành nghĩ, mình không phải là đứa trẻ, ngược lại, cậu còn phải chăm sóc đám trẻ chưa mọc lông kia. Do huấn luyện viên trước đó gặp tai nạn, Giang Hành vừa mới tiếp quản lớp của những lính gác trẻ này, cậu còn chưa nhớ hết tên của họ.
Gần đến Tết, khu quân sự có một trận tuyết rơi. Tuyết mùa đông ở miền Nam không giữ được lâu, nước băng trộn lẫn giẫm lên dính bết, để lại dấu chân đen sì. Sắp được nghỉ, các tân binh chỉ nghĩ đến việc về nhà đón năm mới, khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, chưa kịp để Giang Hành nói giải tán, họ đã lao về phía nhà ăn.
Lâm Chí Thành bị đẩy ngã khi đi qua Giang Hành, cậu ta bước chân lớn hơn một chút, giẫm vào vũng nước, làm tuyết bẩn văng lên ủng của những người xung quanh. Ngẩng đầu lên, cậu ta bắt gặp ánh mắt của Giang Hành.
Khác với lời đồn, Giang Hành có vẻ không mấy tốt tính, qua vài ngày tiếp xúc, Lâm Chí Thành chưa thấy cậu cười bao giờ.
Chàng lính gác trẻ lập tức đứng thẳng, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, hô: “Xin lỗi, huấn luyện viên!”
Xung quanh, những lính gác và dẫn đường đi lại. Giang Hành liếc thấy mấy lính gác chế giễu không xa, quay đầu lại thấy Lâm Chí Thành vẫn đứng yên tại chỗ, tay khép chặt vào cơ thể, cằm chạm vào ngực, trên ngực thêu số hiệu của cậu ta, 026. Cậu ta không thấp, đứng thẳng thì cao ngang Giang Hành, nhưng lúc này lại có vẻ như thấp hơn Giang Hành một cái đầu.
“Cậu định đứng đây ăn tuyết vào buổi trưa à?” Giang Hành hỏi.
Mặt Lâm Chí Thành đỏ bừng: “Xin… xin lỗi huấn luyện viên Giang, tôi đi ăn cơm đây.” Cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Hành, giơ tay cứng nhắc chào một cái rồi chạy đi. Những lính gác đẩy Lâm Chí Thành quay đầu lại cười chế giễu cậu ta, nhưng khi thấy ánh mắt của Giang Hành, họ lập tức tản ra.
Khi đi qua thùng rác lớn màu xanh bên cạnh nhà ăn, Giang Hành dừng lại. Tuyết mới đêm qua phủ lên đống rác cũ, những vật dụng sạch sẽ này rõ ràng mới bị vứt sáng nay, sách vở, ly nước, gối… còn có một túi đeo nằm rải rác trên mặt đất bên cạnh thùng rác, trông chúng đều còn mới. Giang Hành đi qua xem, thấy trên gối thêu số hiệu xanh 026.
Trong nhà ăn chỉ có tiếng bát đũa va chạm, hàng trăm tân binh ăn cơm đúng quy tắc, không ai nói chuyện. Vì vậy, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng sẽ bị lính gác cấp S nhạy bén nhận ra, những tiếng cười kìm nén vang lên từ sau lưng Giang Hành, cậu quay đầu lại nhìn, mấy lính gác cười nói nhỏ với nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía đối diện. Đối diện họ là 026.
Giang Hành đứng dậy, bước về phía bàn đó. Những lính gác kia khi thấy Giang Hành liền hoảng sợ, vội vàng cúi đầu ăn cơm. Giang Hành không đi vòng qua bàn mà bước lên bàn ăn, nhẹ nhàng đứng lên.
Bàn ăn khá rộng, hai người ngồi đối diện ăn còn có một chút khoảng trống, nhưng đĩa và bát đũa bày biện rất lộn xộn. Giang Hành không nhìn xuống, bước lớn về phía mấy người kia, mỗi bước đều đặt chính xác vào khoảng trống, không làm đổ thứ gì.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn Giang Hành, ngoại trừ 026 Lâm Chí Thành. Cậu ta cúi đầu, nắm chặt đũa trong tay, trong đĩa của cậu ta bị ai đó bỏ tuyết bẩn vào, đã tan thành vũng nước đen. Giang Hành nhìn thoáng qua, quay sang đối diện với lính gác 026, trên áo hắn ta thêu số hiệu 071.
“071,” Giang Hành nói.
“Có!” 071 buông đũa, giơ tay chào. Trong tầm nhìn của hắn ta là đôi chân thẳng tắp và đôi giày quân đội ôm sát bắp chân.
“Ngẩng đầu lên.” Giang Hành tiếp tục.
071 ngẩng đầu lên một chút. Giang Hành vốn đã cao, lại đứng trên bàn trước mặt hắn ta, nên 071 chỉ thấy đôi tay Giang Hành đút túi. Xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình, 071 không dám đối diện với ánh mắt của Giang Hành.
Giang Hành nâng chân, dùng giày đè lên yết hầu của 071, rồi móc cằm hắn ta lên, buộc hắn ta phải ngẩng cao đầu. 071 nhìn thấy biểu cảm của Giang Hành, không thể phân biệt được cảm xúc trong đôi mắt màu hổ phách đó, hắn ta nuốt nước bọt liên tục, yết hầu bị giày mài đến đau đớn.
“Nói chuyện với sĩ quan phải nhìn vào mắt họ.” Giang Hành nói, “Ừ, nhớ mặt cậu rồi, 071.” Rồi cậu hạ chân xuống, vừa vặn giẫm vào đĩa cơm của 071, đĩa kêu một tiếng vang, thức ăn trong đĩa bị hất tung, văng lên mặt 071.
“Xin lỗi, làm đổ cơm của cậu rồi.” Giang Hành nói.
Cậu quay người cúi xuống, hỏi Lâm Chí Thành: “026, tôi thấy cậu không đói lắm, thể hiện tình đồng đội, nhường cơm của cậu cho 071 thế nào?”
Lâm Chí Thành im lặng một lúc, đẩy đĩa cơm của mình ra, đáp: “Vâng, thưa sĩ quan!”
Giang Hành đứng thẳng dậy, nhìn 071 đang đứng im, mặt vẫn dính thức ăn, nói: “Ăn đi.”
Cơ mặt của 071 co giật nhẹ, hắn ta cầm đũa chọc vào đĩa cơm, nhưng mãi không đưa vào miệng. Đột nhiên hắn ta cảm thấy sau đầu nặng trĩu, cả khuôn mặt bị ấn vào đĩa cơm bẩn.
“Ưm—!” 071 phản xạ giãy giụa.
Giang Hành lại kéo cổ áo hắn lên, buộc hắn ta nhìn thẳng vào mình: “Cậu muốn tôi đút cho ăn à?”
071 vội vàng nhét cơm vào miệng.
Giang Hành xoay mũi chân, ngồi xổm trước mặt 026, nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Cậu tên gì?”
“Lâm… Lâm Chí Thành.”
“Lớn tiếng lên.”
“Lâm Chí Thành!” Lâm Chí Thành đứng thẳng người, hét to.
“Còn họ tên gì?” Giang Hành khẽ gật đầu về phía sau.
“Lữ Tử Hạo, Phương…”
“Lớn tiếng lên!” Giang Hành ngắt lời cậu ta.
“Lữ Tử Hạo! Phương Kiệt! Âu Dương Tề!” Lâm Chí Thành nhắm mắt hét lớn, trong nhà ăn thậm chí có tiếng vang vọng lại.
“Ừ,” Giang Hành tiếp tục, “họ còn làm gì nữa?”
“Họ, họ vứt đồ cá nhân của tôi.” Lâm Chí Thành nhìn thẳng vào mắt Giang Hành trả lời, “Có, có ly nước, gối, túi của tôi, và, và cả sách của tôi.”
“Tại sao?” Giang Hành hỏi.
“Tôi không biết.”
“Tại sao?” Giang Hành đứng thẳng dậy, giọng cao hơn một chút, không quay đầu lại.
Phía sau vang lên một giọng khác: “Vì, vì cậu ấy cấp thấp nhất, dễ bắt nạt…”
Lâm Chí Thành siết chặt nắm đấm, cắn răng không nói lời nào, cậu ta là người duy nhất cấp B trong đợt tân binh này.
“Lâm Chí Thành.” Giang Hành gọi.
“Có!” Lâm Chí Thành lập tức đáp.
“Đi vào phòng ngủ của 071 và các anh em tốt của cậu ta, vứt gối, ly nước, túi và sách của họ đi.”
Lâm Chí Thành sững sờ.
“Cậu muốn tôi nói lần thứ hai?” Giang Hành đứng lên, nhìn xuống cậu ta.
Lão Trương đang cầm bát cơm nhìn Tiểu Giang huấn luyện tân binh, chú ta đang xem rất thích thú thì bất ngờ bị vỗ vai một cái. Quay lại thấy mặt vị chính ủy vô dụng, chú ta cảm thấy mất hứng đi phân nửa.
“Đang làm gì đấy? Mau gọi dẫn đường của cậu ta tới!”
“Không sao đâu…”
“Sao lại không sao được? Lên bàn rồi kìa, làm cái gì vậy? Lính gác bị mất kiểm soát là chuyện nhỏ à!” Chính ủy hét lên.
Lão Trương nhún vai bất đắc dĩ, được thôi, chú ta nói vậy thì gọi dẫn đường của cậu ấy tới.
“Mau dẫn lính gác của cậu đi, như thế này ra thể thống gì…”
“Ông là lính gác à?” Cố Vân Xuyên ngắt lời. Hắn cao hơn chính ủy một cái đầu, liếc mắt nhìn xuống.
Lão Trương thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của hắn, đứng bên cạnh hả hê.
“À? Tôi không phải…”
“Ông biết cách huấn luyện lính gác không?” Cố Vân Xuyên tiếp tục hỏi.
“Tôi…”
“Ông là dẫn đường của anh ấy à?”
“Cậu…”
“Ông biết cách an ủi lính gác của tôi không?”
“Cái gì…”
“Cái gì ông cũng không biết, vậy ở đây làm gì?” Cố Vân Xuyên hỏi một loạt câu hỏi, không cho chính ủy cơ hội nói chuyện.
“Ông muốn tôi mời ông về à?” Cố Vân Xuyên hỏi câu cuối cùng.
Từ cửa sổ của nhà ăn có thể nhìn thấy rõ chiếc thùng rác lớn màu xanh lá ở cửa. Tất cả lính gác đều chú ý tới Lâm Chí Thành đang ôm một đống đồ, ném mạnh vào thùng rác.
071 đã ăn hết cơm trong đĩa, hắn ta lớn tiếng hô: “Báo cáo, ăn xong rồi!”
“Ngon không?” Giang Hành hỏi.
“Không ngon!”
“Lần sau còn ăn không?”
“Không bao giờ ăn nữa!”
Giang Hành nhìn quanh: “Ăn xong rồi thì đi, hay muốn thử cơm ngâm nước tuyết?”
Nhà ăn nhanh chóng trống trơn. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, Giang Hành đứng trên bàn, bóng cậu kéo dài. Dáng người cậu cao ráo, khí chất lạnh lùng, bàn ăn lộn xộn dưới chân cậu như một chiến trường.
Cố Vân Xuyên bước tới, ngẩng đầu nhìn mèo của mình. Mèo quay lưng về phía ánh sáng, biểu cảm ẩn trong bóng tối. Đây là một con mèo rất rất không vui. Dẫn đường thấy mềm lòng.
Hắn đưa tay ra, làm động tác ôm.
Mèo nhìn hắn một lúc, cuối cùng thả lỏng vai, ngồi xuống và chui vào vòng tay hắn. Mái tóc mềm mại của mèo cọ vào cổ dẫn đường, giọng nói mơ hồ, ẩn chứa nhiều ấm ức.
Cậu nói: “Bọn họ thật không nghe lời.”