“Con quỷ không đầu” trấn giữ cửa ải này đã không thể hạ sát chúng tôi trong thời gian quy định. Nó gầm gừ trong thất bại, thu lại lưỡi rìu sắc lạnh, rồi biến mất vào bóng tối dày đặc.
Tôi và Liễu Tự đổ gục xuống sàn, kiệt quệ sau cuộc chiến sinh tử. Tôi đang nhìn chằm chằm lên trần nhà trong trạng thái tê liệt.
Bỗng nhiên, một âm thanh rợn người vang lên, như tiếng kim loại khắc vào da thịt.
“Xoẹt…”
Tôi giật mình, quay phắt đầu lại. Liễu Tự đang nhăn nhó trong đau đớn, giữa hai hàng lông mày của cô ấy, những dòng chữ m.á.u bắt đầu hiện lên. Đó là nơi cuối cùng còn lành lặn trên khuôn mặt cô ấy.
“Tiểu Tự!”
Có gì đó không đúng. Chữ m.á.u chỉ xuất hiện khi trò chơi đang diễn ra, mà giờ là thời gian nghỉ giữa các màn chơi…
Tôi cố gượng dậy để nhìn cho rõ. Những chữ m.á.u đã hiện ra là: “Ngoài cửa sổ”.
Và chữ thứ ba đang dần được khắc lên.
“Hử?”
Bất ngờ, người dẫn chương trình im lặng bấy lâu lên tiếng. Dòng chữ m.á.u như bị cắt ngang, dừng lại ở nét phẩy của chữ thứ ba.
Đó là bộ thủ “氵”.
Cùng lúc đó, Liễu Tự run lên rồi ngất lịm.
Mắt tôi cay xè, tôi lay cô ấy nhưng không có phản ứng gì.
“Ngươi đã làm gì cô ấy?!”
Người dẫn chương trình phớt lờ cơn thịnh nộ của tôi, chỉ lạnh lùng nói: “Các người đã ở đây quá lâu rồi, thời gian lên lầu không còn nhiều nữa.”
“Không lên lầu kịp thời, sẽ bị xử thua.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, chỉ còn 1 phút 40 giây. Tim tôi đập loạn, tôi cắn răng bế Liễu Tự lên, định lao ra cửa.
Nhưng rồi tôi khựng lại.
Khoan đã.
Chữ m.á.u mà Liễu Tự có thể khắc lên trán mình, nhất định phải rất quan trọng. Thêm vào đó, người dẫn chương trình còn đích thân ra tay ngăn chặn dòng chữ máu…
Chẳng lẽ… nó liên quan đến cách duy nhất để sống sót?
Không được, tôi phải đi xem sao!
Tôi đặt Liễu Tự xuống, lao ngay tới cửa sổ, thò đầu ra. Một mặt trăng khổng lồ treo lơ lửng giữa bầu trời. Ngoài ra, mọi thứ chìm trong bóng tối, không có gì đặc biệt.
Đột nhiên, tôi nhớ đến nét chữ bị bỏ dở:
Bộ thủ “氵”. (Bộ nước nha)
Ngoài cửa sổ, thứ gì có thể liên quan đến nước…
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Dưới tòa ký túc xá có một hồ nước nhân tạo!
Tôi nhìn xuống, hồ vẫn ở đó, chỉ là mặt hồ tĩnh lặng, không gợn sóng. Nó phẳng như gương, không hề có gì bất thường. Chỉ còn 1 phút, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán tôi.
Tôi căng mắt ra, nhìn chăm chú từng ngóc ngách bên ngoài cửa sổ, nhưng không tìm thấy manh mối nào. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm.
Không được, tôi phải đi thôi.
Phải chừa lại 30 giây để lên lầu.
Ngay khi tôi quay người lại, một chi tiết vụt qua tâm trí. Tôi khựng lại, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường: Mặt hồ tuy phẳng lặng như gương, nhưng… không hề có bóng trăng phản chiếu trên đó.
Hồ nước này chắc chắn có vấn đề!
Tôi đã quyết định, phải nhìn toàn cảnh hồ nước một lần trước khi rời đi.
Hít một hơi thật sâu, tôi bám chặt vào lan can. Bất chấp nguy hiểm, tôi nhoài người ra, nhìn thẳng xuống dưới. Con ngươi tôi co rút lại ngay khi vừa nhìn thấy. Tòa ký túc xá phản chiếu trong hồ không phải là một tòa nhà trăm tầng, mà chỉ có 7 tầng như bình thường.
Đèn đuốc sáng trưng, bóng người qua lại, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp.
Nhìn kỹ hơn.
Chỉ có phòng 412 của chúng tôi là tối om.
Tôi nhìn lên mặt trăng to lớn kỳ dị. Nhìn tòa nhà ma quái trăm tầng đen kịt. Rồi nhìn xuống thế giới yên bình trong hồ. Một giả thuyết điên rồ bùng lên trong đầu tôi, không thể kìm nén được.
Chẳng lẽ… thế giới thật sự nằm trong hồ nước kia?
Nếu có ai đó từ thế giới thực nhìn vào mặt hồ, họ sẽ thấy gì…
Liệu họ có thấy chúng tôi không?
Tim tôi đập thình thịch.
Nếu giả thuyết này là đúng…
Vậy nhảy xuống hồ… có thể chúng ta sẽ trở về thế giới thực!
Ý nghĩ vừa lóe lên. Mặt trăng trên cao bắt đầu vặn vẹo và nhấp nháy. Nhìn kỹ lại, đó đâu phải mặt trăng?
Đó rõ ràng là một con ngươi bạc khổng lồ. Nó đang nhìn chằm chằm xuống tôi, như một vị thần linh. Một giọng nói vang vọng từ không trung: “Chúc mừng các người đã tìm ra ‘lối thoát’ Sắp sửa bước vào ‘nhánh ẩn’.”
Giọng nói phi giới tính đó chính là Bách Quỷ Minh Nguyệt. Hóa ra… nó vẫn luôn lơ lửng trên bầu trời, theo dõi mọi thứ.
“Trò chơi Bách Quỷ có hai nhánh chính.
“Một nhánh sáng, một nhánh ẩn. Nhánh sáng tất nhiên là vượt qua trọn vẹn 100 màn chơi. Còn nhánh ẩn, haha, ta đã giấu nó ở màn 50, nhiều năm rồi không ai tìm ra.”
Vừa dứt lời, hai luồng ánh sáng bạc từ trên trời chiếu xuống tôi và Liễu Tự. Vết thương của chúng tôi lành lại đôi chút, Liễu Tự cũng dần tỉnh lại. Tôi vội đỡ lấy Liễu Tự, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự giúp đỡ của Bách Quỷ không phải là điềm lành.
“Liễu Tự, cô là người chơi mà ta đánh giá cao nhất trong suốt mười năm qua. Ta có một quy tắc trong buổi phát sóng trực tiếp này. Với những người chơi bình thường, ta cơ bản không can thiệp. Còn với những người đặc biệt, những người có tiềm năng như cô, ta sẽ can thiệp tối đa ba lần tùy theo tình huống.”
“Ba lần can thiệp tối nay đã hết: “Xóa ký ức, mở tòa nhà trăm tầng, cắt ngang dòng chữ máu. Vì các người đã vượt qua tất cả. Dưới sự chứng kiến của hàng vạn con quỷ, ta sẽ không nuốt lời. Phần còn lại của nhánh ẩn, tất cả phụ thuộc vào số phận của các người.”