Ngày hôm sau, An Ức bị thứ gì đó kỳ lạ giữa hai chân đánh thức.
Vừa mở mắt ra, cậu đã nhìn thấy bờ vai rộng và những giọt nước chảy dọc theo cơ bụng rắn chắc của Dung Nham, sau đó biến mất trong chiếc khăn tắm quấn quanh thân dưới của anh, có vài giọt còn rơi trên đôi chân trắng nõn của An Ức.
Áo phông của cậu không che tới bắp đùi, quần pyjama và quần lót đều bị cởi ra, Dung Nham quỳ giữa hai chân cậu giúp cậu bôi dầu em bé.
An Ức chớp mắt, như thể đang phân biệt giữa thực và mơ.
“Ở đây có ngứa không?” Dung Nham hỏi.
An Ức gật đầu: “Một chút.” Cậu vừa định ngồi dậy thì bị Dung Nham giữ lại.
“Đợi đã, còn một cái nữa.”
An Ức nhìn anh bôi dầu em bé cho mình, sau đó lấy phấn rôm ở đầu giường mở ra, sau đó cúi xuống dang chân, cầm túi dùng bông phấn lau lau cẩn thận.
“Dung Nham…”
Anh như vậy thì bảo sao người khác không thích anh đây?
“Ừ?” Anh cố gắng thoa đều phấn lên, “Nếu em vẫn thấy khó chịu, anh sẽ mua kem chống ngứa cho em.”
An Ức khoanh chân ngồi dậy, nhìn anh cất từng thứ trên bàn đầu giường, chỉ còn lại chùm chìa khóa xe.
Đó là chiếc xe thể thao cải tiến quý giá nhất của Dung Nham.
An Ức sửng sốt – anh đi đua xe.
Dung Nham thích đua xe cũng đua rất khá, nhưng sau khi bận rộn khởi nghiệp, anh rất ít khi có thời gian để chơi tiếp, sau khi kết hôn, khi được bạn bè rủ đua xe anh cũng sẽ đưa cậu theo.
Đêm qua…anh ấy không vui.
An Ức không hiểu sao mà trở nên căng thẳng, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“An An? Còn muốn ngủ sao?” Dung Nham sờ sờ cái đầu đang cuối xuống của cậu.
An Ức ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Dung Nham bối rối, dùng ngón tay chạm vào hàng lông mi run rẩy của cậu, như thể ảo ảnh và thực tế đang chồng chéo lên nhau trong đôi mắt trong suốt này.
Anh cứng rồi. Rõ ràng là buổi sáng anh đã tự xử một lần trong lúc tắm.
An An của anh thật quyến rũ. Vẻ mặt đáng thương như ngân tước trên núi thật quá mê người.
Muốn, muốn cậu khóc. Muốn nghe giọng nói đó vì anh mà khản đi.
Muốn cậu rơi xuống từ cành cây, sau đó để anh vững vàng bắt lấy.
Muốn thô bạo với cậu, cũng muốn dịu dàng dỗ dành cậu.
Muốn cậu biến thành chim sẻ ở trong nhà.
“Tại sao anh lại giúp em làm những chuyện này…”
Sau đó An Ức tiến tới, ôm lấy eo anh, dụi mặt vào chỗ chiếc khăn bị bung ra.
Dung Nham im lặng vuốt tóc cậu. Anh sợ khi mình mở miệng, dục vọng mãnh liệt của anh sẽ khiến cậu sợ hãi.
“Anh cứng rồi.” An Ức khẽ cắn lên cây gậy của anh qua chiếc khăn, “Anh không muốn trút những cảm xúc khó chịu của mình lên người em sao?”
Cậu dùng răng cởi chiếc khăn tắm của anh ra, khi dương v*t cương cứng của đối phương chạm vào mặt cậu, cậu hôn lên đỉnh đầu của nó và nói: “Anh không vui thì đừng nên đi đua xe, nguy hiểm lắm.”
“Cho anh rong ruổi trên người em thì có đủ không?”
Dung Nham nâng cằm của cậu lên, dùng ngón tay cái xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cậu, chậm rãi đẩy dương v*t của mình vào trong cái miệng ấm áp ấy, đẩy đến cổ họng liền lui ra ngoài, sau đó anh nắm giữ phần gốc và lướt đầu dương v*t dọc theo môi, sau đó lướt đến gò má và khóe mắt của đối phương.
Anh đá chiếc khăn tắm ra, lấy chìa khóa xe ra đặt vào tay An Ức, “Cho em quản.”
An Ức bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, dùng tay xoa xoa logo trên chiếc chìa khoa.
Cậu bò đến đầu giường, nhét chìa khóa xe vào ngăn tủ nhỏ, một giây sau, cái người dám không mặc quần chỉa mông vào trước mặt Dung Nham lập tức bị đè lên gối.
“A…”
KY trực tiếp bị rơi xuống.
“Hôm nay anh không đi làm.” Dung Nham vén áo thun của cậu lên, vùi đầu vào ngực cậu.
“Ừm… không…” An Ức không nhịn được sờ lên mặt anh, hai hạt đậu đỏ vừa mềm vừa cương lên, “Không, em còn có hợp đồng, vẫn chưa đưa đến công ty…a…”
“Để thư ký đến lấy.”
Dung Nham thay đổi tư thế, nằm nghiêng ôm lấy cậu, dương v*t cứng ngắc chọc vào eo cậu, dùng tay vỗ vào cặp mông săn chắc của cậu.
“Thời gian có chút gấp rút, nhưng em vẫn phải đi.” An Ức nghiêng cằm liếm hầu kết của anh, “Đêm qua anh không ngủ, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, em bảo tài xế chở em qua đó, được không?”
Dung Nham hôn lên miệng cậu mà không trả lời, dương v*t của anh ép chặt vào kẽ chân cậu, ôm chặt cậu, anh duỗi thẳng eo và đưa đẩy dữ dội.
“A……”
“Dung Nham… a… a!”
Cặp mông trắng nõn mềm mại đỏ bừng vì bị vỗ, những cú va chạm mạnh mẽ dưới háng phát ra tiếng ba ba dâm mỹ tương hòa với tiếng hét của An Ức.
Bắp đùi của cậu bị dương v*t ma sát một cách hung hãn mấy chục lần, khoái cảm át đi sự đau đớn, mỗi lần đầu khấc to lớn đâm vào túi tinh của cậu đều khiến cậu sướng đến run rẩy.
Cuối cùng Dung Nham cắn lên vành tai cậu, thở hổn hển xuất tinh.
An Ức sờ tay anh bảo anh nằm thẳng xuống, sau đó nhổm dậy ngồi lên bụng dưới của anh rồi nghiêng người đỡ lấy dương v*t còn chưa yếu hẳn của anh, nuốt vào.
Dung Nham thất thần sờ lên cặp mông tròn trịa của cậu, những vết đỏ trên đó rất bắt mắt, như thể vừa bị người ta thô bạo tàn phá một trận.
“An An.”
“Dạ…ưm…”
Trên cái mông tội nghiệp còn có thêm hai dấu răng.
Dung Nham ôm mông cậu cẩn thận thưởng thức. An Ức chỉ có thể mềm mại nằm sấp trên người anh, mặt áp vào bụi rậm của anh.
Dung Nham để cậu ngồi hẳn trên mặt mình, dùng chút sức đỡ cậu nâng mông lên, đưa chóp mũi lạnh lẽo của mình cọ xát vào vùng kín của cậu.
Sống mũi của anh chỉ cách bộ phận đáng xấu hổ nhất trên cơ thể cậu một khoảng ngắn, An Ức chỉ nghĩ đến thôi mà cũng sắp lên đỉnh.
Trong đầu giằng co hồi lâu, An Ức bò về phía trước vài bước, vừa nhặt được chai dầu bôi trơn lên, người đàn ông phía sau đã đỡ lấy vai cậu, đứng thẳng lên.
An Ức lập tức đổi thành tư thế quỳ xuống, Dung Nham dùng sức dang hai chân cậu ra, lấy dầu bôi trơn bóp lên đầu ngón tay, sau đó từng chút đưa vào trong cái lỗ nóng bỏng của cậu.
Hậu huyệt của An Ức co lại, siết chặt ngón tay của anh, Dung Nham kiên nhẫn mở rộng ra ba ngón tay rồi bắt đầu rút ra, để đỉnh đầu cương cứng nhấp nhấp ở chỗ đó thêm vài lần.
Nhịp điệu lần này chậm rãi, Dung Nham cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cậu, đan tay của hai người vào nhau. Vị trí này thâm nhập thật sâu, An Ức phối hợp rất chặt chẽ, khi cậu nhỏ của anh hoàn toàn đẩy vào thì cậu kêu lên một tiếng cực kỳ khêu gợi.
Dung Nham không kiềm lòng được nhất là lúc cậu làm nũng, dương v*t của anh lại cương thêm một vòng, vô tư thể hiện tình yêu và tính chiếm hữu ở những nơi mà cậu không thể nhìn thấy.
Anh muốn yêu cậu một cách dịu dàng, nhưng lại muốn mạnh mẽ làm chuyện xấu với cậu.
“Dung Nham, Dung Nham…”
“Anh mau động.”
Cơn tê dại ở lưng cậu đang rất cần được giải tỏa.
“Ừm.” Dung Nham nhẹ nhàng và chậm rãi đâm vào, tay thì chạm vào dương v*t của cậu để xoa dịu, hôn từ cổ đến một bên mặt của cậu.
An Ức rũ mắt nhìn động tác của anh, đột nhiên nói: “Anh còn nhớ lần đầu tiên anh dẫn em đi đua xe không?”
“Nhớ.”
An Ức cười: “Em căng thẳng đến không nói nên lời.” Cậu lại hỏi anh: “Lúc đó trong lòng anh đang âm thầm cười nhạo em đúng không?”
“Không có.” Dung Nham ấn mạnh vào điểm nhạy cảm của cậu, sau đó chờ cậu yếu ớt đến không thể quỳ nổi mới vươn tay ôm lấy cậu.
An Ức không thấy được biểu tình của anh, nhưng có thể đoán được anh nhất định lại mang vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng.
“Nhưng thật ra em không hề sợ chút nào cả.”
Dường như cảm thấy Dung Nham đang nhìn mình, An Ức tiếp tục nói: “Bởi vì người lái xe là anh.”
“Chỉ cần có anh bên cạnh, em không sợ chuyện gì cả.”
“Kích thích lúc đó giống như xương máu và xăng dầu cùng nhau bị thiêu đốt vậy, em hồi hộp cũng rất phấn khích nhưng không hề sợ hãi.”
“Nhưng nếu một mình anh đi đua xe chỉ vì tâm trạng không tốt, em lại rất sợ.”
“Anh biết không, em rất thích suy nghĩ lung tung lại vô cùng nhát gan, anh không thể dọa em như vậy…”
“An An.” Dung Nham dừng lại.
Cậu được anh bế lên chăn, đầu gối đỏ rực đặt trên vai Dung Nham.
Dung Nham lại tiến vào trong cậu từ phía trước.
“An An, ở đây vẫn còn đang đập.” Anh đặt tay An Ức lên ngực mình, “Không phải rất khỏe mạnh hay sao?”
“Sau này anh sẽ không như vậy nữa.” Sẽ không làm em sợ nữa.
“Xin lỗi.” Anh không cố ý dọa em.
An Ức cảm nhận được nhịp tim của anh, nhịp đập mạnh mẽ như muốn tuyên bố năng lực cường đại của chủ nhân, cậu đỏ mặt cúi người hôn lên ngực anh, “Anh đừng xin lỗi, em chỉ muốn lên đỉnh thôi.”