Edit: A Uyển
“Nếu không thể tự giải quyết, tôi cũng không ngại thưa ra tòa.”
Người đàn ông trước mặt tuy khóe miệng đang cười, nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ ẩn ý của câu nói kia là gì.
Vị tiên sinh họ Lê này, hoàn toàn có thể nói được làm được!
Toàn bộ giáo viên đều ngơ ra, chỉ là một vụ ẩu đả trong trường học trong phút chốc liền liên quan đến pháp luật rồi?
Bọn họ ban đầu chỉ muốn xử lý cảnh cáo kỷ luật nội bộ thôi mà…
Dù sao trường học có học sinh dính líu đến luật pháp, danh tiếng chắc chắn sẽ bị tổn hại.
Mấy từ “Tội cố ý gây thương tích” hay “tòa án” cứ ong ong bên tai mẹ Trầm làm bà ta trong lòng sợ hãi.
Tâm trạng Trầm Nam cũng chẳng khá hơn, dù sao vẫn là học sinh, bình thường có quậy phá một chút, nhưng nghe thấy bản thân có thể ngồi tù, trong lòng thấp thỏm không yên, càng nghĩ càng thấy sợ.
“Mẹ, con không muốn đi tù đâu, con không muốn!” Trầm Nam bám víu lấy tay áo mẹ, giống như người sắp đuối nước bám được cành cây cứu mạng. “Mẹ, mẹ giúp con đi, con không muốn đâu…”
“Ông Lê… Việc này chúng ta cũng không cần đưa nhau ra tòa đâu. Chỉ là mấy đứa nhỏ đụng tay đụng chân mà thôi, không cần làm lớn chuyện đâu. Là Trầm Nam không hiểu chuyện, chúng ta không cần truy cứu nữa… Không, ý của tôi là việc này tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, trường học xử phạt ra sao tôi đều chấp nhận!” Mẹ Trầm căng thẳng, cả cơ thể cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, thanh âm giảm xuống cực thấp.
Cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát nét mặt Lê Thanh Yến, lại phát hiện vẻ mặt ấy một chút cũng không hề thay đổi, mẹ Trầm chỉ đành cắn chặt răng nói, “Cho dù nhà trường có cho thằng bé thôi học, tôi cũng đồng ý!”
“Mẹ?!” Trầm Nam nhịn không nổi hét toáng lên, nó làm sao có thể bị đuổi học được? Mất mặt chết đi được!
“Câm miệng cho mẹ! Gây sự với con nhà người ta thành ra như vậy còn không chưa biết hối lỗi hả!” Mẹ Trầm lớn tiếng quát một câu, tiếp theo một cái tát lên mặt Trầm Nam, cảnh cáo nó ngoan ngoãn một chút.
Cho dù có bị thôi học, thì cũng có thể xin vào trường khác.
Còn nếu chọc cho đối phương không vui, thưa kiện lên tòa, tòa án lại không thể thương lượng, hơn nữa bà cũng nhìn ra vị họ Lê kia không phải là người dễ nói chuyện, với khí chất xuất chúng như vậy, chắc chắn không phải là người bình thường, chỉ cần vận dụng một ít quan hệ thì khả năng cao Trầm Nam sẽ bị đưa vào cục cảnh sát điều tra, tương lai xem như bị hủy rồi!
……..
Việc giải quyết còn lại người lớn sẽ lo liệu, Lê Nhan, Lục Lâm cùng Trầm Nam đành đi ra ngoài.
Không thể không nói, Lê Thanh Yến đã nói trúng tim đen của mẹ Trầm, thái độ mẹ Trầm chớp mắt liền trở nên mềm mỏng lấy lòng.Căn bản chính là…
【Tôi nào dám có ý kiến, xin cứ dựa theo ý ngài mà làm. 】
Mười lăm phút trước, quản gia nhà họ Lục cũng đến.
Chỉ là việc cần xử lý cũng đã xử lý gần xong, quản gia đến nơi cũng chỉ để góp thêm số lượng.
Ánh nắng vàng kim chiếu nơi hàng lang, Lục Lâm và Lê Nhan cùng nhau tựa vào hành lang, hai người lẳng lặng đứng, cũng không ai mở miệng.
Nhớ đến lúc cậu của Lê Nhan nói lời trước lời sau đều là quan tâm mặt mũi của cậu ấy, Lục Lâm rũ mi, có chút hờ hững.
Đột nhiên, trong lòng Lục Lâm lần đầu có một loại cảm xúc….. vô cùng hâm mộ.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi việc của Lục Lâm đều do quản gia và người hầu lo liệu, giáo viên muốn mời cha mẹ Lục thì phải đợi đến kì họp phụ huynh, nhưng hai người cũng chỉ tham dự đúng 1 lần, còn lại đều do quản gia vội vàng đến, xử lý xong liền vội vàng rời đi.
Lúc nhỏ có mấy đứa con nít mắng hắn là sinh ra không ai dạy dỗ, tuy rằng có bị hắn đánh đến khóc nhè, nhưng Lục Lâm cảm thấy câu nói đó chẳng có gì sai.
Hắn giống như một cây cỏ hoang ở miền quê xa xôi nào đó.
Ở thế giới hoang vu trống vắng ấy, tùy tiện mà kiên cường lớn lên.
Trông có vẻ tự do tự tại, nhưng thực ra lại cô độc khôn cùng.