Mãi cho đến khi đi ngủ Dung Nham vẫn luôn nói chuyện điện thoại với trợ lý trong phòng làm việc.
An Ức nằm co ro trên giường, hai tay nắm chặt góc chăn, hình ảnh buổi tối ở nhà Bùi Phương Trì cứ hiện lên trong đầu cậu. Cậu cảm giác như có điều gì đó sắp thay đổi, bản thân bối rối như người đứng giữa nơi hoang vu vô biên, không hề thoải mái vì sự trống trải mà chỉ có cảm giác bị vứt bỏ vô tận.
Bùi Phương Trì rời đi rời đi ba năm cậu mới dám ngỏ lời hợp tác bằng một cuộc hôn nhân với Dung Nham, tìm kiếm cái cớ vụng về để trói buộc mình với vọng tưởng về một giấc mơ lâu ngày sinh tình.
Cậu tệ đến mức nào, cho dù biết Bùi Phương Trì quay lại chỉ vì Dung Nham, cậu vẫn không muốn buông tay.
Làm sao cậu có thể cam lòng đây?
Cậu muốn ở bên anh lâu hơn chút nữa.
Dung Nham cúp điện thoại, trở về phòng.
Một ngọn đèn nhỏ được đặt bên cạnh giường, An Ức vùi mặt vào trong chăn, lộ ra phần gáy bù xù.
Dung Nham trực tiếp nằm xuống, ôm chăn bông vào lòng. Bảo bối của anh, ngay cả ngọn tóc của cậu cũng thơm và mềm mại như vậy.
“An An, tuần sau anh phải đi công tác.”
Giọng anh hơi khàn vì phải nói chuyện quá nhiều. An Ức vò vò cúc áo trên bộ đồ ngủ của mình hồi lâu mới trầm giọng hỏi: “Bao lâu?”
“Hai ngày.” Dung Nham buông cậu ra, dùng tay phải để đầu cậu gối lên, “Thứ hai và thứ ba.”
“Dạ…”
An Ức chia chăn lên người anh rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đèn ngủ đã tắt, căn phòng được chiếu sáng bởi ngọn đèn neon và một chút ánh sao ngoài cửa sổ.
Cả hai người đều hô hấp rất nhẹ, một người im lặng nhìn lên trần nhà, còn người kia thì đang bất an kéo vạt áo ngủ của mình.
Cậu chợt bắt đầu hoài nghi Dung Nham có đang lừa dối cậu không, có phải anh không hề đi công tác, có phải anh có muốn tạm thời tránh mặt cậu vài ngày để bình tĩnh lại hay không.
Anh đang loay hoay phải nói ly hôn với cậu như thế nào à?
Anh đang phân vân không biết có nên tha thứ cho việc Bùi Phương Trì rời đi và chấp nhận gã lần nữa đúng không?
…
Không muốn gây khó dễ cho anh, chỉ hy vọng anh đừng bỏ rơi em.
An Ức cắn môi dưới, cởi bỏ bộ đồ ngủ.
Cậu chui mình ở trong chăn bò lên người Dung Nham, tựa đầu vào ngực anh, vùi đầu lấy lòng núm vú của anh.
Dung Nham hơi ngạc nhiên. Anh cởi trần thân trên, phần ngực không có gì che chắn bị liếm láp hỗn loạn, khoái cảm dâng trào giống như những ngọn hải đăng lần lượt được thắp sáng, tín hiệu liền được truyền đến bụng dưới, dục vọng như ngọn lửa sắp đốt cháy đồng cỏ và một con thú khổng lồ đang dần thức tỉnh trong rừng rậm.
An Ức dang rộng hai chân, quỳ hai bên người anh, vừa chậm rãi lùi lại, vừa vươn lưỡi hôn dọc lên con đường ẩm ướt trên cơ thể anh, thẳng đến dãy núi nhô cao trong khu tam giác mới thôi.
Tựa như các lục địa va chạm và chèn ép vào nhau, ngọn núi mà An Ức liếm mút càng lúc càng lớn hơn, thậm chí còn di chuyển chậm chạp để chuẩn bị thoát khỏi những trói buộc.
Cậu kéo quần ngủ rộng thùng thình của Dung Nham xuống, phần thân dưới khổng lồ bị ép vào mép quần lót, con thú khổng lồ không kiềm chế được đang gào thét muốn lao ra ngoài.
Cậu cúi đầu mút một chút ở phần đỉnh, Dung Nham liền thở dốc rên lên, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng dưới chăn đã khiến anh cứng đến phát điên, đôi tay của An Ức luồn vào quần lót của anh, xoa nắn tinh hoàn của anh, rồi lại cắn lên cậu bé của anh cách một lớp quần lót bằng vải cotton. Dung Nham căng đùi ngồi dậy, một tay chạm vào cằm cậu, giây tiếp theo lập tức kéo cậu ra ngoài, đôi môi chuẩn xác mà lắp kín môi cậu.
Dung Nham chạm vào nút áo ngủ đã cởi cúc của cậu, nói: “An An, đừng.”
An Ức bật khóc.
Cậu thất vọng dùng mu bàn tay che mắt, trên môi vẫn còn đọng nước, âm thanh như muốn vỡ nát: “Anh, anh không muốn em sao?”
“Không phải.” Dung Nham luống cuống, đành phải dùng hai tay nâng mặt cậu lên giải thích: “Hôm nay sắc mặt em không tốt, anh sợ em không thoải mái.”
“Em không sao, em muốn làm, em muốn làm.” An Ức nắm lấy cổ tay anh, lắc đầu thật mạnh. Dưới ánh trăng, Dung Nham có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt cậu vô cùng rõ ràng.
An An của anh mím môi, tủi thân hỏi anh:
“Anh không thích mông của em nữa sao?”
“Em cho anh chơi, anh phải làm tình với em.”
“Em vẫn luôn muốn làm.”