*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng thư Tả Phó Xạ Tần Bột, dù Thái tử sủng ái hắn cũng không làm hắn nghiêng đi chút nào, thịnh tình của Tấn vương cũng không làm hắn lắc lư, thủy chung đứng giữa, bất động như sơn.
“Tần khanh lúc Cao hoàng đế còn tại vị, nổi danh là thần tử như xương cánh tay, khi đó Ai thái tử cùng Thánh nhân tranh nhau, hắn cũng như hôm nay chung trinh. Thẳng đến lúc Thánh nhân trèo lên ngôi vị cửu ngũ, hắn mới phục bái. Thế nhân đều cho rằng Tần khanh sẽ bị để đó không dùng, ai ngờ 3 tháng sau khi Thánh nhân lên ngôi, liền thăng chức cho hắn làm Thượng thư Phó Xạ, lại qua hai năm, khi Tả Phó Xạ Triệu Diệp già rồi, hắn liền tiến dần lên làm Tả Phó Xạ, vị trí đại thần.”
Từ khi Đại Hạ lập quốc đến nay, mỗi việc, mỗi chuyện, dường như Hoàng hậu đều nhìn thấy tận mắt, nàng nói đến Tần Bột, có chút cảm tưởng.
Hạ Hầu Phái rúc vào cạnh nàng, hai tay chống cằm chăm chú nghe, nghe xong bàn tay trái cách má của cô, lục lọi bắt lấy tay Hoàng hậu, thở dài: “Như thế mới là thần tử xã tắc.”Tâm tư Hoàng đế cũng dễ hiểu, Tần Bột trung với người ngồi ở ngôi vị Hoàng đế, lúc hắn là phiên vương đương nhiên sẽ oán hận Tần Bột hồ đồ ngu xuẩn không linh hoạt, nhưng một khi hắn ngồi trên vị trí kia, tâm tư tự nhiên sẽ biến hóa, đại thần chỉ trung với Thiên tử, sử dụng mới thấy yên tâm.
Muốn lời muốn nói đã nói xong rồi, Hoàng hậu quay đầu, nhìn Hạ Hầu Phái một lần, để tùy cô lôi kéo tay mình không buông.
“A nương, mấy ngày nữa có tuyết rơi, chúng ta đi ra đình, cầm áo lông, nấu rượu thưởng mai nhé ”
Quận trưởng Giao Tiết đã áp giải về kinh, chứng cứ rõ ràng, không thể chối cải, Hoàng đế giận không kìm được muốn giết cả nhà, mọi người khuyên can, theo luật trảm người đứng đầu, không đụng đến thân thuộc. Có kết quả này, cũng không phải nhờ triều thần khuyên can, mà là người nghe ngóng trong quân đội đã trở về bẩm báo, quân sĩ thể trạng cường tráng, không ảnh hưởng đến chiến lực. Coi như quận trưởng Giao Tiết vẫn còn lương tri, không lấy lợi nhuận lớn mà phát lương thực nấm mốc cho quân doanh. Như thế cũng coi như thoáng dẹp được trời giận.
Nếu như Thánh nhân không tức giận nữa, nàng cùng Trọng Hoa đi thưởng tuyết thưởng mai, việc phong nhã sẽ không chạm đến mặt rồng. Hoàng hậu suy tư một lát.
Hạ Hầu Phái cấp bách, ôm lấy cánh tay Hoàng hậu, lắc: “Có được không? Đi đi đi nha, hồng mai rất đẹp, cảnh tuyết cả vườn rầm rộ, A nương không cùng nhi thưởng thức sao?”
Nàng chẳng qua là hơi do dự, cô liền cấp bách.
Hoàng hậu quay đầu nhìn cô, thấy thái dương cô có chút rối loạn, liền đưa tay vì cô mà sửa sang lại. Bàn tay trắng nõn thon dài, đến bên cạnh mặt rồi sau đó khẽ xoa tóc mềm của cô, hít thở của Hạ Hầu Phái bỗng dưng ngừng lại, ngực nhảy loạn, căng thẳng muốn chết.
“Cùng ngươi đi.” Hoàng hậu thu tay lại, nói.
Hạ Hầu Phái cứng ngắc gật đầu, mỉm cười: “Tốt.” Bên tai vẫn còn hồng hồng, cái tay cầm chặt tay Hoàng hậu giống như đột nhiên xơ cứng. Cô có chút ức chế không nổi mà muốn sờ sờ tim của mình.
Vì yêu, bởi vì yêu, nàng lơ đãng mờ ám 1 cái, liền có thể khiến cô nai con đi loạn.
Trận tuyết này Hạ Hầu Phái mong ngóng chờ đợi, trời dường như biết được tâm tư của cô, muốn vui đùa với cô, tuyết chậm chạp không rơi.
Các bộ của Thái tử bị khảo nghiệm cũng đã kết thúc, như thường lệ có một ít kẻ hữu danh vô thực, nhưng thế hệ tài hoa hơn người vẫn nhiều hơn. Mượn lúc này mà khảo nghiệm, tâm phúc của Thái tử là ai, có vật gì, đều bày ra trước mắt mọi người không một tia che dấu. Hoàng đế thấy mấy vị mưu thần hắn nguyên bản chọn làm xương cánh tay đều bị Thái tử đối xử lạnh nhạt, lời hay của bọn họ đều bị đem gác xó, Đông Cung trọng dụng nhất là thế hệ đàm đạo cao kiến.
Hoàng đế không khỏi sinh hoài nghi với ánh mắt của Thái tử. Hạ Hầu Trung chọc ra chuyện này vốn là để suy yếu uy tín của Thái tử, cắt bỏ cánh chim của Thái tử, thấy cục diện như vậy đương nhiên là mừng rỡ. Không biết hắn như thế nào lại để những đại thần trước kia được Hoàng đế xem trọng đưa cho hắn điều ra khỏi Đông cung, bỏ mặc. Đông cung to như thế, lại tìm không ra người biết làm chứ không khoác lác.
Những thứ này cũng không liên quan đến Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Trung đùa giỡn ồn ào được vui vẻ, cũng chỉ tổn hại Đông cung thôi, cũng không thể tăng thêm sáng rọi cho mình. Hạ Hầu Phái thủy chung đều gìn giữ một loại thái độ không đếm xỉa đến, Hoàng đế hỏi cô cái gì, cô cũng đều cực kỳ công bằng, chẳng qua luận việc, lúc nói đến Thái tử, cô chắc chắn sẽ có vài phần nghiêng về hắn.
Vài phần nghiêng này rơi vào mắt hoàng đế, chính là cô mềm lòng.
“Đại lang là trưởng tử của Thái tử, đã đi học, để hắn trắng tay thì không tốt.”
Trong điện bày một chậu than, lửa cháy hồng vượng, ấm ấm áp áp nhiệt khí tràn đầy trong điện, Hạ Hầu Phái thoát khỏi ngoại bào ngồi xếp bằng. Nghe Hoàng đế nói như vậy, cô cũng đồng ý: “Nhị lang Tam lang cũng không nhỏ, Đại lang là gương của bọn đệ đệ. A cha ban thưởng tước vị cho hắn, chính là động viên.”
Cô thẳng thắn công chính, làm Hoàng đế càng ưa thích, thi thoảng sẽ cầm chút chuyện không lớn đến tâm sự.
“Làm Quận công a.” Hoàng đế nói xong, trên mặt dần dần có sắc thái vui mừng, “Hai ngày trước nghe nói Tấn vương phi có thai, nếu có thể một lần sinh được con, cũng là phúc khí của Tam lang.”
Hạ Hầu Trung đã có hai con trai, đều là con thứ. Hoàng đế là cậu ấm, với cả thế nhân trọng con trưởng, nên cảm thấy thiếu con trưởng sẽ thiếu một nửa phúc khí, hiện tại Chu thị có thai, Hoàng đế cũng cao hứng. Con cháu đầy đàn, đây là phúc.
Hạ Hầu Phái biết rõ việc này, Chu thị cùng Tấn vương lập gia đình đã lâu lắm rồi, hôm nay mới mang thai lần đầu tiên, cô nghe nói Chu thị không được Tấn vương ưa thích, Tấn vương lúc đại hôn chưa đủ một năm đã nạp Trắc phi, nạp một lần lại một lần giống như đại hồng thủy không ngừng được, trái một Trắc phi, phải một thị thiếp, không ngừng. Không nghĩ cũng biết, Chu thị trôi qua thập phần khó khăn.
Bất quá những thứ này Hạ Hầu Phái sẽ không nói ra, cô nói: “Tấn vương huynh phúc khí đã đến, nhất định được con trai.” Bố cục nội viện Tấn vương phủ, dù Chu thị có con cũng chưa chắc được Tấn vương ưa thích, con trưởng không được sủng, địa vị của mẫu thân sẽ dao động. Thứ phi thứ thiếp, ai cam lòng rớt lại phía sau?
Thật sự rối loạn, Hạ Hầu Phái cảm thấy có chút nặng nề, thấy Hoàng đế rất hào hứng, cô đi sẽ không tốt. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cách một tầng cửa sổ giấy hơi mỏng, không trung phấp phới bay bay một chút bóng đen, giống như ngày xuân tơ liễu đầy trời.
Tuyết rơi!
Hạ Hầu Phái vui mừng cong mi, bên tai lại truyền đến lời của Hoàng đế: “Thập nhị lang cũng gần như có thể chọn phi rồi, ngươi thích như thế nào, phải nói trước với A cha nói a.”
“A?” Ánh mắt Hạ Hầu Phái vẫn còn bên ngoài cửa sổ, cửa sổ bay đầy trời tuyết trắng, cả bầu trời giống như vẩy mực trắng đen, đẹp không sao tả xiết, cô vô ý lên tiếng, tinh thần dần dần trấn tĩnh mới ý thức được Hoàng đế hỏi cái gì, lúc này mới có chút ngượng ngùng thấp đầu, nói: “Nhi chưa cần.”
Thiếu niên nói lên kết hôn, luôn xấu hổ. Hoàng đế cười cho qua, lại thấy Hạ Hầu Phái cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng nhìn thoáng qua, vừa nhìn liền phát hiện tuyết rơi.
Nguyên lai là tuyết rơi.
Tuyết mùa đông ngăn không được, bay bay du dương, trời đất đều bị tuyết bao phủ, người xem không khỏi nhìn phương xa, cảnh vật phương xa cũng lén lút mặc thêm áo trắng.
Hoàng đế hỏi sơ về dự định thưởng tuyết cùng thời điểm sắp xếp, Hạ Hầu Phái trấn định nói hẹn Thập nhất lang ra ngoài cung phi ngựa. Đã là ngoài cung, lại là thiếu niên vui đùa, Hoàng đế đương nhiên sẽ không tham dự.
Hạ Hầu Phái sợ nếu nói cô ước hẹn với Hoàng hậu, Hoàng đế sẽ dính vào.
Đây là một trận tuyết chờ đợi đã lâu.
Đêm hôm sau, bốn phía đình viện bao la mờ mịt một mảnh. Mặt hồ kết băng, băng bị tuyết che trắng xoá, hoa sen mùa hè xuất hiện cành khô lá úa bị tuyết bao phủ, giống như cỏ dại trên bình nguyên bao la mờ mịt.
Đình viện cùng hồ, còn có vườn trồng hồng mai.
Lô nấu rượu xung quanh, đạp tuyết tìm mai, thật là chuyện vui trong đêm trời đông giá rét.
Một thân Hạ Hầu Phái áo bào màu xanh, bên ngoài khoác áo khoác lông cáo, tuyết trắng áo lông cùng băng thiên tuyết địa hợp nhau lại tăng thêm sức mạnh. Kim quan buộc tóc, mỹ ngọc bên hông, đây là dụng tâm mặc a.
Cô tới trước, căn dặn cung nhân thổi lửa, đưa rượu ấm lên, lại chọn chỗ vải nệm ấm áp trải trên mặt đất, thậm chí tinh tế đến cả lư hương, khăn mặt, chung rượu cùng lò sưởi tay, đều tự tay chọn.
Hồng mai nở rộ, hương ảnh phiêu lãng, tuyết trắng bay bay.
Đúng là khung cảnh tốt.
Hạ Hầu Phái đứng ở thềm đá ngoài đình, chưa qua một giây, Hoàng hậu liền tới.
“A nương.” Hạ Hầu Phái mặt mày giãn ra, bước nhanh nghênh đón.
Hoàng hậu ngắm nhìn mọi thứ trong đình, liền biết đã đến sau Hạ Hầu Phái, đưa tay cầm chặt tay cô thăm dò nhiệt độ, quả nhiên là lạnh.
Nàng xoay người tiếp nhận tiểu Noãn lô trong tay cung nhân, thả vào tay Hạ Hầu Phái cho cô hơ tay. Hạ Hầu Phái bưng lấy lô, đặt trong ngực, ấm áp rất nhanh liền làm cho cả người cô đều dễ chịu.
Hôm qua tuyết rơi, hôm nay liền xem liễu, trong không khí mát lạnh, lúc này hoa nở rộ, liễu lại là một thân bất khuất ngông nghênh.
Ánh mắt Hoàng hậu rơi vào một cây hồng mai, Hạ Hầu Phái cùng nàng xem trong chốc lát, làm bộ mời, nói: “A nương, mời.”
Trong đình hết thảy sẵn sàng.
Cung nhân đem rèm hướng gió thả xuống, lại có ấm lô làm bạn, trời đông giá rét cũng không lạnh.
Hạ Hầu Phái ngại cung nhân đứng dày đặc vướng bận, vung tay lên, để cho bọn họ tất cả lui ra.
Cô tự mình cầm hũ, nghiêng một chung rượu, dâng đến phía trước Hoàng hậu. Hoàng hậu tiếp nhận, uống một ngụm, dư vị sinh sôi, thay vì nói rượu ngon, không bằng nói là mùi rượu dễ uống, tư vị này thực sự không tệ, qua một hồi liền có một dòng nước ấm, từ eo đến xương cốt tứ chi. Mùa đông giá lạnh, đã trở thành vô dụng.
Rượu là rượu ngon, cảnh là cảnh đẹp. Hoàng hậu có thể cảm nhận được Hạ Hầu Phái dụng tâm.
Trong nội cung có nhiều việc, nhiều vô số việc ràng buộc bước chân, ngày qua ngày, năm qua năm, dường như vĩnh viễn đều là như thế. Nàng đã hồi lâu chưa ra ngoài chỉ vì ngắm hoa, chỉ vì thưởng tuyết.
Cảnh đẹp như thế này, nội tâm Hạ Hầu Phái dường như có chuyện nói không hết, cô nói chuyện lý thú hàng ngày. Hoàng hậu chăm chú lắng nghe, nghe được chỗ thú vị, cũng sẽ không tiếc mĩm cười một cái. Hai người ở chung đã lâu, cũng sẽ không nhìn nhau mà không nói gì.
“A nương, ngươi khi còn bé có cùng bạn thân ra ngoài không?” Hạ Hầu Phái ngây ngốc hỏi.
Ôm lấy lông chồn màu trắng, dáng người Hoàng hậu nhã nhặn lịch sự, nàng vui vẻ dịu dàng, trong lời nói có hoài niệm nhẹ nhàng: “Đương nhiên, mười cảnh ngoại ô kinh thành, ta đều đi qua.”
Hạ Hầu Phái tưởng tượng cảnh đó, Hoàng hậu còn trẻ ở giữa sơn thủy nói cười vui vẻ. Cô không khỏi mỉm cười, khóe mắt đuôi mày đều vì nụ cười này mà dịu dàng: “Thật muốn tận mắt nhìn.”
Nhìn cái gì? Hoàng hậu đang muốn hỏi, liền lại nghe Hạ Hầu Phái vui vẻ rạo rực nói: “A nương, ngươi xem cành hoa kia nở kìa”
Hoàng hậu theo lời nhìn lại, không có phát hiện lúc ánh mắt nàng chạm vào nơi đó, ánh mắt Hạ Hầu Phái đột nhiên sa vào dịu dàng.
=====================================
Kiếm 1 quả ảnh minh hoạ cho vụ dụng tâm ăn mặc của tiểu Trọng Hoa a
SPOIL (Đã cảnh báo rồi còn cố tình đọc là hoy nha)
ối giời ơi, tôi nghĩ là trên đời này thực sự ghét của nào trời trao của ấy. Tuy không đến mức “ghét” vì thi thoảng tôi cũng đọc thanh thuỷ văn nhưng chỉ tầm 50 chương đổ xuống thôi chứ như thế này thì quá lắm!!:)))) Bi ai làm sao khi 1 con thích thịt vừa phát hiện ra bộ truyện 101 chương mình đang edit KHÔNG có THỊT, hôn môi cũng không có, dù chỉ 1 cái??
Nói thật thì tôi đang cảm thấy tuyêt vọng và lạc lối vô cùng các thím ạ:v Trọng Hoa nhu nhược nghe lời trong tình cảm quá, xem lướt qua mấy chương cuối tôi suýt ộc cả máu…