Đường Thanh Ý đêm đó trước khi đi ngủ trong lòng có chút chờ mong.
Nếu giấc mơ của cô và Phó Hoài Ngôn là giống nhau, như vậy sau khi gặp lại anh, có phải những cảnh tượng trong mơ kia sẽ trở nên rõ ràng? Có hay không sẽ thấy những người khác xuất hiện?
Cô mang theo mong chờ đi ngủ, kết quả lại là một đêm an tĩnh không mộng.
Sáng hôm sau ngủ đến tự nhiên thức giấc, Đường Thanh Ý nhận được cuộc điện thoại của Dương Tự: “Tối qua em với chàng phi công đó nói chuyện như thế nào rồi?”
Cô cong môi trả lời: “Không có gì cả.”
Dương Tự trêu chọc: “Tiểu ca ca lớn lên đẹp trai như vậy, như nào lại không có gì đây?”
Đường Thanh Ý hiếm khi không phản bác, chỉ cười: “Chỉ là gặp mặt nói chuyện thôi.”
Cô thức dậy, trang điểm mặc quần áo, khoác lên mình bộ sườn xám màu nâu vừa mua cách đây không lâu.
Sườn xám cao cổ, siết eo, xẻ tà hai bên, cổ tay và viền áo đều được điểm xuyến bởi những bông hoa tinh xảo, màu sắc trầm ấm, in hình lá phong, tay áo tơ lụa đèn lồng mập mờ, lộ ra vẻ dịu dàng, duyên dáng khi bước đi.
Đường Thanh Ý đi thang máy xuống lầu, lái xe đến cửa hàng đồ ngọt trước.
Cô rất thích ăn đồ ngọt, nên sau khi tốt nghiệp đã tự mở một cửa hàng đồ ngọt cho riêng mình, mọi việc trong cửa hàng đều có quản lý lo liệu, cô chỉ thỉnh thoảng sẽ qua xem một chút, nếm thử một chút các món mới.
Thấy trong tiệm chật ních khách hàng, Đường Thanh Ý cũng không xuống xe, tiếp tục lái xe đi đến phía trước vài trăm mét vào bãi đỗ xe của tòa nhà trung tâm.
Bố mẹ đã mua tặng cô và anh trai một căn hộ ở đây, anh cô rất ít khi về nhà, Đường Thanh Ý mượn nhà của anh, mở một cửa hàng sườn xám, còn căn hộ của mình cô bố trí thành ngôi nhà mang phong cách Trung Hoa Dân Quốc.
Cô học chuyên ngành thiết kế thời trang, trong quá trình học, đã tự bắt đầu thiết kế sườn xám và tìm thợ may để may thành phẩm, cô thích dùng vải với màu sắc đơn giản nhưng chất liệu cao cấp, tuy giá không rẻ nhưng so với các cửa hàng cùng loại doanh số bán ra tương đối cao.
Kinh doanh sinh lời là chuyện bình thường, nhưng chuyện này Đường Thanh Ý cũng không quan tâm, dù sao nhà bình thường không có ai ở, để không cũng lãng phí.
Mà căn nhà của cô ấy, so với cửa hàng sườn xám lại càng nổi tiếng hơn.
Đường Thanh Ý không thiếu tiền trang trí, căn nhà được bố trí theo phong cách cổ xưa, nơi nào cũng đều là đồ xa xỉ tinh xảo, từ đồ dùng đến đồ trang trí, cái gì cũng đều rất giá trị, bên trong còn đặt vài bộ sườn xám và quân phục, rất nhiều người trẻ thích đến đây chụp ảnh.
Tuy là cô không có thừa kế gia nghiệp giàu có như những tiểu thư trong vòng, nhưng Đường Thanh Ý cảm thấy mình sống như vậy rất thư thái.
Dùng lời Dương Tự nói thì cô chính là một tiểu phú bà sở hữu ba cửa hàng nổi tiếng.
Dương Tự ngồi ở trong cửa hàng sườn xám, vừa thấy cô ở cửa liền cố tính cao giọng huýt sáo: “Người giàu tới rồi.”
Đường Thanh Ý cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Chị gần đây rất nhàn rỗi?”
“Đúng vậy, chị giao hết công việc cho công nhân, giờ chỉ ngồi đợi anh em trở về liền kết hôn.”
Đường Thanh Ý nghe xong hơi lộ ra chút ngượng ngùng: “Anh trai em…”
“Chị biết anh ấy cuối tháng khả năng là cũng không có quay trở lại, không sao mà, mấy năm nay đều là trải qua như vậy, cũng không phải là không đợi được.” Dương Tự chớp chớp mắt cười nói: “Đại khái chắc là kiếp trước chị nợ anh ấy đi.”
Cô vô tình nói một câu, Đường Thanh Ý lại thất thần, một lúc sau cô đột nhiên hỏi lại: “Chị tin đời người có kiếp trước sao?”
“Tin chứ.” Dương Tự không chút do dự trả lời: “Không thì tại sao bọn chị lại có thể gặp nhau? Tại sao chị với A Cảnh lại yêu nhau được? Chắc chắn là do duyên phận kiếp trước.”
Đường Thanh Ý nhớ tới người anh ở trong giấc mơ kia, cười đáp lại: “Đúng, mọi việc đều có nhân quả, duyên phận số mệnh, tất cả đều là luân hồi lặp lại mà thôi.”
Dương Tự dùng ánh mắt ái muội nhìn về phía cô: “Những lời này của em nghe sao lại có cảm giác là thâm ý khác, không phải là đang nói em với vị phi công tiểu ca ca kia chứ?”
Đường Thanh Ý khẽ gật đầu: “Em cảm thấy, em và anh ấy kiếp trước có quen biết.”
Nên nói là chắc chắn quen biết, bởi vì anh ấy và anh trai cô là bạn tốt của nhau, chỉ là không biết, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Dương Tự nghe vậy kích động: “Vậy hai người có muốn tiếp tục mối tiền duyên này nữa hay không?”
Đường Thanh Ý suy nghĩ chút rồi đáp: “Phải xem nhân duyên kiếp này.”
Rốt cuộc cô không thể hoàn toàn nhớ hết những cảnh trong giấc mơ, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đều là do trời cao định duyên.
Dương Tự ở lại một chút, ăn cơm xong liền đến công ty mở họp, một khách hàng đến cửa hàng sườn xám xem quần áo, Đường Thanh Ý để nhân viên chào đón, cầm máy tính ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu xử lý đơn hàng trong tiệm.
Cửa tiệm trước đó được cư dân mạng giới thiệu, sau đó gần như không lúc nào vắng khách, Đường Thanh Ý ngại cùng khách trò chuyện phiền phức, tăng giá lên thì sẽ ít người đến.
Nhưng bất luận là giá cả cao thấp như thế nào, mỗi tháng đều sẽ luôn có khách hàng đến.
Đường Thanh Ý mở ra danh mục, quả nhiên nhìn thấy ID quen thuộc, Y0702. Anh ấy chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì, luôn là trực tiếp đặt hàng, lần này cũng không ngoại lệ.
Anh chưa bao giờ qua đêm ở đây, mỗi lần sau khi rời đi cô giúp việc đều nói giường đệm rất sạch sẽ, chỉ có quần áo và chút đồ đạc bị động qua, cô đoán anh có thể là một nhiếp ảnh gia, đem cửa tiệm này thành địa điểm chụp ảnh.
Đường Thanh Ý đưa mật khẩu mới và nhắn vài điều cần chú ý cho anh, đối diện hồi âm lại hai chữ: “Cảm ơn.”
Cô trả lời: “Không có việc gì.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Thanh Ý cầm lên chiếc máy tính bảng, an an tĩnh tĩnh ở trong cửa tiệm vẽ một buổi chiều.
Tới gần thời gian bữa tối, cô tắt máy tính rời đi, lại một lần nữa đi đến cửa hàng đồ ngọt.
“Tiểu Đường Tổng” Giám đốc nhìn thấy cô liền nhanh chóng chào hỏi, báo cáo doanh thu của cửa hàng trong thời gian gần đây cũng như mức độ phổ biến trên mạng xã hội.
Đường Thanh Ý nghe được kết quả như vậy, rất vừa lòng gật đầu, hỏi: “Hôm nay khách đến thật đông, là do Trương sư phụ ra món mới sao?”
“Đúng vậy nha.” Giám đốc cười tủm tỉm đáp: “Trương sự phụ cách đây không lâu đã cho ra mắt món bánh kem hạt dẻ, sau khi được đề cử trên mạng liền rất được hoan nghênh, rất nhiều khách hàng nghe danh như vậy nên đã đến đây.”
“Bánh kem hạt dẻ?”
“Chính là bánh hạt dẻ dưới ngòi bút của Trương Ái Linh, trong thời kỳ dân quốc rất nhiều tiểu thư Thượng Hải yêu thích món này.Chúng ta ở phố Đông này cũng là cửa hàng có tiếngtiếng, ngài hôm nay có muốn thử một chút không?”
Đường Thanh Ý vô thức đáp: “Được.”
Giám đốc đích thân mang bánh hạt dẻ cùng một vài món tráng miệng mới đến, Đường Thanh Ý thử một miếng, vị ngọt trong miệng từ từ lan ra, như có thể lan tới đáy lòng, làm người không tự giác được cong môi.
Khó trách các tiểu thư thời kỳ dân quốc lại yêu thích món này đến vậy.
Có điều trong mộng nàng cũng được gọi là “Đường Tam tiểu thư”, mặc trên mình bộ sườn xám xa hoa lộng lẫy, không chừng cũng là một tiểu thư cao quý.
Hoặc hôm nào có thể hỏi Phó Hoài Ngôn một chút.
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Ý lại cúi đầu nhìn xuống chiếc bánh hạt dẻ, trong lòng đột nhiên có ý muốn chia sẻ cùng anh.
Chính cô cũng bị ý nghĩ này dọa sợ rồi, cười lắc đầu, trước khi đứng dậy rời đi, một thân ảnh xuất hiện ngay trước mắt, dáng người cao thẳng khí chất nổi bật, lẳng lặng đứng trước tủ kính, nhìn món bánh hạt dẻ mới ra.
Đường Thanh Ý do dự hai giây, một lần nữa lại ngồi xuống, tầm mắt xuyên qua đám người rơi vào trên thân ảnh anh.
Phó Hoài Ngôn nhìn chằm chằm bánh hạt dẻ hồi lâu, khẽ đảo mắt, nhìn đến hàng dài người xếp hàng trước quầy thu ngân, lại nâng cổ tay xem thời gian, tựa hồ có chút bối rối.
Cuối cùng anh cất bước đi đến cuối hàng người, lấy điện thoại từ trong túi áo, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào màn hình, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt càng tôn lên làn da trắng như ngọc, ôn nhu nho nhã.
Đường Thanh Ý đang thưởng thức góc nghiêng của anh, di động đột nhiên rung lên một tiếng, cô trượt màn hình đọc tin nhắn.
Phó Hoài Ngôn: “Đường tiểu thư cuối tuần này có thời gian rảnh không?”
Hóa ra là gửi tin nhắn weibo cho cô.
Đường Thanh Ý cong cong môi, trả lời lại: “Có.”
Phó Hoài Ngôn: “Em có thích ăn bánh hạt dẻ không?”
Đường Thanh Ý ngây người một lúc, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh, người thanh niên đang cúi đầu nhìn màn hình, chờ đợi tin nhắn của cô.
Cho nên, bánh hạt dẻ là muốn mua cho cô hay sao?
Nhỡ đâu cô không thích thì sao?
Đường Thanh Ý nổi lên ý xấu, muốn chọc ghẹo anh một chút: “Cũng bình thường. Làm sao vậy?”
Phó Hoài Ngôn: “Anh biết một cửa hàng bán bánh hạt dẻ, em có thể sẽ thích nó.”
Anh chắc chắn như vậy….Chẳng lẽ cô ở trong mộng cũng thích? Đường Thanh Ý cảm thấy anh nhất định là biết, giấc mơ của anh so với cô càng nhiều hơn.
Hoặc là nói giấc mộng của anh là hoàn chỉnh.
Chưa kịp đáp lời, lại nhận được tin nhắn của Phó Hoài Ngôn: “Cửa hàng ở phố Đông, Cuối tuần này em có muốn tới không? Chúng ta cùng đi.”
Đường Thanh Ý nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, chậm rãi đứng dậy, hướng người ở phía trước cất tiếng: “Phó Hoài Ngôn.”
Âm thanh của cô cũng không quá lớn, rất nhanh liền bị tiếng ồn ào xung quanh lấn át.
Ngay khi Đường Thanh Ý chuẩn bị cất bước, anh đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt trong veo như được gột rửa bằng nước, ôn nhu nhẹ nhàng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
Đường Thanh Ý trợn tròn mắt, giọng nói trong trẻo và chậm rãi: “Phó Hoài Ngôn, em ở đây.”