Hai người cất túi mua sắm vào cốp xe rồi lên xe. An Ức hỏi anh: “Thứ sáu… anh đi không?”
Dung Nham sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi lái xe ra ngoài.
“Sao lại không đi?”
An Ức nhìn về phía trước, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.
Cậu đúng là ngu ngốc, lẽ ra cậu không nên hỏi, Dung Nham sao có thể không đi.
Nhưng cậu vẫn có hàng trăm câu muốn hỏi.
Cậu thực sự muốn nói với Dung Nham nhiều chuyện hơn, chẳng hạn như anh biết gã đã trở lại vào lúc nào, làm sao anh liên hệ lại với gã, An Ức cũng vì hôm trước ăn cơm với gã mà mới thêm Wechat, vậy hai người liên hệ lại với nhau từ bao giờ, anh cũng gọi video tán gẫu với Bùi Phương Trì sao…
Nhưng hai người cũng không phải là người yêu theo đúng nghĩa.
Mà chỉ là quan hệ hôn nhân với mục đích hợp tác mà thôi.
Nếu như cậu thật sự hỏi, theo tính tình của Dung Nham thì anh sẽ không giấu cậu, nhưng căn bản là cậu không có lập trường để hỏi, càng sợ một khi mình hỏi ra, cuộc sống của bọn họ sẽ bị phá vỡ, thậm chí cả sự thân mật thể xác trên giường cũng sẽ biến mất.
Vì thế sau đó chỉ có một sự trầm mặc kéo dài.
Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, An Ức mới thực sự vô cùng khổ sở.
Món thịt bò nướng mà cậu mong đợi bị thêm rượu đỏ quá nhiều, cá chiên hơi cháy, bắp cải thì không có mùi vị gì.
Lúc nấu ăn Dung Nham đã suy nghĩ chuyện gì, có phải anh nhớ đến người kia không? Tại sao người đó lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy chứ?
Kỳ thực chỉ cần là thức ăn do Dung Nham nấu thì cậu sẽ không ghét bỏ, tay nghề của Dung Nham luôn rất tốt, cho dù có thất bại thế nào thì món ăn cũng sẽ không bao giờ khó ăn, nhưng hôm nay An Ức cảm thấy quá khó để tiếp thu rồi, cậu không hề muốn giả vờ chút nào, càng không muốn tâng bốc anh bằng cách ăn món ăn mà anh nấu khi anh nghĩ đến người khác.
Cậu ăn mấy miếng cơm, sau đó tay bị nắm lấy, Dung Nham cau mày nhìn cậu: “An An, nếu em không muốn ăn món này, anh sẽ làm món mới cho em.”
An Ức dừng một chút, buông đũa xuống, lắc đầu: “Không muốn, em không có khẩu vị.”
Sau đó cậu tránh tay anh ra, đứng dậy: “Em muốn nghỉ ngơi sớm.”
Dung Nham nhìn thấy cậu đi vào phòng, tiếng đóng cửa vang lên nhẹ nhàng. An An của anh vẫn luôn dịu dàng, không bao giờ đóng sầm cửa, không bao giờ cư xử thô lỗ, khi buồn tủi hay tức giận cũng đều sẽ tự mình kiềm chế.
Vừa rồi trông cậu rất suy sụp, khiến người ta không khỏi muốn ôm cậu một cái, an ủi cậu, làm gì cũng được, chỉ cần cậu cười là được.
Nếu không biết nói những lời tử tế, thì chạm vào cậu một lúc, sau đó có thể cứng rắn đẩy cậu lên giường.
Một Dung Nham vụng về, ngay từ đầu đã không phải là người có thể an ủi cậu.
Anh ngồi ở bàn ăn cực kỳ lâu.
Bốn túi mua sắm lớn chứa đầy những thứ hai người vừa mua được đặt trên bàn trà.
Dung Nham đi tới, suy đi nghĩ lại bộ dáng An Ức khi chọn đồ sẽ trông như thế nào. Anh thích cậu như thế này, xe đẩy hàng không thể đẩy nhanh ở chỗ đông người nên anh sẽ đi chậm rãi bên cạnh cậu, hai người thỉnh thoảng sẽ dừng lại trước quầy để chọn đồ, cậu sẽ kiên nhẫn hỏi anh thích cái nào hơn, có thể mua cái này hay không, trong nhà còn món này hay không.
Anh thích cậu nói “trong nhà”. Nhà của hai người.
Kể từ ngày đó của hai năm trước, khi An Ức lo lắng và hồi hộp hỏi anh: “Anh có thể giúp em một việc được không? Em sẽ giúp anh gia hạn dòng vốn mà chú Dung đã cắt của anh, chúng ta có thể hợp tác không?”, bắt đầu từ khi hai người đăng ký kết hôn, từ lúc anh đỡ An Ức say khướt bước vào căn nhà này, hai người đã có một gia đình.
Nhưng Bùi Phương Trì đã trở lại.
Dung Nham ngồi một mình trong phòng khách đến tận khuya.
An Ức trở về phòng đã ngủ rồi. Đứa nhỏ nằm co ro trên chiếc giường lớn màu xám bạc, lông mày không ngừng nhíu lại, trông vừa mệt mỏi vừa mong manh.
Dung Nham kéo chăn lên vai cậu, cúi người hôn lên đôi mày hơi cau lại của cậu.
Nếu đã gặp lại Bùi Phương Trì, tại sao cậu lại trông buồn bã như vậy. Tại sao cậu lại khóc?
Là vì không thể buông bỏ hay là chưa bao giờ có ý định buông bỏ.
Dung Nham nhìn cậu một lúc rồi nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.