Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 59: Trưởng thành



Đây là vườn mai, mỗi một cây hoa mai đều chằng chịt hấp dẫn, mềm mại mà cổ xưa.
Hồng mai, chu sa mai, mai vàng đầy cả vườn, Hoàng hậu theo Hạ Hầu Phái nhìn sang, chỉ thấy tuyết trắng chồng chất đầu cành, nhiều bó hồng mai kiều diễm từ trong tuyết nhô ra. Hồng chính là hoa, bạch chính là tuyết, hoà lẫn, đẹp không sao tả xiết.
Cảnh đẹp vật tốt, ai không hướng tới, ai không ưa thích? Hoàng hậu thở dài: “Thật là tốt.” Nàng quay đầu lại, ánh mắt Hạ Hầu Phái đã trấn tĩnh.
Ánh sáng mặt trời chẳng biết lúc nào đã biến mất, trên bầu trời hiện đầy mây đen vừa dày vừa nặng ảm đạm. Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, bông tuyết bay lên. Đầu tiên chẳng qua là thưa thớt bay lả tả, qua một hồi, chớp mắt liền thay đổi dày lên, bông tuyết lớn như từng đoàn tơ liễu.
Tuyết rơi thế này không đi được. Hạ Hầu Phái ngồi dậy, đem áo khác lông cáo trên người mình che đến bên người Hoàng hậu.
“Không cần, ngươi…” Hoàng hậu không chịu, cầm ngược tay cô, vội muốn cự tuyệt.
Hạ Hầu Phái mỉm cười nói: “Nhi mỗi ngày đều ở võ đài tập võ, thể trạng cường tráng, rét lạnh không việc gì.” Thân thể cô tự cô biết, cô vẫn luôn chăm sóc nó thập phần tinh tế, cộng thêm không ngừng rèn luyện mỗi ngày, cực kỳ khỏe mạnh. Nhưng Hoàng hậu là nữ nhân thâm cung, tuy có thái y tỉ mỉ điều trị, so ra vẫn kém cô thân thể cường tráng, hơn nữa Hạ Hầu Phái nhớ rõ, Hoàng hậu cực kỳ sợ lạnh, mỗi khi vào đông nếu không cần phải ra ngoài, nàng đều tận lực ngồi cạnh bếp lò.
Trong lòng có một người, sẽ không tự chủ được vì nàng nghĩ, không tự chủ được mà vì nàng làm việc. Dù là người cực kỳ tài giỏi, cực kỳ mạnh mẽ, cũng sẽ kìm lòng không được mà đem chỗ yếu ớt trong lòng vô hạn mở to, vô hạn thương tiếc.
Tựa như Hạ Hầu Phái đau lòng Hoàng hậu, sợ nàng lạnh, nhưng Hoàng hậu làm sao không đau lòng cô?
“Ta còn có lông chồn, ngươi không có áo khoác, chỉ còn quần áo gầy yếu.” Hoàng hậu kiên quyết không chịu.
“A nương.” Hạ Hầu Phái đứng bên cạnh hoàng hậu, cô cúi người, ánh mắt gần như nhìn thẳng Hoàng hậu. Hoàng hậu ngẫng đầu, liền gặp ánh mắt chân thật đáng tin kiên định của cô. Nàng không khỏi sững sờ.
“Ngươi sờ sờ tay của ta, ” Hạ Hầu Phái tiếp tục cười nói, “Có phải hay không rất ấm áp? Nhi thể nóng, không sợ lạnh. Ngươi phủ thêm a, trước kia đều là A nương bảo vệ ta, rất ít khi nhi có thể vì A nương làm chút chuyện, ngài không được cự tuyệt hiếu tâm của nhi.”
Cô nói rất hợp tình hợp lý, kiên quyết không dời. Hoàng hậu chợt cảm thấy lạ lẫm trong nháy mắt.
Hắc y thiếu niên, chi lan ngọc thụ (ưu tú), cùng tiểu nhi ba thước khi còn bé ở trước người nàng làm nũng hoàn toàn khác biệt.
Hạ Hầu Phái cúi đầu, đem cổ áo khoác khép lại, buộc lại vải gấm. Mặt cô cách ba tấc ngay trước mắt Hoàng hậu, đường nét thanh tú trắng nõn, đôi môi hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt thâm sâu mà ấm áp.
Hoàng hậu bỗng nhiên hiểu rồi, cảm giác lạ lẫm mà nàng không biết, cảm giác Hạ Hầu Phái như cọng cỏ chui từ dưới đất lên nhanh chóng phát triển. Trọng Hoa của nàng, đã trưởng thành.
Đột nhiên, có một chút mất mát tràn ngập trong lòng Hoàng hậu.
“Tốt rồi, như vậy sẽ không lạnh.” Hạ Hầu Phái buộc lại vải gấm, nhoẻn miệng cười, nụ cười kia đơn thuần giống như đứa bé, quan tâm đều viết trên mặt cô.
Hoàng hậu tiêu tan, cùng Hạ Hầu Phái nói: “Ngồi bên cạnh A nương.”
Hạ Hầu Phái cầu còn không được, lập tức liền dựa sát vào bên người Hoàng hậu.
Ngoài đình tuyết bay, sương chiều trầm lặng, gió âm u lạnh lẽo đang tàn sát tứ phía.
Hoàng hậu đem bàn tay nhỏ bé xốc nắp lô lên, đổi than trong chậu đã bị cháy sạch hồng vượng, sau đó lại đậy nắp, đưa đến trong tay Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Phái cũng không chối từ, thỏa mãn mà ôm đến trong ngực.
Đám cung nhân đều bị Hạ Hầu Phái đẩy vào lầu các. Thấy một chút tuyết, A Kỳ liền nhanh cho người lấy quần áo tránh rét đến, nàng vội vàng đạp tuyết mà đến, cách một đường tuyết bay lộn xộn, thấy hai người trong đình gắn bó. Băng tuyết đầy trời mặc dù lạnh, cũng khó địch lại ấm áp trong nội tâm.
Nàng ôm quần áo, lẳng lặng xoay người.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua cực nhanh.
Hôm sau, Hạ Hầu Phái nghĩ đến giải thích đối phó Hoàng đế, đi tìm Hạ Hầu Cấp cưỡi ngựa, ra ngoài cung chạy như bay.
Thời tiết giá lạnh, nhưng một khi vận động người cũng nóng hôi hổi.
Trên đường ít người, có lẽ đều về nhà tránh rét. Hạ Hầu Phái cưỡi con ngựa trắng phía trước. Hoàng tử thiếu niên cẩm y vương miện, phóng ngựa trên phố dài, khí phách theo tay áo tung bay.
Khó có được ở trong thành cũng có thể thoả thích, Hạ Hầu Cấp rất cao hứng, rút vài roi, tốc độ nhanh hơn, dần dần lướt qua Hạ Hầu Phái. Hạ Hầu Phái không cùng hắn tranh phong, chỉ hô lớn một tiếng: “Thập nhất lang, lưu tâm kẻo trượt.”
Kỹ thuật cưỡi ngựa của hai người, kẻ so được có thể đếm trên đầu ngón tay, Hạ Hầu Phái cũng không lo lắng gặp chuyện không may.
Bọn hắn chạy như bay qua phố dài. Chợt nghe có người hô lớn: “Yến Vương điện hạ, Tần vương điện hạ, xin dừng bước!”
Thanh âm hùng hậu mà vang dội, xuyên thấu gió lạnh truyền vào tai Yến, Tần Nhị vương.
Hạ Hầu Phái siết dây cương, chạy như bay khiến cho con ngựa hí vang, nâng lên mãnh liệt, móng trước cao cao giơ lên, dừng tại chỗ. Hàng loạt động tác phát sinh trong nháy mắt, con ngựa trắng anh tuấn vững vàng mà dừng lại, bốn vó đi vài bước nguyên chỗ. Hạ Hầu Phái nắm dây cương, quay đầu lại, liền thấy Dương Vi Tai từ tửu quán số một bước nhanh ra.
Hạ Hầu Cấp cũng ngừng lại, thấy rõ người lên tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Là hắn a.” Nghe đã biết rõ Yến Vương đối với vị tướng quân này rất có cảm giác không tốt cho lắm.
Trong chốc lát, Dương Vi Tai đã đến trước mặt.
Hạ Hầu Phái hơi chút suy nghĩ, vững vàng ngồi trên ngựa, không hề xuống ngựa ý tứ dùng lễ.
“Bái kiến Yến Vương điện hạ, bái kiến Tần vương điện hạ.” Dương Vi Tai chắp tay làm lễ.
Hắn là lão thần, nên được lễ ngộ, cho nên Hạ Hầu Cấp nói: “Dương tướng quân không cần đa lễ.”
Hạ Hầu Phái thoáng dắt dây cương, con ngựa liền nghe lời mà lui về sau hai bước, so với Hạ Hầu Cấp tọa kỵ chậm nửa bước. Trưởng ấu có thứ tự, lúc này cô không cần nhiều lời.
Dương Vi Tai ngửa đầu thấy phải thẳng cổ cố hết sức, với địa vị ngày hôm nay của hắn, Cao Tuyên Thành gặp cũng tránh không được phải khách khí xuống ngựa làm lễ, hơn nữa Hoàng đế khoẻ mạnh, các hoàng tử đều chiêu hiền đãi sĩ. Không có mấy người giống hai vị vương trước mắt nhàn nhạt mà ngồi trên ngựa, để hắn ngưỡng mộ.
Trong nội tâm Dương Vi Tai nghĩ thế nào, tạm không nói, trên mặt lại cười đến cực kỳ ôn hoà: “Thần ở trong tửu quán cùng đồng liêu thuộc hạ uống rượu, thấy nhị vị điện hạ tư thế oai hùng, vội đến bái kiến.”
Hạ Hầu Cấp nghe vậy, nhíu mày, nói: “Dương tướng quân thật hào hứng a, nhưng vứt bỏ cả sảnh đường thuộc hạ sợ không ổn, mau trở về đi thôi, nếu vì Cô cùng Thập nhị lang quấy rối nhã hứng uống rượu, liền sẽ là chúng ta không phải.”
Lời nói này, khách khí lại hà khắc.
Hạ Hầu Phái miệng ngậm nhẹ nhàng vui vẻ, nửa điểm đều không có ý tứ muốn mở miệng.
Dương Vi Tai cơn giận bốc lên, chẳng qua là hắn tâm cơ thâm trầm, như cũ cung kính cười, không có vẻ gì không vui: “Sao có chuyện này? Nhị vị điện hạ có thể vì thần dừng ngựa, là vinh hạnh của thần, muốn nói quấy, cũng là thần quấy rầy nhị vị điện hạ.”
Hạ Hầu Cấp không thích hắn, nghe hắn mềm nhũn giải thích, ngược lại càng không vui, đang muốn tiếp tục hà khắc, liền bị Hạ Hầu Phái kéo một chút. Hạ Hầu Cấp nhếch môi, không nói nữa. Hạ Hầu Phái liền nói: “Bên ngoài lạnh, Dương tướng quân mau vào đi thôi, hôm nay không trùng hợp, Cô cùng A huynh có việc trong người, nếu không thì nhất định lấy chén rượu uống.”
Nói nghe uyển chuyển rất nhiều.
Dương Vi Tai cảm giác mặt mũi có chút thu hồi, vẫn không vui, chắp tay nói: “Như thế, thần liền không trì hoãn nhị vị điện hạ.” Nói xong, cúi người hành lễ cung kính.
Hạ Hầu Phái nói: “Cáo từ.”
Hạ Hầu Cấp sớm đã không kiên nhẫn giơ roi mà đi.
Hạ Hầu Phái cũng không có dừng lại thêm, theo hắn đi.
Thẳng đến khi tiếng vó ngựa vang, Dương Vi Tai mới đứng thẳng dậy, nhìn qua Nhị vương đã đi xa, trong mắt của hắn đen kịt, không biết đang suy nghĩ gì.
Hết thảy đều rơi vào trong mắt một người ngồi gần cửa sổ ở quán trà đối diện.
Chẳng qua trong nhà khó chịu, đi ra ngồi 1 chút, không nghĩ lại thấy một màn này. Yến, Tần hai vị Hoàng tử, nhìn Yến Vương lớn hơn, kì thực lại là Tần vương giữ vai trò chủ đạo. Thật là thú vị, trở về nhất định phải bẩm báo A công mới tốt. Tần thị thầm nghĩ.
Dương Vi Tai đã trở về tửu quán, đường cái lại khôi phục yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có hai bên phố chồng chất dính bụi đất tuyết. Tần thị nhìn ra xa xa, ánh mắt vừa rồi trấn tĩnh dần dần hiện ra sương mù.
“Tứ Nương, trời lạnh, đóng cửa sổ a?” Tỳ nữ ấm giọng nói.
Tần thị đem tay rơi dọc theo cửa sổ thu hồi, nàng hướng phía phía trước nhìn một cái, mới nhẹ gật đầu.
Tỳ nữ tiến lên đóng cửa sổ, chẳng qua là từ nơi cao này nhìn lại, có thể thấy 1 tòa phủ đệ lặng im, dường như vĩnh hằng như thế. Nàng than nhỏ một tiếng, tay khẽ động, cửa sổ đóng lại, cách trở hết thảy.
Dương Vi Tai cắt đứt thoải mái trước kia, tâm tình tự nhiên đã không còn.
Hạ Hầu Phái kẹp lấy bụng ngựa, chậm rì rì đi. Hạ Hầu Cấp cảm giác mất hứng, không thú vị nói: “Vô sự mà ân cần.” Ai mà tin Dương Vi Tai không có gì tự nhiên ngăn bọn họ lại.
Hắn cố ý nói trong nội đường có thuộc hạ đồng liêu là muốn nói rõ bên trong có thật nhiều quan viên, nghĩ đến quan chức nhất định sẽ không quá thấp. Đang chờ bọn hắn níu lấy mà đi lên đây. Đây là lấy lòng, cũng là thăm dò. Hạ Hầu Cấp trong lòng rõ ràng, hắn cũng rõ ràng Dương Vi Tai phân nửa là tìm Thập nhị lang chứ không phải hắn. Bất quá liên quan gì? Hắn muốn trên chiến trường tung hoành, chứ không phải cung cao tứ phía.
Càng đi càng xa, xa hơn một dặm chính là cửa thành, Hạ Hầu Phái không đếm xỉa tới nói: “Biết rõ thì tốt rồi, A huynh cần gì cùng hắn khó chịu?” Cô cũng không nghĩ đến thu nạp Dương Vi Tai, Dương Vi Tai làm cho cô có một loại cảm giác tâm thuật bất chánh, giữ lại ngày nào chính là tai họa, có thể coi ngày sau là địch thủ, nhưng lúc này cũng không cần phải giằng co, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hạ Hầu Cấp biết như thế, bất quá hắn chính là không quen nhìn Dương Vi Tai kia giả vờ giả vịt. Mà hắn là Hoàng tử, cần gì phải đi nhân nhượng một cái tướng quân? Tâm tính quân nhân từ trên người Yến Vương điện hạ lộ ra.
Thấy hắn lơ đễnh, Hạ Hầu Phái cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Sắp ra khỏi thành rồi, trở về đi.”
Hôm nay ra khỏi thành sẽ không về được, trong cung chưa báo cáo, cũng không chuẩn bị qua đêm, đương nhiên là không thể rời thành.
Hai người quay đầu ngựa lại, Hạ Hầu Cấp có bệnh hay quên, rất nhanh liền đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, thấy phía trước lỏng lẻo lại thỏa thích phóng ngựa, hắn lại vui vẻ nói: “Thập nhị lang, nhanh cùng ta đua ngựa, so xem ai tới Hoàng thành trước.”
Nói xong, không đợi Hạ Hầu Phái đáp ứng, liền thúc ngựa mà đi.
Hạ Hầu Phái cười cười, không cam lòng yếu thế mà đuổi theo.
=========================================
Bài tuý hồng nhan này là 1 trong những bài mình thích nhất, cũng dành cho chương mình thích nhất.
Cảm thấy hình tượng của nữ nhân trong clip cũng có phần giống Hoàng hậu, xinh đẹp mà đạm nhạt…
And, happy woman day:))


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.