Edit: A Uyển
Gần đây, Lê Nhan đang rất phiền não.
Cô vừa phát hiện…
Nội dung cuốn sách tựa như ngựa mất dây cương, một đi không trở lại.
Quái lạ, từ đầu đến cuối cô vẫn một mực dựa theo nguyên tác để làm nhiệm vụ mà…
Chỉ có một lần là bị Lục Lâm kéo đi ăn cơm trưa cùng,
Rồi một lần được Lục Lâm nhờ chỉ bài tập toán,
Với một lần cùng Lục Lâm tương thân tương ái đi vệ sinh thôi mà,
“……”
Lê Nhan tâm tình phức tạp, lạnh lùng từ chối lời mời đi vệ sinh “thịnh tình” của Lục Lâm, đưa tay lên đỡ trán đầy bất lực.
Nghĩ mãi cũng không nhịn nổi chửi thầm một câu, cmn.
Cái nhiệm vụ quái quỷ này vốn dĩ không có cách nào thực hiện.
Sau lại cẩn thận suy nghĩ, cô cũng không rõ nội dung cuốn sách sai lệch lúc nào, thành ra cô phải cùng nam chính đi lộ tuyến tình anh em hữu nghị cầu tiến.
Không lẽ, từ lúc cùng Lục Lâm kề vai sát cánh đánh nhau với Trầm Nam, đánh bậy đánh bạ ra tình hữu nghị thắm thiết rồi?
Giao diện là con trai nhưng hệ điều hành là con gái như Lê Nhan không hiểu nổi tình bạn của các nam sinh.
Từ sau cái ngày ăn cơm trưa cùng cậu Lê Nhan, Lục Lâm có xu hướng dính người hơn trước.
Lục Lâm hẹn Lê Nhan ăn cơm cùng, cô từ chối thì trực tiếp lôi đi. Rồi một lần bị kéo cổ đi, Lê Nhan không muốn từ chối nữa. Kiểu gì cũng phải đi nên Lê Nhan lựa chọn tự đi.
Lục Lâm tìm Lê Nhan nói chuyện, cô lãnh đạm không để ý thì cậu ấy cũng không tức giận, lần sau cũng lại sáp sáp vào.
Thậm chí nếu Lê Nhan bắt được Lục Lâm vi phạm kỷ luật, cậu chàng còn chủ động đưa bút, vô cùng phối hợp.
Ngày nọ, Lê Nhan đang ở trong lớp học vô tình bắt gặp mấy đệ tử của Lục Lâm, Chu Đông đi phía trước còn cúi người chào một cái rõ to “Chào Lê đại ca!” Gọi đại ca vô cùng thuận miệng, lưu loát rõ ràng.
Chưa tới ba ngày, cả trường đều biết giáo bá Lục Lâm và học bá Lê Nhan là anh em tốt, giáo thảo Lê Nhan vừa chuyển tới chính là người mà anh Lục bảo kê.
Lê Nhan: “……”
Cô cảm thấy cuốn sách này sắp không cứu nổi rồi.
Trong nguyên tác, quan hệ của nam chính và nam phụ trước khi gặp nữ chính là vô cùng căng thẳng, hai đứa đều nhìn nhau không vừa mắt. Mà hiện tại, quan hệ của hai đứa đã văng ra khỏi quỹ đạo luôn rồi.
Mới đầu, Lê Nhan còn lo lắng việc này có gây ra hiệu ứng gì không, nhưng hệ thống vẫn không có cảnh báo gì, Lê Nhan cũng yên tâm hơn.
Hệ thống của Lê Nhan bỗng nhiên trói định cô, tuyên bố nhiệm vụ và hậu quả rồi tiến vào trạng thái ngủ say vì cạn năng lượng. Trừ khi thế giới này có nguy cơ sụp đổ, nó sẽ không xuất hiện nhắc nhở.
Nếu hệ thống chưa lên tiếng, có thể ngầm hiểu là vở kịch này vẫn có thể diễn tiếp.
Lê Nhan chỉ có thể hi vọng là, ít nhất… Cô vẫn có thể giúp nam nữ chính bồi đắp tình cảm.
– ——-
Sáng nay, Lục Lâm dậy hơi trễ, vừa vào lớp là chuông vừa reo.
Đi qua hành lang lớp học, xuống chỗ ngồi của Lê Nhan, Lục Lâm theo thói quen lấy hộp sữa chua đặt trên bàn cô.
Mãi đến khi về chỗ, Lục Lâm mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỗ ngồi phía trước trống không. Lê Nhan chưa tới lớp.
Nhưng Lê Nhan luôn đi học rất sớm, sắp vào tiết 1 rồi mà không thấy người đâu.
Không lẽ…
Lại bị bệnh rồi?
Nhớ lần trước Lê Nhan bị cảm sốt cao, Lục Lâm bất giác có hơi lo lắng.
Xoay sang gõ bàn Hứa Sở Thiều, “Sáng nay mày thấy Lê Nhan đâu không? Cậu ấy đi đâu rồi?”
Hứa Sở Thiều đang cắm cúi học từ vựng Tiếng Anh tùy ý trả lời: “Anh Lục, anh tìm Lê học bá đúng không? Không phải hôm nay cậu ấy đi thi toán học cấp tỉnh rồi hả? Sáng sớm đã đến trường rồi, trước khi anh tới, thầy giáo đã gọi cậu ấy mang đồ đạc lên xe buýt chuẩn bị xuất phát.”
Hứa Sở Thiều cầm sách giáo khoa trong tay, ngẩng đầu, có chút khó hiểu nói: “Ủa, Lê học bá chắc cũng mới đi à, anh Lục, lúc anh tới trường không gặp cậu ấy ngoài cổng hả?”