Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 3: C3: Thịt viên



“Trời mưa rồi.” Nam Liệt nhìn hoa cỏ trong đình viện dần trở nên ướt nhẹp, quay đầu hỏi Tùng Vũ, “Hôm nay chị sẽ ở đây sao?”

Tùng Vũ còn chưa trả lời, Cát Hạ đã nói: “Lát nữa ăn cơm chiều xong chúng ta sẽ đưa chị Tùng Vũ về lấy hành lý đến đây, sau này con bé sẽ ở chỗ này.”

Nam Liệt gật đầu nói: “Nếu lát nữa trời vẫn mưa thì ngày mai hai người hãy đi.”

Cát Hạ cười nói: “Vậy cũng được, dù sao ngày kia mới là thứ hai, ngày mai đi lấy cặp sách vẫn kịp. Dù sao đồ dùng trong phòng của ta đều có. Vậy A Liệt, dì mang chị Tùng Vũ đến chỗ ở xem trước, con nghỉ ngơi một lát được không? Có muốn đi vệ sinh không?”

A Liệt đỏ mặt cúi đầu nói: “Không cần, hai người đi đi, con vẽ tiếp một lát.”

“Đó là phòng ngủ của A Liệt.” Cát Hạ chỉ một cửa phòng đang đóng chặt. “Mẹ ở phòng cách vách để tiện chăm sóc cho thằng bé. Chờ thêm một thời gian, chân A Liệt được tháo thạch cao, có thể tự mình đi lại mẹ sẽ dọn về phòng chính ngủ với con. Người có tiền chú trọng riêng tư, nếu không phải tình huống của A Liệt đặc thù, thật ra bọn họ cũng hy vọng giữ khoảng cách với chúng ta.”

Tùng Vũ cái hiểu cái không, nhưng có một điều cô nghe hiểu: dù sao thân phận của cô và Nam Liệt cũng khác nhau, hàng ngày vẫn là không nên thân cận quá.

Cát Hạ lại nói: “Đúng rồi, còn có một cái con phải nhớ kỹ, khu vực công việc của chúng ta ở dưới tầng hầm này, không có việc gì con đừng lên trên lầu. Dù sao sau này ra vào đều có thể đi cầu thang từ sân vườn bên này. Đúng rồi, trừ A Liệt bình thường con đừng đi thang máy. Còn có, nếu đụng phải những người của Nam gia thì lễ phép chào hỏi một chút, còn lại không cần nhiều lời biết chưa?”

Tùng Vũ lập tức gật đầu.

Mẹ cô dừng bước trước một căn phòng, Tùng Vũ lập tức biết đây là phòng của hai người. Cửa phòng không khoá, chỉ đẩy nhẹ đã mở ra. Phòng bảo mẫu ở cạnh phòng giặt, quả nhiên cách phòng ngủ của Nam Liệt có chút xa, không chỉ như thế, không gian thiết kế so với phòng của chủ nhân thật sự rất khác biệt. Phòng không lớn, nhưng vật dụng bên trong cũng không phải kiểu giản dị tạm bợ, nhìn qua rất thoải mái. Không chỉ có phòng tắm độc lập mà thậm chí còn có một cái phòng nhỏ để quần áo. Nếu muốn nói có khuyết điểm gì, thứ nhất là chỉ có cửa sổ nhìn ra ngoài hành lang, không có cửa sổ thông ra bên ngoài, thứ hai là quá gần phòng giặt, khả năng lúc giặt sẽ hơi ồn. Chỉ là tiếng động này đối với âm thanh bài bạc làm bạn với Tùng Vũ lâu nay không đáng kể chút nào.

Tùng Vũ từ trước đến nay chưa từng ở phòng nào có phòng để quần áo riêng, nhịn không được đứng soi gương thêm vài lần.

Trước mắt cô bỗng nhiên biến ra một chiếc váy dài lộng lẫy, trên tay cầm một ly đồ uống cầu kỳ, tư thái mỹ lệ lại cao ngạo…

“Tùng Vũ, Tùng Vũ…”

Mẹ gọi phá tan ảo giác của cô. Trong gương vẫn là cô gái nghèo mặc áo thun quần bò mộc mạc.

Cô sửa sang lại tóc tai một chút, sờ sờ mặt của mình, cười thở dài một hơi, trong lòng âm thầm an ủi chính mình: cũng may còn có chút xinh đẹp.

Cát Hạ không để ý đến tâm tư của cô, chỉ lo cho bản thân nói: “Mẹ thấy hôm nay sẽ không tạnh mưa đâu, con đi tắm rửa thay quần áo đi, sạch sẽ một chút, A Liệt thích sạch sẽ.”

Tùng Vũ cảm thấy sắp xếp như vậy khá tốt, cô cũng cảm thấy trên người ngấm mồ hôi rất khó chịu.

Chờ sau khi cô tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mặc ở nhà đi ra đã đến giờ ăn cơm chiều.

Cô cố ý mặc bộ quần áo ở nhà mà cô cho là đẹp nhất màu vàng nhạt, không quá rực rỡ cũng không quá nhạt nhẽo, không giống như áo ngủ cũng không quá mức nghiêm túc.

Cát Hạ liếc mắt đánh giá cô một cái, dường như cũng tương đối vừa lòng với cách ăn mặc của cô: “Bộ này cũng được. Mẹ đang định nói với con hiện giờ dù sao cũng không phải ở nhà mình, cho dù ở nhà cũng đừng mặc áo ngủ chạy khắp nơi. Hiện tại A Liệt tuổi còn nhỏ nhưng dù sao cũng là con trai, hơn nữa sau này thằng bé còn lớn lên, ở trong phòng thì không sao, đi ra ngoài vẫn là không thể ăn mặc quá tuỳ ý. Đúng lúc ngày mai đi thu dọn quần áo, những đồ không thích hợp thì bỏ đi, mẹ đưa con đi mua thêm mấy bộ.”

Tùng Vũ nói: “Như vậy có tốn kém lắm không?”

Cát Hạ nói: “Quần áo ở nhà cũng không cần chọn đồ xịn, tiêu không hết bao nhiêu. Hơn nữa mẹ cũng để dành được một ít tiền, chính là muốn sau khi đón con tới có thể mua đồ cho con, về sau đều ăn ngủ ở đây, Nam tiên sinh nói cũng không cần đóng tiền cơm, như vậy chúng ta còn có thể tiết kiệm được không ít. A!” Nói rồi bà như nhớ tới chuyện gì quan trọng, “Đến giờ cơm rồi, đi lấy cơm với mẹ.”

Tùng Vũ bị mẹ dẫn trở lại trong biệt thự, lúc này cô mới phát hiện thì ra nơi này có một cái thang máy. Chỉ một lát, cửa thang máy mở ra, một người mặc đồ phụ bếp đẩy xe đồ ăn ra, Cát Hạ nhận lấy xe đồ ăn đồng thời cảm ơn người đến đưa cơm.

Thức ăn rất phong phú, thậm chí cơm của cô và mẹ nhìn qua cũng rất ngon.

Cát Hạ nói: “Con mang cơm của chúng ta vào phòng trước đi, mẹ đi chăm sóc cho A Liệt xong rồi về ăn sau. Con đói bụng thì cứ ăn trước đi.”

Tùng Vũ gật đầu, vừa định đem cơm của mình cùng mẹ về phòng bảo mẫu, quay đầu đã thấy Nam Liệt đi xe lăn từ tủ sách âm tường lại đây, đôi mắt còn đang tìm sách trên kệ.

Cô đặt mâm đồ ăn xuống bàn trà bên cạnh, tiến lên nói: “Cậu muốn tìm sách gì? Tôi tìm giúp cậu? Nhưng ăn cơm đi đã, ăn xong rồi đọc được không?”

Nam Liệt hơi ngẩng đầu lên: “Chị đói bụng?”

Tùng Vũ nhất thời chưa nghĩ ra được nên trả lời như thế nào thì bụng cô đúng lúc này lại kêu một tiếng thay cho đáp án.

Nam Liệt nâng cằm lên chỉ chỉ mâm đồ ăn trên bàn trà: “Cơm của chị và dì Cát?”

“Đúng vậy, bọn tôi định chốc nữa về phòng ăn.” Tùng Vũ nói.

“Ăn cùng nhau đi.” Nói xong Nam Liệt ấn công tắc điều khiển xe đi về phía bàn ăn.

Mặc dù tầng hầm này không thiết kế nhà bếp nhưng vẫn có một phòng ăn nhỏ.

“Mẹ…” Tùng Vũ âm thầm trao đổi ánh mắt với mẹ ở phía sau.

“Không sao đâu, cứ nghe theo thằng bé đi.” Cát Hạ đặt đồ ăn của mình cùng con gái lên xe đẩy rồi đi theo Nam Liệt vào phòng ăn.

Thật ra Tùng Vũ có chút tò mò bình thường Nam Liệt ăn cơm như thế nào, có phải mẹ luôn phải xúc cho cậu hay không, dù sao cô cũng từng nhìn thấy tay cậu, cổ tay dường như cong chín mươi độ, mười ngón tay cũng không duỗi thẳng ra được.

Cát Hạ đeo yếm cho cậu, xếp các món ăn tiện cho cậu gắp rồi đặt chén canh xuống bên tay phải của cậu.

“Muốn ăn canh hay thức ăn trước?” Cát Hạ dịu dàng hỏi Nam Liệt.

“Ăn thức ăn trước đi.”

Cát Hạ nhét dĩa vào tay phải của cậu, cậu hơi điều chỉnh tư thế một chút, gắp một viên thịt bỏ vào bát cơm.

Động tác gắp đồ ăn vừa thuần thục vừa vụng về. Sở dĩ nói như vậy bởi vì người bình thường rất khó có thể siết chặt cổ tay đến mức này, lại chỉ có hai ngón có thể dùng lực gắp đồ ăn lên, nhưng hiển nhiên cậu đã quen rồi. Chỉ là tư thế toàn bộ cánh tay vô cùng lúng túng, cô phát hiện ra khuỷu tay của cậu dường như cũng không thể hoàn toàn mở ra và nâng lên, bởi vậy cả phần thân trên đều cố hết sức đổ về phía trước.

Tùng Vũ theo bản năng lo lắng nước sốt sẽ rơi xuống bàn nên di chuyển bát cơm của cậu lại gần đ ĩa thức ăn. Vốn dĩ từ nhỏ ở nhà đã được rèn luyện thành thói quen, ai ngờ hôm nay lại làm món thịt viên, viên thịt mềm bị dĩa tách ra làm hai, một nửa rơi xuống bát cơm, một nửa rơi xuống tay Tùng Vũ rồi lăn xuống mặt bàn.

Sắc mặt Nam Liệt lập tức trở nên khó coi. Tùng Vũ thấy thế trong lòng hoảng hốt, không nghĩ nhiều đã trực tiếp xin lỗi: “Thật xin lỗi, là tôi nhiều chuyện.”

Nam Liệt lạnh lùng nói: “Chị làm sai cái gì?”

Cát Hạ thấy không khí nghiêm trọng vội hoà giải: “Được rồi, không có việc gì, A Liệt muốn ăn cái gì để dì gắp cho.”

Nam Liệt tựa hồ không muốn cho qua chuyện này dễ dàng như vậy, ngược lại ngữ khí bình tĩnh, vô cùng rõ ràng nói với Tùng Vũ: “Chỉ là chị dự cảm tôi sẽ xấu mặt, nhưng bất hạnh là tôi xấu mặt thì chị sẽ cũng sẽ nhận xui xẻo.”

Tùng Vũ nhìn cậu, không biết lấy đâu ra dũng khí đột nhiên gắp nửa viên thịt trên mặt bàn cho vào miệng, Nam Liệt nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, ngay cả mẹ cô cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Có phải cậu nghĩ quá nhiều rồi hay không? Tôi nói thật với cậu nhé, tôi chỉ nghĩ giúp cậu mau ăn xong cơm. Bởi vì cậu ăn xong rồi mẹ tôi mới có thể yên tâm ăn, tôi cũng mới có thể yên tâm ăn! Giờ đã hơn sáu giờ rồi, cả ngày hôm nay tôi chỉ ăn một bát mỳ, nước cũng chưa được uống. Tôi đã sớm đói muốn xỉu rồi. Bây giờ đừng nói đến thịt viên, ngay cả một con sư tử tôi cũng có thể ăn.”

Trong mắt Nam Liệt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Nếu không… nửa viên thịt trong bát của tôi cũng cho chị luôn? Tôi còn chưa động vào, vẫn sạch…”

Tùng Vũ nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Cậu ăn đi, chỗ cơm này của tôi cũng rất phong phú, đủ rồi.”

Nam Liệt dùng khuỷu tay đẩy hộp khăn giấy bên tay trái về phía cô, không nói gì.

Tùng Vũ cho rằng cậu chê mình ăn miệng đầy dầu mỡ bất nhã nên lấy một tờ giấy ra lau miệng. Ai ngờ Nam Liệt nói: “Tay.”

Lúc này cô mới ý thức được cái cậu để ý là viên thịt vừa rồi rơi xuống cọ qua mu bàn tay cô. Vì thế cô nghe lời rút hai tờ giấy ra lau khô.

“Trong nồi còn có canh đậu xanh và sườn heo, chị cũng uống đi.” Cậu dừng một chút rồi nói, “Nếu chị sốt ruột cũng có thể uống bát của tôi trước.”

Cô cười nói: “Cũng không có khát đến như vậy.”

Nam Liệt vẫn dùng khuỷu tay đẩy bát canh đến trước mặt cô, bát canh hơi đầy, khi di chuyển có vài giọt b ắn ra bên ngoài, cậu cũng không tức giận chính mình mà rất vui vẻ nhìn Tùng Vũ múc một thìa lên.

Sau khi ăn xong, lúc Cát Hạ thu dọn bát đ ĩa, Nam Liệt nói với Tùng Vũ: “Nếu chị không ngại, sau này chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Mặc dù tôi dùng dụng cụ ăn uống không tốt nhưng cũng không cần chị giúp, không cần phải chờ tôi ăn xong mới được ăn.”

“Tôi đương nhiên không ngại, chỉ là như thế có phải là không quy củ không?” Tùng Vũ nói.

“Quy củ trên lầu tôi không biết, ở đây do tôi quyết định.”

Thật ra Tùng Vũ đã sớm cảm thấy Nam Gia có gì đó không ổn, lúc này nghi hoặc của cô càng tăng lên, chỉ là cô nghĩ có một số việc không tiện hỏi Nam Liệt, đành phải chờ lén lút hỏi mẹ sau.

“Được thôi, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tối.”

“Tại sao lại chỉ có cơm tối?” Nam Liệt nhíu mày lại.

Tùng Vũ giải thích: “Trường học của tôi cách đây có hơi xa, sáng sớm đã phải ra ngoài. Cậu không cần đến trường, khẳng định sẽ dậy muộn hơn một chút, buổi sáng có lẽ là chúng ta không thể gặp mặt. Ban ngày tôi đều ở trường học, cơm trưa chỉ có thể để mẹ tôi ăn với cậu. Buổi tối ba người chúng ta ăn cùng nhau. Nhưng ngày nghỉ đông và nghỉ hè chỉ cần tôi không ra ngoài sẽ đều cố gắng bầu bạn với cậu.”

Nam Liệt “xì” một tiếng, lộ ra vẻ mặt khinh thường đặc trưng của con trai ở độ tuổi này: “Ai cần chị bầu bạn…”

Tùng Vũ biết cậu khẩu thị tâm phi nên cũng cố ý trêu chọc: “Được, vậy tôi sẽ tránh ở trong phòng không làm phiền cậu.”

“… bình thường chị sẽ thường xuyên ra ngoài sao?” khí thế cao ngạo của cậu bỗng nhiên không còn nữa.

“Không đâu.” Cô cười thầm.

“Ồ.”

“Có ý gì?”

“…Ừ.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.