Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 11: C11: Hộp quà



Đêm giáng sinh, không khí giáng sinh trong Nam gia vô cùng sôi động. Mặc dù bình thường Tùng Vũ không có việc gì sẽ không lên tầng một, càng đừng nói đến phòng trên tầng. Nhưng hàng ngày đi học cô đều sẽ nhìn thấy tranh trí bên trong và ngoài biệt thự: đại sảnh và sân vườn có hai cây thông Noel, bên trên treo đầy những quả bóng nhiều màu và quả thông, tất giáng sinh, thú nhồi bông ông già Noel, cây kẹo m út… Điều làm cho cô ngạc nhiên nhất chính là hai cây thông này đều là thật! Đặc biệt là cây thông ở ngoài sân kia ước chừng cao năm mét, so với cây thông cô thường thấy khi đi ngang qua cửa hàng bách hoá còn cao hơn. Cô nghĩ đại khái cũng chỉ có hoa viên rộng như của Nam gia đặt cây thông này mới không gây vướng víu.

“Nhà cậu thường tổ chức lễ giáng sinh sao?” Buổi tối trước đêm giáng sinh một ngày, vừa mới cơm nước xong, cô nhịn không được hỏi Nam Liệt.

“Bọn họ có, tôi không có.” Nam Liệt bình tĩnh nói.

“Ồ”, cô cũng đoán được, trong lòng có chút hụt hẫng, cũng không nói rõ là tiếc nuối bất bình cho cậu hay là vì lí do gì khác. “Không sao, năm nay tôi sẽ ở bên cậu.”

Nam Liệt đánh giá cô: “Mấy hôm nay trên lầu rất náo nhiệt?”

“Cũng không phải, chỉ là trang trí hai cây thông Noel khá đẹp.”

“Chị muốn à?” Cậu thở dài, “Thật ra tôi cảm thấy cứ chặt cây như vậy rất đáng tiếc, vốn dĩ chúng có thể cao lớn hơn, sống lâu hơn.”

Tùng Vũ không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua nếu cậu nói như vậy, cô cũng theo ý cậu nói: “Cậu nói đúng, tôi mới không cần.”

“A Liệt.”

Nam Liệt và Tùng Vũ nghe thấy âm thanh cùng nhau quay đầu lại, là Nam Tích Dân không biết từ khi nào đi thang máy xuống.

“Chào chú Nam ạ.” Tùng Vũ chào hỏi trước.

“Tiên sinh có muốn uống trà không? Tôi sẽ đi pha ngay.” Cát Hạ vừa mới cất bát đ ĩa đã được lau khổ vào tủ bát, thấy Nam Tích Dân tới cũng vội chạy lại đây tiếp đón.

“Được, cảm ơn”. Nam Tích Dân nói rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Nam Liệt, nhìn dáng vẻ giống như là muốn nói chuyện với cậu, ở lại một lát.

“Ba tìm con có chuyện gì?” Ngữ khí của Nam Liệt nghe không ra thân sơ.

“Mai là đêm giáng sinh, con có muốn lên lầu ăn một bữa cơm với chúng ta không?” Giọng điệu của Nam Tích Dân dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối.

Tùng Vũ theo bản năng nhìn về phía Nam Liệt, loáng thoáng hy vọng cậu có thể đồng ý.

“Con đi, mọi người thật sự sẽ không khó chịu sao?” Nam Liệt nhìn cha cậu.

“A Liệt, đã năm năm con không ăn cơm cùng chúng ta rồi.” Giọng nói của Nam Tích Dân khẽ run, “Ít nhất ta hy vọng con có thể cùng ăn bữa cơm này. Không, nếu có thể ta mong ngày nào con cũng có thể tới, nếu con cảm thấy không thoải mái, không được tự nhiên, vậy ít nhất ngày lễ ngày tết, chúng ta có thể…”

“Được.”

“Con nói gì?” Nam Tích Dân tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới con trai sẽ sảng khoái đồng ý như thế.

Nam Liệt nở nụ cười chua xót: “Con nói sau này chúng ta ngẫu nhiên có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Tùng Vũ không biết vì sao nhìn bộ dáng của Nam Liệt lại cảm thấy xót xa, cầm lòng không đậu nói chen vào: “Thật ra cũng không nhất định phải để A Liệt lên lầu, bình thường chú Nam rảnh cũng có thể xuống dưới bầu bạn với A Liệt nha. Bình thường chú ở trên lầu ăn với Nam Tuyết mười bữa, bớt chút thời gian ăn với A Liệt một bữa là được.”

“Tùng Vũ, sao con lại nói nhiều thế? Trở về phòng làm bài tập đi!” Cát Hạ vừa nói vừa đẩy cô ra ngoài.

“Tùng Vũ nói đúng.” Nam Tích Dân uống một ngụm trà, mỉm cười nói: “Vậy A Liệt, con có đồng ý không?”

Nam Liệt không nói chuyện.

“Cậu ấy đồng ý.” Tùng Vũ biết rất rõ phản ứng của Nam Liệt.

“Được. Vậy ngày mai con học xong thì lên đi. Dưới gốc cây thông có rất nhiều quà, ba lén nói cho con biết, mở cái hộp màu vàng kim to nhất ra, đồ vật bên trong nhất định con sẽ thích.”

Nam Liệt nói: “Có thể đưa Giang Tùng Vũ đi cùng không?”

Nam Tích Dân nói: “Đương nhiên có thể.” Ông lại nói tiếp, “Tiểu Cát và Tùng Vũ cũng đến đi, nhiều người thêm náo nhiệt.”

“Tôi không đi đâu”, Cát Hạ xua tay cười nói, “Tùng Vũ cũng không nên đi, đó là dịp để gia đình mọi người tụ họp, người ngoài như nó…”

Trong lòng Tùng Vũ mâu thuẫn, thật ra cô cũng có chút muốn đi, nhưng nghĩ đến phải gặp Nam Tuyết lại có chút phiền lòng. Nhưng bị mẹ nói như vậy lòng cô ngược lại càng ngứa ngáy.

“Chị có muốn đi không?” Nam Liệt nhìn vào mắt cô hỏi.

“Muốn.” Cô không chần chờ nói thẳng ra đáp án.

“Vậy chốt rồi nhé, chúng ta cùng đi.” Ngữ khí của Nam Liệt nghe qua nhiều thêm vài phần vui mừng chờ mong.

Hôm giáng sinh trường học cũng không cho nghỉ, Tùng Vũ về đến nhà lập tức rửa mặt, chải lại đầu tóc, lại đổi một cái áo len tự cho là đẹp nhất mới chuẩn bị lên lầu. Trong lòng cô còn âm thầm cảm thấy may mắn trong nhà ấm áp, nếu nhiệt độ xuống thấp phải mặc áo khoác thì cô thật sự không có cái áo nào tử tế. Chiếc áo len màu xanh trên người này là cái áo đắt nhất của cô, cô rất thích nó nên sinh nhật năm ngoái mẹ đã mua cho cô, may là không bị giãn ra, hoa văn cũng không bị phai màu.

Cát Hạ vẫn nhất quyết không chịu đi lên ăn bữa cơm này. Tùng Vũ khuyên hai câu, Cát Hạ lại nói: “Con là trẻ con, đi tham gia náo nhiệt còn miễn cưỡng chấp nhận, mẹ đến đó đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Nam tiên sinh còn dễ nói chuyện, hai người kia bình thường mẹ cũng không giao lưu nhiều, ngồi đó cũng không thoải mái.”

Tùng Vũ cảm thấy suy nghĩ của mẹ mình cũng có lý nên không khuyên bảo nữa.

Nam Liệt cũng không lên lầu sớm mà vẫn luôn ở nhà chờ Tùng Vũ về để cùng đi thang máy. Hiện giờ vết thương phẫu thuật trên đùi cậu đã lành, có thể tự mình đi lại, nhưng dù sao đi thang máy vẫn dễ dàng hơn một chút.

Có lẽ Nam Tích Dân đã đánh tiếng với vợ và con gái từ trước, hôm nay bà Nam và Nam Tuyết đều không có thái độ gì quá gay gắt. Ở trên bàn cơm bà Nam cũng rất ân cần gắp đồ ăn cho Nam Liệt và Tùng Vũ, mặc dù có chút cố tình và khách sáo nhưng vẫn đỡ hơn không khí giương cung bạt kiếm. Nam Tuyết chỉ nói chuyện với cha mẹ, Tùng Vũ cũng dự đoán được con bé căn bản coi thường cô, ngay cả anh trai cũng chẳng là gì trong mắt của con bé, cô cũng không trông cậy vào thái độ hiền lành của nó. Tùng Vũ mặc kệ Nam Tuyết nghĩ gì, cô đến bữa tiệc này là vì muốn ngắm nhìn thế giới, đồng thời cũng muốn kéo Nam Liệt đi cùng, cô rất không cam tâm để Nam Tuyết độc chiếm sự yêu thương trong nhà.

Một bữa cơm tuy không mấy thân thiện nhưng vẫn bình yên đến lúc ăn xong. Đến phần mở quà, Nam Liệt vốn dĩ không hứng thú ngồi ở phía sau, nhưng Tùng Vũ lại nhớ ngày hôm qua Nam Tích Dân đã nói với cậu “bí mật nhỏ” nên thúc giục cậu đi mở hộp quà lớn màu vàng kia.

“A Liệt, mau tới đây bóc quà đi.” Cô sợ cậu đi chậm nên không khỏi cầm cổ tay dắt cậu đi về phía trước.

“Tôi lấy giúp cậu, cậu muốn hộp màu vàng này đúng không?” Cô ngồi xổm xuống dưới cây thông Noel, dự định cầm cái hộp màu vàng lên.

“Sao cũng được.” Nam Liệt nhàn nhạt nói, cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Ai ngờ Tùng Vũ vừa mới sờ đến hộp quà đã bị Nam Tuyết đoạt mất: “Tôi phải lấy cái này.”

“Nam Tuyết, nhiều món quà như vậy, co chọn cái khác đi.” Nam Tích Dân nhẹ giọng khuyên nhủ, “Cái này anh trai con chọn trước rồi.”

“Rõ ràng anh ta nói là sao cũng được, con nghe rất rõ!” Nam Tuyết hoàn toàn không có ý định từ bỏ.

“Vậy cũng là tôi lấy trước.” Tùng Vũ không phục nói.

“Có phần của chị à?” Nam Tuyết trừng mắt, vẻ mặt hùng hổ doạ người.

“Giang Tùng Vũ, bỏ đi, tôi không cần nữa.” Nam Liệt  lắc người lùi về sau hai bước.

Mặc dù Tùng Vũ rất tức giận nhưng cũng dần bình tĩnh lại, biết với thân phận của mình chỉ có thể nhịn cơn tức này xuống. Ngay cả “chính chủ” Nam Liệt cũng không tranh giành cho bản thân, cô thì tính là cái gì? Nhưng nhìn dáng đi cứng đờ lắc lư lùi về sau của cậu lại thật đau lòng. Cô đành phải tuỳ tiện chọn một hộp quà màu hồng nhạt, có gắng làm bộ thoải mái nhảy đến trước mặt cậu, cười nói: “Tôi chọn cho cậu này, cậu mở ra đi.”

Tay phải của Nam Liệt đã khôi phục khá hơn nhiều, tay trái trước đó cũng làm phẫu thuật một lần, còn đang dưỡng thương. Cậu cởi dây lụa trên hộp quà tương đối chậm, nhưng cuối cùng vẫn mở được ra.

Chỉ là còn chưa hoàn toàn mở ra đã nghe thấy Nam Tuyết ném đồ vật trong tay xuống thảm, nhóc ăn vạ: “Con mới không cần cái này! Đây không phải là mua cho con! Ba ba bất công!”

Tùng Vũ vừa nhìn đã thấy là một bộ thuốc màu cùng bút vẽ, mặc dù cô không nghiên cứu về lĩnh vực này nhưng cô vô cùng tin tưởng đây nhất định là dụng cụ vẽ tranh rất đắt.

Nam Liệt ở bên này cũng mở hộp quà ra, bên trong là một con búp bê Barbie.

Mắt Tùng Vũ sáng ngời, mặc dù Tùng Vũ không có búp bê Barbie nhưng cũng thường nhìn thấy các bạn cùng trường chơi, nhưng con búp bê này bất luận là quần áo hay trang sức đều vô cùng tinh xảo, cảm giác không phải là kiểu dáng bình thường.

Nam Tuyết thấy thế khóc ầm lên: “Con muốn đổi với anh ta!”

Bà Nam lại đây khuyên nhủ: “Đổi thì đổi, anh trai con muốn búp bê làm gì? Nó thích vẽ tranh, nhất định sẽ đồng ý đổi với con, đúng không A Liệt?”

Nam Liệt nói: “Tôi không đổi.”

Tùng Vũ kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Không phải tôi muốn làm cho Nam Tuyết vui vẻ, nhưng không phải cậu càng thích món quà ban đầu hơn sao?”

Nam Liệt vẫn như cũ nói: “Tôi cứ muốn cái này.”

Tùng Vũ cũng không ép buộc cậu, mặc dù không hiểu vì sao cậu khăng khăng muốn con búp bê này, nhưng có thể thấy được cậu rất nghiêm túc. Nếu như vậy, đã có vết xe đổ, cô thậm chí còn cầm cả chiếc hộp đựng con búp bê lên sợ bị Nam Tuyết cướp mất.

“Ba, con và Tùng Vũ còn phải làm bài tập, xuống lầu trước đây.” Nam Liệt gật đầu ra hiệu với Tùng Vũ, đi về hướng thang máy. Tùng Vũ phớt lờ cảm giác xấu hổ, cũng theo sát phía sau cậu cùng nhau đi vào thang máy.

Hai người rất ăn ý không đề cập đến màn tranh giành quà ở trên lầu, Tùng Vũ cùng cậu đến phòng vẽ tranh, đóng cửa lại rồi mới hỏi:

“Con búp bê kia cậu muốn để trong phòng hay ở đâu?”

“Cho chị.” Nam Liệt ngắn gọn đáp lại.

“Hả?” Cô không nghĩ tới.

“Lúc chị nhìn thấy nó đôi mắt đều toả sáng.”

“Rất rõ ràng sao?” Cô ngượng ngùng nói.

“Ừ.”

“Vì vậy mà cậu không chịu nhường búp bê cho Nam Tuyết?” Tùng Vũ nói, “Nếu cậu muốn thì mua cho tôi sau là được rồi. Sao phải tranh giành với nó làm gì?”

“Tôi rất ít khi ra ngoài, nếu đã là quà, đưa tiền để chị tự mua thì rất kỳ quái.”

“Cảm ơn.” Cô nhìn búp bê Barbie trước mặt, bật cười, “Trước kia cậu nói phòng của tôi không giống phòng con gái, ngay cả búp bê cũng không có, nhớ không?”

“Nhớ.”

“Lúc đó tôi nói tôi không cần búp bê Tây Dương là nói dối.” Cô bỗng nhiên rất muốn thẳng thắn thừa nhận với cậu những h@m muốn nhỏ nhỏ của mình.

Nam Liệt cười như không cười nói: “Vốn dĩ tôi cũng không tin.”

Lúc Nam Liệt đang định quay về phòng thì cô gọi cậu lại: “Lần sau tặng quà phải tự mình mua cho tôi nhé.”

Có lẽ Nam Liệt không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, dừng lại có chút vội vàng, cả người đột nhiên mất kiểm soát lắc lư dữ dội, cũng may vịn vào khung cửa mới đứng vững: “Tôi cũng không biết chọn đồ cho con gái…” Cậu dừng lại một chút, “Trừ khi chúng ta cùng đi, chị tự chọn.”

Vốn dĩ Tùng Vũ chỉ nói đùa, nhưng cô biết Nam Liệt trăm phần trăm là nói thật.

Trong lòng cô nóng lên, chân thành trả lời: “Được!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.