Tháng ba, Tiết thanh minh.
Vương công quý tộc mời nhau thành đàn, ở ngoài thành đi chơi trong tiết thanh minh.
Hàng năm, lúc này triều đình sẽ nghỉ ngơi một ngày, để bày tỏ hoàng gia vui chung với dân.
Nếu như nghỉ, không có lý do không đi chơi cùng chư vương. Hạ Hầu Phái cũng nhận được lời mời từ đám con cháu thế gia.
Thế gia so sánh có khuynh hướng nghiêng về Hạ Hầu Phái, mẹ của cô xuất thân từ thế gia, là một nữ nhân thập phần hiền đức thế gia, nữ tử như vậy dạy Hoàng tử, có thể khiến cho bọn hắn yên tâm.
Thôi, Phan, Tần, Lý, những gia tộc này có mấy trăm năm hàm dưỡng, thế nên càng ưa thích Hạ Hầu Phái.
Nhìn tính tình Ngụy Sư kia xúc động, có 1 cái nhà cậu như vậy, Thái tử cũng không sao, hắn là chính thống. Còn Hạ Hầu Trung, bọn hắn không tin được; Hạ Hầu Thứ, thân mẫu hắn là một cung nhân, sớm đã qua đời, hắn lớn đến từng này, nửa đời trước đều bị Hoàng đế bỏ qua, cũng không có đến nơi màu sắc nào; những Hoàng tử khác, không phải là không có ưu điểm, thí dụ như Hạ Hầu Am, mẹ của hắn xuất từ thế gia Lý thị, thế nhưng bản thân Hạ Hầu Am không đủ nổi trội, lại không chiếm được sủng ái, không tốt nâng đỡ. Tổng kết lại chính là không ai bằng Thập nhị lang.
Cho nên tiệc của thế gia, trong chư vương, Hạ Hầu Phái được mời nhiều nhất. Chẳng qua thế gia hiện nay, cũng không còn là thế gia trăm năm, tin tưởng vững chắc “hàn môn khác biệt” rồi. Trăm năm trước, con cháu hàn môn đến cửa thế gia không được vào, càng không nói đến được ngồi xuống cùng bọn họ nói chuyện. Loạn thế xuất anh hào, trước mắt trong triều có không ít hàn môn được làm trọng thần, thế gia liền đối với các sĩ tử khác, tha thứ rất nhiều.
Cho nên, hôm nay Phan thị có lời mời, như Ngụy thị là 1 gia tộc quật khởi, cũng nhận được lời mời.
Hạ Hầu Phái tay cầm phong lan, cô vừa xuất hiện, mọi người liền nhao nhao tiến lên bái kiến. Hạ Hầu Phái cũng cùng bọn họ nói mấy câu. Thấy Ngụy Thiện đã ở đây, liền nói nhiều với hắn vài câu. Không nói chính sự, cũng không nói Đông cung, chẳng qua là thể hiện ra chút đạo khoan dung xử thế: “Lệnh tôn không sao chứ ”
Ngụy Thiện cười đáp: “Gia phụ mọi chuyện đều tốt, điện hạ quan tâm.”
Hạ Hầu Phái xem trọng Ngụy Hội. Trong chúng thần, cô có hai người cực kỳ muốn thu đến dưới trướng, thứ nhất là Ngụy Hội, thứ hai là Tần Bột.
Dương Vi Tai tuy rằng trên tay có binh, lòng bàn tay cầm cấm quân, nhưng Hạ Hầu Phái không nghĩ qua thỉnh hắn. Động tác quá lớn, có thể làm Hoàng đế kiêng kị, dù là cả triều văn võ đều là hiền tài, đâm vào mắt Hoàng đế, nhất định không được chết già. Hạ Hầu Phái nghĩ là âm thầm thu lại mấy người mấu chốt, mà đã là mấu chốt, sao có thể đơn giản thu nạp?
Ngụy Thiện đối với Hạ Hầu Phái hiểu rõ, trước kia Hạ Hầu Phái còn hướng hắn biểu lộ thiện ý. Hai người cười cười nói nói một phen, Thôi Kỳ liền tới.
Ba người bái kiến lẫn nhau, Hạ Hầu Phái mọi nơi nhìn nhìn, hỏi: “A cữu đâu?”
“Hôm qua mơ thấy rừng trúc có cảnh đẹp, sáng nay dẫn ba mươi tôi tớ đi tìm rồi.” Thôi Kỳ bộ dạng tập mãi thành thói quen.
Hạ Hầu Phái cũng cười cười.
“Thôi lang là danh sĩ, tính tình phong lưu.” Ngụy Thiện khen. Đây là lời thật tâm, người trong kinh thế nào cũng nghĩ không thông vì sao Thôi Huyền không chịu làm quan, đối với phong thái làm người của hắn, phần lớn là mộ danh ao ước.
Thôi Kỳ cùng Ngụy Thiện đều là quan võ, tự nhiên cũng có trò chuyện, hắn có phụ thân như vậy, bản thân cũng trưởng thành sớm, phong thái noi theo Thôi Huyền, làm cho người vừa thấy liền sinh thiện cảm. Nói thơ luận họa, thuận tay nhặt ra chuyện lý thú, từng cái từng cái. Ngụy Thiện cũng dần dần buông lơi cảnh giác, thầm nghĩ Thôi thị quả thật bất phàm.
Ba người nói một hồi, không ngừng nói chuyện thêm vào. Mọi thứ không thể một lần là xong, Hạ Hầu Phái bày ra đầy đủ thiện ý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Ngụy Thiện về nhà sẽ nói cùng Ngụy Hội. Nhìn Thôi Kỳ một lần, Thôi Kỳ hiểu ý, dần dần cũng cùng nói. Con cháu Phan thị muốn hỏi Thôi Kỳ còn có mùi hương kia không, mẫu thân của hắn thập phần ưa thích. Mẹ của hắn, là cô mẫu bề ngoài của Thôi Kỳ.
Thế gia quan hệ thông gia lẫn nhau, so sánh quan hệ phức tạp.
Đợi cho đến khi đường rộng rãi, mọi người mới dọc theo Lạc Dương trì đi về phía trước.
Tốp năm tốp ba, hoan thanh tiếu ngữ.
Thấy bốn bề vắng lặng, Thôi Kỳ liền cùng Hạ Hầu Phái nói: “A cha bảo ta nói cùng Thập nhị lang, Dương tướng quân cùng Trịnh vương thông đồng rồi.”
Thông đồng, ân, thật đúng là phong cách dùng từ của A Cữu. Hạ Hầu Phái liền kỳ quái nói: “Sao lại là Trịnh vương?”
Hạ Hầu Trung so với Hạ Hầu Thứ mạnh hơn không ít, Dương Vi Tai sao lại chọn kẻ yếu kia?
Thôi Kỳ liền nói: “Nghe nói, Dương tướng quân cùng Ngụy Đại tướng quân không hợp.”
Dương Vi Tai là một tướng quân, tướng quân liền cần công trạng, mười mấy năm trước, đối với lần đánh Đột Quyết kia, Dương Vi Tai tại biên thuỳ đóng quân rất tốt, binh cũng luyện được, kết quả là lúc sắp đấu võ lại bị điều đi Dương Châu. Lúc này cũng thế, hắn ở Dương Châu vài chục năm, tướng sĩ đều đã biết, sắp có thể lấy công trạng, 1 đạo chiếu thư đến, hắn bị triệu về kinh. Hai lần, thay thế hắn đều là Ngụy Sư, công trạng dễ như trở bàn tay, đem tước vị thăng lên một bậc lại thăng lên một bậc. Tốt xấu cũng phải có một quốc công, kết quả bị Ngụy Sư cướp mất, vất vả được trái cây lại bị người hái mất, lòng của hắn sao có thể cam tâm?
Bảo hắn đi nâng đỡ cháu ngoại Ngụy Sư, không có khả năng! Hắn muốn giúp lập tân đế, dùng cái này làm công, nhưng hắn cũng có ngạo khí đấy, Ngụy Sư cùng hắn, có thể nói là kẻ địch rồi.
Hạ Hầu Phái nghĩ thông suốt quan ngại trong đó, lại nghĩ tới người hạ chiếu là Hoàng đế, không biết Dương Vi Tai đối với Hoàng đế có oán hận hay không.
Thời tiết mới, bên cạnh ao Lạc Dương có thật nhiều mỹ nhân.
Một đám thanh tuấn chi tài dọc theo Lạc Dương trì, bên hồ có liễu rủ xanh biếc, mỹ nhân khắp nơi. Có thể thấy được đám tiểu nương tử kết bạn mà du xuân, cách đó không xa có vài tiểu nương tử cỡi ngựa đi tới.
Nhìn các nàng tuỳ tiện cưỡi ngựa, Hạ Hầu Phái lại nghĩ tới Hoàng hậu từng nói “Mười cảnh ngoại ô kinh thành, ta đều đi qua.”, khi đó, A nương thế nhưng sẽ nhân cơ hội thanh minh mà đánh ngựa từ Lạc Dương đến bên hồ?
Cô nghĩ đến, liền ngừng bước chân, đám mỹ nhân tới gần, Hạ Hầu Phái nhận ra một người trong đó, là Thọ An công chúa.
Thọ An công chúa sinh tháng 9, so với Hạ Hầu Phái lớn hơn vài tháng, đã đính ước với Triệu thị, chẳng qua là chưa lập gia đình. Thấy cô, Thọ An công chúa ghìm chặt dây cương, cười nói: “Nhanh dừng lại, đây là Thập nhị lang của chúng ta.”
Đám quý nữ đều lưu loát xuống ngựa, cười đùa tiến lên bái kiến.
Hạ Hầu Phái cùng bọn họ gật gật đầu, nhìn qua Thọ An công chúa nói: “Cửu nương.” Sau đó bên môi cười một chút xấu xa, bước lên một bước, tiến đến bên tai Thọ An công chúa, nhỏ giọng nói: “Triệu lang, có cần phải đến sắp xếp?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát của Thọ An công chúa lập tức đỏ lên, giận: “A phái!” Nhưng không cự tuyệt.
Nhiều người ở đây, tất cả mọi người đều thấy, nam nữ nói mấy câu cũng không coi là lén lút trao nhận, mà hai người này đều đã đính hôn, chỉ cần không có việc gì không tốt, thế nhân có thể cho công chúa khoan dung lớn nhất.
Hạ Hầu Phái vui vẻ càng sâu, dẫn Thọ An công chúa tiến lên, làm cực tự nhiên, giới thiệu cùng mọi người nói: “Đây là Thọ An công chúa.” Giọng nói thập phần dịu dàng.
Mọi người vừa nghe liền hiểu, Triệu gia Tiểu lang quân đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, tiến lên bái kiến: “Bái kiến công chúa.”
Hạ Hầu Phái vỗ vỗ hắn, cười nói: “Cửu nương nhà ta rất hòa khí đấy.”
Nhiều người như vậy nhìn, sao có thể nói nhiều? Nhưng mà ngắn ngủn đôi lời, liền đủ làm cho hai người đỏ mặt.
Tâm tư tiểu nhi nữ, vô cùng động lòng người.
Phong lan trong tay như cũ cố chấp, từ ngày ấy cùng Hoàng hậu thẳng thắn về sau, Hoàng hậu cũng hỏi qua tiểu nương tử là ai, nàng vậy là có tâm tư gì. Hạ Hầu Phái chỉ thoái thác rằng cô cũng không biết, Hoàng hậu thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa.
Lúc này nhìn Thọ An công chúa cùng Triệu Tiểu lang quân, Hạ Hầu Phái liền dâng lên một hồi hâm mộ, ao ước về sau có thể như thế. Như vậy, cô không thể dao động quyết tâm, có thể có một người để thích là cỡ nào không dễ dàng, cô làm sao mà cam lòng buông tha? Dù khó khăn, cô cũng sẽ không buông tha cho việc làm bạn cả đời với Hoàng hậu.
Cô nghĩ thế, bên tai bỗng nhiên có người khẽ gọi: “Thập Nhị điện hạ.”
Hạ Hầu Phái quay đầu, liền thấy một tiểu nương tử tại trước người, lạ mắt, nghĩ có lẽ là chưa từng gặp, tuổi giống như cũng không nhỏ, bộ dạng như mười tám mười chín tuổi. Tuổi này phần lớn tiểu nương tử đã là vợ người, vị này, lại chưa chải đầu kiểu phụ nhân. Có thể cùng công chúa một chỗ, thân phận nhất định không thấp.
Hạ Hầu Phái không quen, nhưng cũng không có thất lễ: “Vị nương tử này là bạn tốt của Cửu nương?”
Tiểu nương tử cười cười, phúc lễ nói: “Gia tổ Thượng thư Tả Phó Xạ Tần Ký Châu.”
Hạ Hầu Phái rõ ràng, trở về bán lễ: “Tần tiểu nương tử.” Cô đã nghĩ tới, Tần Bột có một tôn nữ không chịu lập gia đình, xem như người lập dị, nàng lý do gì cũng không nói, chính là không chịu gả. Nghĩ đến chắc là vị trước mắt này.
Không biết vị tiểu nương tử không chịu lập gia đình này cố ý tiến lên, là có chuyện gì.
Tần thị không nói, Hạ Hầu Phái cũng lười để ý.
Hồi cung, Hạ Hầu Phái đem phong lan đưa cho Hoàng hậu.
Tập tục cổ, thanh minh tháng 3, chiêu hồn tục phách, treo phong lan, bỏ qua điềm xấu.
Hôm nay trong nội cung cũng có khúc thủy lưu thương, Hoàng đế dẫn hậu phi. Hoàng hậu ứng hợp với tình hình, ngâm thơ, thắng một cái chén ngọc, liền tặng cho Hạ Hầu Phái.
(Khúc thủy lưu thương là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn)