“Đây chẳng phải là Lăng Nhi sao, lâu rồi không gặp, cháu đã lớn thế này rồi, thật là phong độ, tuấn tú.”
Nhưng Nhị thiếu gia không tỏ ra thân thiện như vị trưởng giả kia, mặt hắn ẩn dưới bóng hiên, u ám âm trầm, cả người sắc bén như thanh kiếm sẵn sàng rút khỏi vỏ.
“Xin Trần thế bá chuyển lời đến lão gia nhà bá, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thế sự vô thường, phủ Vĩnh Xương Bá đừng khinh Ngụy gia không có người.”
Câu này không hhề khách khí, vị Trần thế bá nghe xong sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Không khí đang căng thẳng, bỗng có một giọng bình thản vang lên từ phía sau.
“Ngụy Lăng, không được vô lễ.”
Quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào Đại thiếu gia cũng ra ngoài.
Hắn đứng khoanh tay dưới mái hiên, vạt áo tung bay theo gió, không rõ vui hay buồn.
Nhị thiếu gia khắp người đều tỏa ra sự lạnh lẽo, nhưng cuối cùng cũng nghe lời Đại thiếu gia, sau khi đứng im một lúc, mới chắp tay hành lễ rồi rời đi.
Bữa tối hôm đó mọi người đều có tâm sự riêng nên chẳng ai ăn ngon.
Nhị thiếu gia lại càng không thấy bóng dáng, ta đến phòng tìm nhưng không thấy hắn, chẳng biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Tối đó, sợ Đại thiếu gia đói bụng, ta vào bếp nấu một chén canh ngọt.
Trong phòng ánh đèn leo lét, Đại thiếu gia nắm hờ cầm một quyển sách, nửa nằm trên chiếc xe lăn của hắn—— theo ta biết, từ sau khi có thể đi lại, hắn không còn ngồi xe lăn nữa, không biết sao hôm nay lại ngồi.
Ta đặt chén canh xuống, trước khi ra khỏi cửa, không nhịn được mà bảo: “Đại thiếu gia, đèn tối quá, cẩn thận hỏng mắt ạ.”
Đại thiếu gia nhìn qua phía ta, cong ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn.
Hễ hắn làm động tác này ta liền biết tâm trạng hắn không tốt. Dù trên mặt hắn luôn mang nụ cười, nhưng khi buồn bực, hắn có thói quen gõ lên những vật xung quanh.
Thực ra ta có nhận ra tâm trạng hắn không tốt qua những chi tiết nhỏ đó cũng chẳng ích gì. Người phủ Vĩnh Xương Bá đến chiều nay, lại nói những chuyện đó, dùng chân cũng biết tâm trạng của Đại thiếu gia không thể tốt được.
Đại thiếu gia lại gõ thêm vài lần, mãi sau mới đáp lờ.
“Thập Lục, ngươi cũng thấy ta đã phế rồi phải không?”
Ta vội nói: “Sao có thể, ngài đừng nghĩ nhiều, phủ Vĩnh Xương Bá không phải người tốt, sau này chúng ta không qua lại với họ nữa.”
Đại thiếu gia xoa đầu gối bên phải, cười chua xót: “Có gì phải nghĩ nhiều, ta thực sự đã phế rồi. Chân của ta e là không thể hồi phục.”
“Phì phì phì, ai nói ngài không thể hồi phục được? Chỉ là thời gian chưa đến thôi chứ? Cứ dưỡng thương thêm ít lâu nữa sẽ khỏi. Trên đời này nhiều danh y như vậy, sao có thể không chữa được?”
“Ngươi không cần nói lời hay an ủi ta, phế thì chính là phế, trong lòng ta tự biết rõ.”
Hiếm khi thấy vẻ mặt Đại thiếu gia vừa cô đơn vừa châm chọc như vậy, không khác nào đang dùng kim đ.â.m vào tim ta.
Do dự một lúc, ta hạ quyết tâm nói ra điều thực lòng đáng ra không nên nói.
“Nô tỳ từng nghe rất nhiều người nói rắng, trước đây Đại thiếu gia thật sự là người không tầm thường, chỉ tiếc rằng nô tỳ đến muộn, chưa bao giờ thấy những thời khắc huy hoàng của ngài. Ngày đầu tiên nô tỳ gặp Đại thiếu gia, ngài đã như thế này rồi. Nhưng dù chân ngài không còn tốt, cũng không ảnh hưởng được nô tỳ kính trọng ngài, tôn sùng ngài, yêu quý ngài. Đại thiếu gia tính tình hiền hậu, không tùy tiện đánh mắng người hầu, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, không để nô tỳ ăn đồ thừa, còn cho bạc để may quần áo mới. Một chủ tử tốt như thế, thiên hạ biết tìm đâu ra? Đại thiếu gia của chúng ta tài cao bát đấu, dù Bệ hạ có bẻ gãy đôi chân của ngài, cũng không thể bẻ gãy học thức uyên thâm, càng không thể bẻ gãy cốt cách ngạo nghễ của ngài. Làm sao ngài có thể là người vô dụng được? Ngài chính là người tốt nhất thiên hạ.”
Đại thiếu gia chăm chú nhìn ta hồi lâu.
Sau một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên, thế mà hắn lại cười.
“Tiểu nha đầu này, lời lẽ thật lưu loát, vậy ngươi có biết vì sao ta phải chịu đình trượng không?”
Hả?
Chuyện lớn như thế, nô tỳ sao biết được.
Trong mắt đại thiếu gia dần dần tràn ngập hồi ức, “Đừng nói ngươi không biết, ngay cả ta cũng cần một thời gian dài mới hiểu ra. Hôm đó trên triều, bất kể ta nói gì hay làm gì, trận đòn đó ta vẫn phải nhận. Ha, Thánh thượng hiểu ta quá rõ, một người như ta, nếu chỉ cách chức giáng chức thì cũng chẳng có tác dụng gì, tất phải làm ta mất hết thể diện trước mặt bá quan, mới có thể mài mòn tâm khí của ta.”
Ta nghe mà ngây người, ngơ ngác hỏi: “Vì sao Thánh thượng phải làm vậy?”
“Đúng vậy… tại sao nhỉ…” Đại thiếu gia ngừng một chút, giọng nói có phần châm chọc, “Bởi vì Thánh thượng đã già rồi. Ngài đã già, vừa muốn sử dụng thái tử, vừa phải đề phòng Thái tử. Ngài cắt bớt cánh của thái tử mới có thể yên lòng ngủ ngon; ngài hạ nhục ta, bãi chức của ta, để khi Thái tử đăng cơ sau này, một khi lại dùng ta, ta nhất định sẽ cảm kích rơi lệ, trung thành với hoàng thất. Một chiêu ‘rút củi dưới đáy nồi’ của Bệ hạ, vừa giảm thế lực của Thái tử, lại lót đường tương lai cho Thái tử. Trước đây con đường ta đi quá thuận buồm xuôi gió, tâm khí rất cao, Bệ hạ đã gõ đầu ta, để ta hiểu rằng con đường tiến thân không chỉ cần tài năng mà còn phải cúi mình trước quyền lực. Một mũi tên trúng ba con chim, đó chính là… thuật Đế vương.”
Nói đến đây, Đại thiếu gia từ từ mở bàn tay, mượn ánh sáng quan sát từng đường gân mạch trên lòng bàn tay, trên mi mắt đều toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
Lúc này, ta đã hoàn toàn quên mất những gì Đại thiếu gia nói cơ mật đến mức nào, chỉ cảm thấy tim đập như sấm, chân tay lạnh ngắt, gần như không thể đứng vững.
Ta vốn tưởng rằng Đại thiếu gia chỉ là nói sai điều gì hoặc làm sai điều gì mới dẫn đến tai họa, không ngờ phía sau lại có nhiều uẩn khúc đến thế.
Triều đình quả thật là nơi gi-ế-t người không thấy máu, còn hung hiểm hơn cả chiến trường vạn lần.
Sau một hồi lâu ta mới tiêu hóa được những lời của đại thiếu gia, sợ sệt hỏi: “Vậy thiếu gia, sau này ngài định làm thế nào?”
Đại thiếu gia lạnh lùng cong môi, hàng mi dày đen như mực, tuy vẫn giữ dáng vẻ công tử thế gia phong nhã, nhưng khắp người đều toát ra hàn ý sắc lạnh như lưỡi dao.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn gần cháy hết bấc, ngọn lửa leo lét hai cái rồi tắt.
Đại thiếu gia đột nhiên hoàn hồn, nâng tay gọi ta đến gần.
Hắn khẽ vuốt hai búi tóc trên đầu ta, nói bằng giọng nhàn nhạt: “Đây không phải việc mà ngươi cần lo lắng, giờ cũng đã muộn, nghỉ đi thôi.”
Ta nào có thể ngủ được.
Nhưng Đại thiếu gia đã nói vậy, ta cũng đành trở về nghỉ ngơi.
Cả đêm ta trằn trọc trên giường không sao ngủ nổi, cứ mãi suy nghĩ về lời của Đại thiếu gia. Nghe ý của hắn, vài năm nữa hắn sẽ trở lại, bởi khi Thái tử đăng cơ chắc chắn sẽ dùng đến hắn. Nhưng —–sao nghe có chút khó chịu—– nếu đi theo con đường mà Thánh thượng vạch ra, chẳng khác nào như bị bán đi mà còn phải cảm kích đếm tiền giúp người ta sao?
Nghĩ mãi tới sáng sớm hôm sau, ta bò dậy, vác đôi mắt thâm quầng đi nấu cháo.
Đại thiếu gia mang Kiếm Như đến phủ Vĩnh Xương Bá để từ hôn.