Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly

Chương 11



Hai người làm tình một mạch đến khi trời sáng tỏ.

Rèm cửa được kéo ra một nửa, ánh sáng ban mai chiếu vào, cùng với tinh dịch của Dung Nham lan tràn trên tấm lưng mịn màng của An Ức.

Dung Nham hôn lên vai cậu, nhúng ngón tay vào tinh dịch, viết nguệch ngoạc trên lưng cậu. An Ức ngoái đầu lại cũng không nhìn thấy nên quay lại nghiêm túc hỏi: “Anh viết gì vậy?”

Anh nhấc điện thoại lên chụp ảnh cho cậu xem. An Ức và nắng sớm đều trắng đến chói mắt, trên lưng viết gì cậu cũng khó mà nhìn rõ.

An Ức lắc đầu một cái.

“Không có gì.” Dung Nham nói.

Anh đặt mật khẩu cho bức ảnh, sau đó gạt đi phần tóc rối trên trán cậu, hôn lên chóp lông mày của cậu, “An An thật đẹp.”

An Ức muốn làm nũng với anh.

Dung Nham lớn lên đẹp trai, tính tình lại điềm tĩnh, trầm ổn, một khi anh nói ra những lời nhu tình, mọi uất ức, tủi thân gì đó của An Ức sẽ lập tức biến mất.

Như tại nơi núi non sông suối, dã thú vây quanh, có cọng cỏ mọc lên trên mảnh đất cằn cỗi.

Dung Nham lại chạm vào đôi xương bướm của cậu: “Có khi nào Thượng Đế nhìn nhầm An An là thiên sứ, ban cho em thêm một đôi cánh không?”

An Ức cười rộ lên, lộ ra chút răng trắng, “Anh thật ngốc.”

Sau đó cậu dựa vào vai anh, độ cong ở khóe miệng hạ xuống: “Em không tốt chút nào, Thượng Đế sẽ không thích người xấu.”

Giọng điệu của cậu vừa kiên quyết vừa ủ rũ, Dung Nham khựng lại một giây, dùng sức hôn lên một bên mặt cậu: “Vậy thì vừa hay.”

“Sao cơ?”

“Không cho phép em mọc cánh.”

An Ức không khỏi cười ra tiếng: “Không ai có thể mọc cánh cả.”

Vẻ mặt Dung Nham hiếm khi rất dịu dàng, anh không nói gì nữa, chỉ hơi cụp mắt xuống, nhìn một tia nắng xuyên qua giữa hai người, chiếu lên dương v*t xinh đẹp của An Ức.

An Ức theo tầm mắt của anh, nhìn thấy “nơi hạ cánh” của mình vừa mới bị cạo, tinh hoàn mẫn cảm cọ xát bộ lông đen dày của Dung Nham có chút ngứa, dương v*t mềm mại nằm giữa bụng dưới của hai người đang lặng lẽ ngủ yên. Mặt trong bắp đùi của cậu cũng rất trắng, tương phản với làn da màu lúa lạch của Dung Nham, ánh nắng của buổi sáng chiếu xuống trở thành thứ màu sắc gợi tình.

Cậu có chút mất tập trung nên không để ý Dung Nham đã cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh nữa, nhưng cậu lại phát hiện vật dưới mông mình đang có dấu hiệu tỉnh dậy.

“Anh sẽ đi làm muộn đấy.” An Ức nhắc anh.

“Anh là ông chủ.” Dung Nham ném điện thoại đi, ôm lấy lưng cậu đè lại.

Dù muộn nhưng vẫn phải đến công ty.

An Lộ không nói gì nhưng y thấy em trai mình dù trải qua cuộc họp thứ tư liên tiếp mà vẫn cười ngây ngô đến giữa trưa.

Mỗi khi An Ức phục hồi tinh thần, cậu sẽ giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt thăm dò của anh trai mình, sau đó cúi đầu đọc tài liệu, thẳng lưng cẩn thận lắng nghe báo cáo của cấp dưới.

Đáng tiếc lại thất bại.

Trong vòng ba giây, hình ảnh Dung Nham tựa lưng ở huyền quan đợi cậu vào buổi sáng lại hiện lên trong đầu, người đàn ông cao lớn, đẹp trai lười biếng khoanh tay nói với cậu: “An An, tối nay anh đến đón em về nhà ăn tối.”

Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt nhưng An Ức lại cảm thấy không khí sinh hoạt rất nồng đậm.

Hóa ra hai người sống chung là như vậy sao?

Buổi chiều Dung Nham đúng giờ đến đón và đưa An Ức đi siêu thị.

Anh đẩy xe mua sắm, An Ức muốn lấy cái gì cũng sẽ hỏi anh một chút, thấy anh gật đầu mới bỏ vào xe.

Xe đẩy đã chất đầy hàng, An Ức có tư tâm, cảm thấy đây là Dung Nham đang dung túng cho cậu.

Sau khi đánh dấu từng món trong danh sách mua sắm vào phần ghi chú trên điện thoại, cậu hơi xấu hổ, “Hình như nhiều quá…”

“Anh nhớ rồi.” Dung Nham thấy cậu đóng ghi chú lại, liền nói: “An An, chúng ta cần đi mua dầu em bé.”

“Chi thế anh?”

Dung Nham nói với cậu: “Em dùng.”

An Ức suy nghĩ một chút, đỏ mặt không nói nên lời.

Ở quầy thanh toán có rất nhiều người xếp hàng nên hai người cũng không vội, An Ức háo hức nói cho cậu biết kế hoạch buổi tối của mình.

“Tối nay chúng ta có thể nấu thịt bò với rượu vang đỏ và hành tây, xào đậu nành…”

Cậu nói được nửa câu thì dừng lại, Dung Nham nhìn theo ánh mắt của cậu, Bùi Phương Trì đang vẫy tay với họ.

Nụ cười trên môi An Ức dần tắt, cậu vô thức nhìn về phía Dung Nham.

Hiển nhiên, anh vẫn vô cảm như cũ, nhưng An Ức có thể cảm giác được anh đang không vui.

Phải chăng vì anh còn để ý nên cảm xúc mới bị ảnh hưởng?

An Ức rũ mắt xuống, trong lòng không khỏi cay đắng.

Cậu có chút xấu hổ, chỉ muốn bỏ chạy.

Khi Bùi Phương Trì đứng trước mặt hai người, An Ức vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc để đối mặt với gã.

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người cùng một lúc.” Giọng điệu của gã rất điềm nhiên như thể không hề nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa ba người.

An Ức có chút sửng sốt, cậu không biết bọn họ đã gặp riêng bao nhiêu lần.

Dung Nham không đáp lời gã, hơi nhếch cằm gật đầu với nhân viên thu ngân: “Mua xong rồi thì thanh toán đi, An An còn chưa ăn tối.”

“An An…?” Bùi Phương Trì lặp lại.

Gã nhìn Dung Nham rồi mỉm cười với An Ức, “Tôi tưởng cậu chỉ gọi cậu ấy như vậy khi còn nhỏ thôi chứ, hai lăm, hai sáu tuổi rồi mà vẫn gọi thế à?”

Dung Nham liếc gã một cái.

“Được rồi được rồi, quả thực đã lâu không gặp. Hôm kia tôi cùng An Ức ăn tối, còn nói với cậu ấy tìm thời gian để hẹn gặp hai người đây.” Gã lắc lắc điện thoại với hai người. “Nếu gặp rồi thì tôi nói luôn vậy, thứ sáu tuần sau đến nhà tôi tụ họp đi, bọn Lục Tỳ, Trình Sướng cũng sẽ đến, tôi thêm hai người vào nhóm Wechat nhé, đến lúc đó tôi sẽ gửi địa chỉ, hai người các cậu nhất định phải đến đấy.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.