Con đường ngoài cửa sổ dần trở nên thu hẹp lại. Nơi này không có toà nhà thương mại cao cấp, nhưng dọc con phố có không ít những cửa hàng nhỏ, tiệm kim khí, cửa hàng giấy và tiệm sửa giày. Mật độ dân cư ở đây cũng cao, đều là thôn của công nhân mới được tu sửa, dù tường và mái bên ngoài đã được trùng tu đẹp đẽ thông qua các dự án của chính phủ nhưng cũng không tránh khỏi cũ nát.
Khu vực này vốn đã từng rất náo nhiệt, nhưng khi thành phố thay đổi nó cũng trở nên vắng vẻ hơn. Người ở lại phần lớn đều là người nghèo ở thành thị hoặc có cửa hàng ở đây và không muốn từ bỏ kế sinh nhai của mình.
Ông bà ngoại của Tùng Vũ sống ở vùng này. Ngôi nhà ở tầng một tối tăm và ẩm ướt. Thỉnh thoảng giếng trời sẽ có rác rưởi ở trên lầu ném xuống, Tùng Vũ cũng bởi vậy thường nghe thấy bà ngoại cãi nhau với người trên lầu.
Những người thường đến nhà phần lớn là khách quen chơi bài, những người đó cả ngày hít mây nhả khói, thời gian mỗi ngày đều dành trong tiếng xào bài.
Khi bà ngoại cãi nhau với hàng xóm tầng trên, cô đóng chặt cửa không muốn can thiệp. Trong phòng đánh bài của cậu, cô bị sai bưng trà rót nước, được khen là “hiểu chuyện” cũng chỉ cười cho có lệ, không muốn nói nhiều.
Trong lòng cô thực sự rất chướng mắt những người này, cô không muốn chìm nổi với bọn họ trong đó, chỉ nghĩ một ngày nào đó có thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ.
Cho nên lúc cô nghe thấy Nam Liệt ở phía sau nói “Phong cảnh đường phố ở đây thật thú vị” cô đã rất ngạc nhiên, thậm chí còn cảm động trước sự ngây thơ của cậu.
Dù sao thì một thiếu gia cũng không thể đồng cảm với cô được.
“Tới rồi, chỗ này.” Cát Hạ bảo tài xế dừng xe trước một căn nhà cũ, “Tùng Vũ, con tự đi vào một mình được không?”
“Được.” Tùng Vũ mở cửa xe ra. Cô cũng biết mẹ cô đến đây chủ yếu không phải để đưa cô đi mà bởi vì Nam Liệt muốn ra ngoài.
Tùng Vũ có chìa khoá nhà bà ngoại. Cô mở cửa ra, vừa mới đẩy một cái mùi khói thuốc đã ập tới. Mặc dù còn chưa đến giữa trưa nhưng bên trong đã có một bàn khách chơi bài.
“Tùng Vũ đã về rồi.” Mấy người chơi bài đều là người ở trong tiểu khu, thường xuyên đến đánh bài nên cũng nhận ra cô.
Cô “Vâng” một tiếng, nụ cười so với bình thường càng qua loa hơn.
“Ồ, đại tiểu thư của chúng ta đã về rồi.” Cậu cô chế nhạo nói với cô.
Cô nhẫn nhịn gọi một tiếng: “Cậu.” Nghĩ từ nay sẽ dọn đi, dù sao cũng là người thân, theo lễ nghĩa cũng nên chào hỏi ông bà ngoại một tiếng nên cô lại đến phòng ngủ của ông bà ngoại gõ cửa.
Ông bà ngoại đang xem ti vi, thấy cô vào cũng chỉ tuỳ tiện hỏi thăm vài câu rồi lại chuyển sự chú ý về chương trình trên ti vi.
Tùng Vũ cũng không cảm thấy mất mát, ngay cả mẹ còn không nặng tình cảm với nơi này huống chi là cô. Làm xong lễ nghi là được.
Cô vừa ra khỏi phòng ông bà ngoại đã nghe được cậu ở trong phòng bếp kêu lên: “Tùng Vũ, lại đây giúp ta, đem mấy chén rượu với đ ĩa bánh trôi này bưng ra cho khách.”
Cô thiếu chút nữa theo thói quen đi qua, chỉ là đột nhiên tỉnh táo lại, đứng ở cửa phòng bếp lạnh lùng nói: “Cậu, cháu trở về để thu dọn hành lý.”
Cậu của cô cũng lập tức trở nên lạnh nhạt: “Thì sao? Mày cho rằng mày leo lên được cành cao à? Mẹ mày cũng chỉ là bảo mẫu cho người ta thôi, mày nói không chừng chỉ là một người lao động miễn phí mua một tặng một! Mày thật sự cho rằng mày đến biệt thự cao cấp ở sẽ trở thành thiên kim đại tiểu thư à?”
Tùng Vũ tức giận cười: “Vậy cậu nói xem định cho cháu tiền lương thế nào? Cháu cân nhắc xem có lời hơn bên kia không!”
“Mày đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như thế? Khách còn đang ở đây, mày cũng không sợ mất mặt…”
“Khách của cậu có quan hệ gì với cháu?” Tùng Vũ căn bản chướng mắt những người đó, trước kia ăn nhờ ở đậu đành phải tỏ vẻ ngoan ngoãn, hiện giờ dứt khoát không thèm giả vờ nữa.
Nói xong cô đi vào phòng của mình, đóng cửa bắt đầu chuyên tâm thu dọn hành lý.
Đồ vật đáng giá mang đi cũng không nhiều, đồ dùng cá nhân của mẹ đã sớm dọn đến Nam gia, quần áo bốn mùa của cô cộng thêm sách vở văn phòng phẩm vừa đủ một cái va li.
Khi kéo va li đã xếp xong ra khỏi phòng cô mơ hồ nghe được cậu đang xúi giục bà ngoại đòi “phí phụng dưỡng”. Cô đoán được một ít nhưng cũng lười hỏi nhiều, lựa chọn giả ngu.
Cô trả lại chìa khoá nơi này cho bà ngoại, lễ phép chào hỏi: “Cháu đi đây, mọi người giữ gìn sức khoẻ.”
“Tùng Vũ, cái kia…” Bà ngoại gọi cô lại.
Cô dừng bước nhìn về phía bà ngoại, lại nhìn sang cậu, trong lòng biết bà ngoại không chịu nổi bị con trai xúi giục.
“Bà ngoại nói đi.” Cô đảo mắt nhìn xem đối phương định đòi bao nhiêu.
“Cháu và mẹ cháu mặc dù sau này không ở đây nhưng phương diện sinh hoạt phí…”
Tùng Vũ cũng không khách khí: “Bọn cháu cũng không ở đây, phí sinh hoạt ở đâu ra?”
“Không phải phí sinh hoạt, là phí phụng dưỡng!” Bộ dáng của cậu gấp gáp khó kìm, “Hai người không ở đây, mẹ của mày cũng là con của ông bà ngoại, cha mẹ không phải chỉ của một mình tao, đương nhiên không thể dựa vào một mình tao phụng dưỡng đúng không?”
Tùng Vũ nhìn thẳng vào ông ta, trong lòng chỉ biết cảm thán: Sao ông ta có thể không biết xấu hổ như vậy?
Cô không nhanh không chậm nói: “Cậu nói đúng. Chỉ là không biết một tháng cậu bỏ ra bao nhiêu, chúng cháu cũng góp vào giống cậu là được. Còn có nếu ông bà ngoại không phải chỉ có một người con là cậu, vậy tiền bài bạc mỗi tháng căn nhà này thu vào là bao nhiêu? Mẹ của cháu có thể nhận được mấy phần? Tương lai lỡ như muốn bán nhà hoặc đập đi thì mẹ cháu có thể được phân mấy khối gạch?”
“Mày còn nhỏ mà đã tính chiếm gia sản của ông bà!” Cậu của cô nóng nảy, “Đồ của ông bà tương lai muốn cho ai thì cho, còn đến lượt mày xen mồm vào sao? Huống chi chỉ là cháu gái ngoại.”
“Cậu đừng nóng.” Tùng Vũ mỉm cười, cô không thèm cãi nhau với ông ta mà chỉ quay đầu nói với ông bà ngoại, “Ông bà yên tâm, mẹ con sẽ đưa phí phụng dưỡng. Chỉ là cậu và ông bà đều biết mẹ con chỉ là bảo mẫu, cũng không phải thật sự phát tài, không có tiền khác trợ cấp nuôi con.”
Nhiều lời vô ích, khi cô chuẩn bị rời đi lại bị cậu ngăn lại: “Mẹ mày định đưa bao nhiêu?”
Tùng Vũ đang định trả lời thì cửa phòng mở ra, mẹ cùng chú Diêu đẩy Nam Liệt vào nhà khiến cho cô vô cùng kinh ngạc.
“Sao mọi người lại vào đây?” Cô nhỏ giọng hỏi Cát Hạ.
“Tài xế Diêu đưa Nam Liệt đi trước đi, phòng vệ sinh ở bên kia.” Cát Hạ chỉ về một hướng.
Nam Liệt cúi đầu ngồi xe lăn lướt qua bên người Tùng Vũ.
Tùng Vũ cũng hiểu ra, Nam Liệt là muốn mượn toilet.
“Hai người này là ai?” Cậu cô hỏi.
“Tôi là con trai của ông chủ.”
“Khó trách muốn mời bảo mẫu tại nhà.” Cậu cô hừ một tiếng, “Chị đến vừa đúng lúc, nói với trẻ con không rõ được, tôi muốn hỏi chị một chút, phí phụng dưỡng cho cha mẹ trong tương lai chị định đưa như thế nào?”
Cát Hạ nói: “A Đông, sau này cơ hội tôi về nhà mẹ đẻ cũng không nhiều lắm, nhân tiện hôm nay nói rõ ràng cũng tốt. Nhà này tất cả tôi đều không cần, phí phụng dưỡng tôi cũng sẽ đưa, nhưng tôi chỉ có thể bảo đảm bằng số tiền mọi người đi thưa kiện.”
“Vậy chẳng phải là tống cổ xin cơm à?” Cậu của cô tức giận nói.
Cát Hạ nói: “Đây là cậu tự nghĩ.”
Tùng Vũ biết mẹ cô đã có chủ ý, không phải là người dễ mềm lòng, có mẹ ở đây cô cũng không cần phải xen vào chuyện kia nữa, tâm tư của cô không tự giác mà chuyển dời về phía Nam Liệt.
Xe lăn của Nam Liệt trống trơn dừng ngoài cửa phòng vệ sinh, chắc là phòng vệ sinh nhỏ không tiện di chuyển nên cậu đành phải để chú Diêu đỡ vào trong. Chỉ trong chốc lát cô đã thấy Nam Liệt được chú Diêu dìu từ nhà vệ sinh ra ngồi lại trên xe lăn.
Ánh mắt của cậu và cô chạm vào nhau, cậu lập tức đỏ mặt, đầu cúi xuống dưới.
“Chị coi cái nhà này thành cái gì? Nhà vệ sinh công cộng sao?” Cát Đông tức muốn hộc máu nói, “Hầu hạ thằng nhãi tàn phế nhà giàu thôi, kiêu ngạo cái gì?”
Phản ứng đầu tiên của Tùng Vũ là chạy về phía Nam Liệt, ngồi xổm xuống trước mặt cậu che lỗ tai của cậu lại: “Đừng nghe ông ta nói.”
Cậu lắc đầu mãnh liệt, đẩy tay cô ra. Tay của cô chậm rãi rời đi, cậu cười khổ nhìn cô: “Nhưng tôi nghe thấy rồi.”
Trong lòng Tùng Vũ đột nhiên nổi giận không lý do, đột ngột đứng lên, từ trong túi quần móc ra một tờ tiền một trăm ném lên bàn, trừng mắt nhìn cậu: “Coi như hôm nay chúng tôi tới nhà vệ sinh công cộng. Một trăm tệ có đủ không?”
Trong mắt Cát Đông sáng ngời, xoay người lập tức cất một trăm tệ trên bàn vào trong túi áo.
Cát Hạ không tiếp tục dây dưa với em trai nữa, dẫn theo Tùng Vũ cùng Nam Liệt và chú Diêu nhanh chóng rời đi.
“Để cháu chê cười rồi”. Sau khi trở lại trong xe, Cát Hạ xin lỗi Nam Liệt, “Mấy lời vô lễ em trai dì nói cháu đừng để ý, nơi này toàn loại người có tố chất này. Sớm biết như vậy đã nghe cháu lái xe đến siêu thị hoặc một cái khách sạn nào đó để tìm nhà vệ sinh rồi.”
Nam Liệt nói: “Ông ấy cũng không nói sai cái gì, nhưng ông ta đối xử với dì và Tùng Vũ không tốt. Nếu biết như vậy hẳn là nên đưa Tùng Vũ đến đây sớm hơn.”
Tùng Vũ không nghĩ tới cậu bị lời nói của người ta làm cho tổn thương lại có cảm nghĩ này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Chú Diêu chen vào nói: “A Liệt, chuyện ở chỗ này xong rồi, cháu nhìn xem tiếp theo muốn đi đâu đi dạo? Hiếm khi ra ngoài một chuyến, muốn đi chơi ở đâu chú đưa cháu đi.”
Tùng Vũ cũng nói: “Đúng vậy, cậu muốn đi đâu, tôi đều đi với cậu.”
Nam Liệt nghĩ nghĩ: “Vừa rồi ở trên đường có một cái công viên nhỏ, ở chỗ hai con đường giao nhau.”
Cát Hạ nghi hoặc nói: “Nhưng chỗ đó nhiều muỗi, hơn nữa cũng không có gì để chơi đâu.”
“Hai bên đường có rất nhiều hàng quán, mặc dù vừa cũ vừa nhỏ nhưng cháu rất thích, cháu muốn vẽ cái đó.”
Tuy rằng trên xe bốn người e là chỉ có một mình Nam Liệt cảm thấy khung cảnh phố phường này đáng để vẽ vào tranh, nhưng mọi người vẫn đưa cậu đến vườn hoa chỗ bùng binh. Nơi này không tiện dừng xe, sau khi đưa mọi người đến, chú Diêu lái xe đến bãi đỗ xe gần đó. Cát Hạ cũng nói muốn đến cửa hàng gần đây mua một lọ thuốc đuổi muỗi, tránh cho Nam Liệt vẽ xong lại bị muỗi đốt khắp người, trước khi rời đi còn dặn dò Tùng Vũ nhớ trông Nam Liệt cẩn thận.
Tùng Vũ quả thực không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Liệt.
“Chị cứ nhìn tôi như vậy tôi sẽ xấu hổ.” Nam Liệt vừa mới mở sổ phác hoạ ra được một nửa lại khép lại. Bàn tay cũng co lại cho vào trong túi quần.
Tùng Vũ cười cười, có phần hiểu được nỗi băn khoăn nhạy cảm của cậu, ngồi xổm xuống giúp cậu mở sổ phác hoạ ra: “A Liệt, vẽ cho tôi xem đi! Chờ cậu vẽ xong tôi sẽ cho cậu một phần thưởng nhỏ.”