Tám tháng sau…
“Cố lên ~ cố lên ~ cố lên ~ cố lên ~”
Lại một mùa thi đấu bóng rổ nữa, trên sân thể dục âm thanh ồn ào, xa xa có thể nghe thấy tiếng hò hét cổ vũ hết đợt này đến đợt khác.
Hôm nay là trận chung kết, Viện máy tính đối đầu với Viện tài liệu.
Trên sân bóng rổ, các nam sinh vã mồ hôi ra sức thi đấu, trong lòng người xem hai bên học viện đều toát mồ hôi.
Sau khi bắt đầu thi đấu, điểm số của hai đội vẫn luôn giằng co nhau, lúc cách kết thúc chỉ còn hai phút, Viện máy tính còn kém một điểm.
Chỉ thấy Khúc Ức Hành truyền bóng, bóng tới tay Lâm Á Tề, cậu vươn tay lên ném một quả ba điểm.
Sinh viên viện máy tính nhảy nhót hoan hô, đội bạn lại đáp lễ một cú ba điểm đem thế cục hơn kém kéo trở về.
30 giây cuối cùng, bóng lại lần nữa rơi vào tay Khúc Ức Hành.
“Khúc Ức Hành, cố lên, Khúc Ức Hành, cố lên.”
Dù cho âm thanh xung quanh đều bao phủ lên cô, Kiều Tê vẫn trước sau gân cổ lên hò hét, cô hy vọng có thể đem âm thanh của mình truyền đến tai Khúc Ức Hành, cho dù chỉ một tiếng thôi cũng tốt.
Khúc Ức Hành giữ bóng vượt qua một người, lại lập tức bị hai người vây quanh, anh không nhanh không chậm, cổ tay cong về phía sau, đem bóng truyền cho Lâm Á Tề.
Thấy người phía trước chạy theo bóng, Khúc Ức Hành quyết đoán chạy về dưới rổ.
“Tiếp lấy…” phía sau truyền đến giọng nói của Lâm Á Tề, Khúc Ức Hành nhảy người lên, ở trong không trung nghiêng người chặn đứng bóng cậu ta truyền đến, như một viên đạn màu lam, thẳng tắp ném về phía rổ.
Loảng xoảng một tiếng, bóng theo tiếng vang chui vào rổ.
“Tuýt…”
Tiếng còi vang lên, thi đấu kết thúc.
Tay Lâm Á Tề chống trên đùi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ngẩng đầu nhìn Khúc Ức Hành vẫn đang treo trên rổ, lại nhìn bảng điểm, còn chưa phục hồi tinh thần..
bọn họ thắng, bọn họ thắng rồi.
Khúc Ức Hành buông tay rơi xuống đất, cùng các thành viên hưng phấn đập tay, cuối cùng anh đi đến bên người Lâm Á Tề, vươn nắm tay: “Vất vả rồi.”
Lâm Á Tề cong môi cười, ngồi dậy, chạm vào nắm tay anh: “Anh cũng vậy.”
Giữa đàn ông không cần nhiều lời.
Trong mấy tháng huấn luyện, hai người đã sớm từ không vừa mắt ban đầu trở nên có chút thưởng thức lẫn nhau.
Từ khi Khúc Ức Hành không vì cậu là sinh viên năm nhất để cậu ăn không ngồi chờ, mà cho cậu trở thành thành viên chính thức, Lâm Á Tề đã đối với Khúc Ức Hành có thêm một phần cảm phục giữa đàn ông.
Tuy rằng hai người vừa mới bắt đầu thử phối hợp với nhau, thường xuyên không nhớ truyền cho đối phương nhưng trải qua thời gian dài luyện tập càng đánh càng thuận tay.
Hiện tại, bọn họ rốt cuộc đã nắm tay các thành viên khác cùng nhau giành chức quán quân.
Nhưng đánh giá giữa bọn họ còn chưa kết thúc.
Sau khi trao thưởng cho các đội là lúc tuyên bố MVP.
“Năm nay người đạt được danh hiệu MVP là…” trong lúc MC đang kéo dài âm cuối Khúc Ức Hành không tự giác nắm chặt nắm tay.
“…!Khúc Ức Hành!”
Như mong ước nghe thấy tên mình, Khúc Ức Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lâm Á Tề đứng bên cạnh vỗ vỗ bờ vai anh: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Khúc Ức Hành thực lòng nói.
Kiều Tê đứng trong đám người, ngây ngô cười, cùng người khác vỗ tay vì Khúc Ức Hành, nhìn thấy anh tiến lên tiếp nhận cúp, đi đến bên cạnh khuôn đúc dựa theo lệ thường anh sẽ ấn dấu tay lên trên.
Năm ngoái Kiều Tê nhìn người khác ấn dấu tay ở nơi đó, còn tán thưởng người nọ rất giỏi ai ngờ năm nay người đứng ở vị trí kia đã biến thành bạn trai cô.
Cô lặng lẽ ưỡn ngực, cực kì tự hào.
Lại thấy Khúc Ức Hành tiếp nhận khăn ướt lau tay, không lập tức ấn tay xuống mà xoay người đi về phía Kiều Tê.
Ánh mắt mọi người đều theo động tác của Khúc Ức Hành nhìn lên trên người Kiều Tê, hai má cô nháy mắt trở nên đỏ bừng, không thể động đậy chân, mắt thấy Khúc Ức Hành trước bao người đi đến trước mặt cô, lại bị anh dắt tay đi đến trước khuôn đúc.
“Kiều Kiều, đưa nhẫn cho anh.”
Trong đầu Kiều Tê đã sớm trống rỗng, máy móc đi theo anh, lại máy móc lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn Khúc Ức Hành đưa cho cô giữ trước đó.
Khúc Ức Hành đem nhẫn mang lên ngón giữa tay trái, lại lần nữa nắm lấy tay phải đeo nhẫn của Kiều Tê, nói với MC: “Chúng tôi có thể làm cùng nhau không?”
“Hả?”
MC còn chưa lên tiếng mọi người xung quanh đã điên cuồng kêu gào.
“Chủ tịch cũng quá biết chơi…”
“A a a a a a a…”
“cho bọn họ cùng nhau đi!!!”
“Cùng nhau!! Cùng nhau!!”
“……!Được rồi.” MC bất đắc dĩ duỗi tay:
“Xin cứ tự nhiên.”
Khúc Ức Hành lôi kéo tay Kiều Tê ấn dấu tay lên mực đóng dấu màu vàng, lại phủ tay mình lên, tay anh rất lớn, cho dù tay hai người không giống nhau, thoạt nhìn giống như tay anh bao lấy tay Kiều Tê.
Ngón giữa của hai người có vết hằn nho nhỏ, là dấu vết do nhẫn để lại, mà lòng bàn tay của họ dán lên nhau, dây dưa, khó có thể tách rời.
………..