Người phát sóng trực tiếp khẽ kêu lên: “Vậy mà lại là ‘Đao Trảm Phách’, nhà họ Trương lần này đã đầu tư lớn rồi. Phong ấn ký ức ngay từ đầu quả là đúng đắn, màn hay phải để dành đến bây giờ, haha.” …
Liễu Tự nhẹ nhàng cảnh báo: “Nhất định phải tránh xa thanh đao này, nó cắt hồn thể cũng như cắt đậu phụ vậy.”
Tôi nhìn căn phòng ký túc xá chật hẹp, lòng chùng xuống. “Xoẹt!”
Chu Thái cầm đao c.h.é.m tới. Cô ta không biểu cảm, từng nhát đao đều liều mạng. Liễu Tự thở nhẹ một hơi: “Phù–”
Từ miệng cô ấy vậy mà lại thổi ra một làn sương trắng. Sương mù chia làm hai, ngưng tụ thành hai bóng người, đều có ngoại hình giống Liễu Tự.
Đây hẳn là quỷ tính phân thân của Liễu Tự. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi vẫn vô cùng kinh ngạc. Phân thân và Chu Thái bắt đầu giao đấu, bóng đao lấp lóe, hồn lực tràn ngập.
Người phát sóng trực tiếp lẩm bẩm: “Nhất khí hóa tam thanh… Cách Liễu Tự vận dụng quỷ tính, có bóng dáng của ‘Đạo gia’.
” … “
Thấy rơi vào thế bế tắc, Chu Thái kiên quyết điểm vào giữa trán.
“Trương!”
Tóc cô ta khô héo đi trông thấy, ngay lập tức bạc trắng. “Đao Trảm Phách” nhanh chóng phình to.
“Ầm! Ầm!”
Đao như cột trụ khổng lồ, nghiền nát hai phân thân, rồi nhanh chóng tấn công về phía bản thể của Liễu Tự. Chỉ trong một đòn, Liễu Tự ngã xuống dựa vào tường, m.á.u chảy không ngừng. Xem tình hình này, e rằng không chống đỡ nổi hai nhát đao!
Mắt tôi như muốn nứt ra. Cản đao không có ý nghĩa, phải chủ động tấn công. Tôi nhanh chóng chạy về phía Chu Thái, một tay thò vào trong áo, nắm chặt “Ngọc thạch câu phần”. Sắp chạm vào cô ta. Nhưng Diêm Huyên Huyên lại nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nóng rực.
Tôi chỉ đành phải vòng qua một góc khó, lợi dụng cơ thể của Chu Thái tìm kiếm một góc khuất trong tầm nhìn trong khoảnh khắc. Nghiến răng, tôi lấy “bàn tay cụt” ra vỗ về phía Chu Thái ! Trong chớp mắt. Chu Thái uốn cong người theo một tư thế kỳ lạ, tránh được đòn tấn công. Đôi mắt hồng của Diêm Huyên Huyên lại quét qua. Cô ta nhìn chằm chằm vào “bàn tay cụt”.
“Bàn tay cụt” bay về phía Diêm Huyên Huyên . Mắt tôi đỏ ngầu, cố hết sức kéo lại, nhưng chỉ có thể bị kéo bay về phía cô ta cùng với nó.
“Xoẹt!”
Chu Thái c.h.é.m một đao về phía tôi. Lưỡi đao sắc lạnh khiến lông tơ tôi dựng đứng.
“Ầm!”
Liễu Tự bị thương nặng, khó khăn tạo ra một phân thân để đỡ đòn. Nhưng đao khí vẫn quét qua n.g.ự.c tôi. “Bàn tay cụt” tuột khỏi tay, rơi vào lòng bàn tay Diêm Huyên Huyên . Tôi chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn, ngã xuống dưới chân cô ta.
“Haha, đạo cụ đã có trong tay, lần này xem các người còn vênh váo được nữa không.” Tôi tức giận không thể kìm nén, đưa tay ra kéo cô ta.
Cơ thể cô ta đột nhiên dừng lại. Sau đó, cô ta dùng tay đè tôi xuống, một chân giẫm lên người tôi, nhìn xuống từ trên cao, vô cùng đắc ý. Chu Thái lạnh lùng nói: “Bỏ chân cô ra!”
Diêm Huyên Huyên chế nhạo: “Xót bạn à?”
Nghe vậy, Chu Thái giơ đao chỉ về phía Diêm Huyên Huyên, khiến cô ta vội vàng nhấc chân lên. “Còn nữa, tôi không yên tâm về côi. Ném ‘bàn tay cụt’ cho tôi.”
Diêm Huyên Huyên sắc mặt u ám: “Không được, Liễu Tự và Bạch Dương đều chưa chết, nếu có chuyện xảy ra khi đưa cho cô thì sao?”
Chu Thái lạnh lùng nói: “Vậy thì cô nhét nó vào trong áo, đứng yên tại chỗ, giơ hai tay lên, tôi sẽ đến lấy.”
Diêm Huyên Huyên nghiến răng nghiến lợi vì tức giận. Chỉ đành nhét “bàn tay cụt” vào trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình, từ từ giơ hai tay lên.
Chu Thái sải bước tiến đến, tay thò vào túi áo của cô ta. Đột nhiên, sắc mặt Chu Thái thay đổi.
Cô ta dường như không sờ thấy gì cả. Cùng lúc đó, vẻ mặt Diêm Huyên Huyên có chút thất vọng. Cô ta dùng bàn tay dường như trống rỗng, đột nhiên đặt lên vai Chu Thái . Và nhẹ nhàng nói: “Phá.”
Trong tay Diêm Huyên Huyên, một bàn tay cụt màu đen từ từ hiện ra. Biểu cảm của Chu Thái đông cứng lại, đao rơi xuống đất, cô ta ôm lấy n.g.ự.c mà nói: “Tại sao…”
Diêm Huyên Huyên cũng ôm lấy ngực, nhưng vẻ mặt phức tạp: “Còn nhớ con quỷ tàng hình bị nổ tan xác đó không? Cơ thể của nó là một đạo cụ tàng hình tự nhiên… khi lên tầng 7… tôi đã thu thập một ít.”
“Chu Thái.. cô thua rồi.”
Đồng tử Chu Thái co lại: “Cô là… Liễu Tự! Không đúng… cô chỉ là… phân thân… ký sinh trên người Diêm…”
Lời vừa dứt thì vang lên hai tiếng: Bùm! Bùm!
Cùng với hai tiếng nổ trầm đục, trái tim của Chu Thái và Diêm Huyên Huyên đồng thời nổ tung. Máu nhuộm đỏ cả phòng 712.