Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 37: Khiên ti hí



Quý Hàn Sơ vừa ra khỏi từ đường thì thấy Tạ Ly Ưu đã đứng đợi ở bên ngoài.

Hắn nhìn chàng, cánh môi lúc đóng lúc mở, muốn nói lại thôi.

Toàn bộ Quý gia và năm phiến môn, người hiểu Quý Hàn Sơ nhất chẳng phải ai khác mà chính là đứa con nuôi được trưởng tử nhà họ Quý nhận nuôi, vị nhị môn chủ lớn lên cùng với Quý Hàn Sơ.

Ngay khi nghe được câu “Không hối hận” kia, dường như Tạ Ly Ưu đã nhận ra điều gì đó.

Hắn đi đến bên người Quý Hàn Sơ, nhìn cánh cửa từ đường đã khép kín, giọng nói bình tĩnh: “Quý Tam, đừng đi có được không?”

Quý Hàn Sơ không nói lời nào.

Tạ Ly Ưu ôm tay dựa vào thân cây, lẩm bẩm nói: “Chỉ vì một nữ nhân……”

Hiếm khi nào hắn để lộ cảm xúc thật của bản thân bởi vì hắn luôn sống rất thu mình, gần như không quan tâm đến chuyện của người khác. Nhưng hành động của Quý Hàn Sơ hôm nay khiến hắn khó lòng chấp nhận, huynh đệ duy nhất của hắn, người thân duy nhất của hắn lại muốn đi lên con đường phản bội gia tộc không thể quay đầu.

Quý Hàn Sơ thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Tạ Ly Ưu nghiêng đầu: “Đệ cần gì phải xin lỗi ta chứ.”

Quý Hàn Sơ bước tập tễnh lại gần: “Nhị thúc đâu?”

Tạ Ly Ưu: “Đi Lạc Kinh làm nhiệm vụ rồi. Đệ không đợi thúc ấy trở về sao?” Dù gì Quý Tĩnh Thịnh cũng gần như cha nuôi của chàng.

Quý Hàn Sơ lắc đầu. Không kịp nữa rồi, chờ đến khi trời sáng người Ân gia sẽ phát hiện ra thi thể của Ân Phương Xuyên, chỉ sợ lúc đó sẽ rất phiền toái. Chàng không muốn khiến sự việc trở nên khó giải quyết.

Quý Hàn Sơ: “Huynh giúp ta chuyển lời “Xin lỗi” tới nhị thúc.”

“Sao vẫn là câu này?” Tạ Ly Ưu cười nhạo: “Quý tam, đệ không có lỗi với ai cả, đệ chỉ đang lựa chọn theo ý muốn của mình mà thôi, miễn sao không thẹn với tâm là được.”

Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: “Sau này có trở về không?”

Quý Hàn Sơ lặng im trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tạ Ly Ưu cong môi, mỉm cười chua xót: “Vậy đệ tuyệt đối không được nói cho ta biết rằng đệ sẽ đi đâu.”

Môn tình báo phải chịu trách nhiệm trực tiếp với tông chủ, tuyệt không giấu giếm, đây là quy định tối thượng từ trước đến nay.

Quý Hàn Sơ gật đầu, tiến lên vỗ vai hắn: “Ta đi đây, huynh phải bảo trọng.”

Tạ Ly Ưu rất suy sụp, gương mặt bị bóng cây che khuất nên nhìn không rõ lắm. Hắn lấy từ trong ngực ra một cái túi to bằng bàn tay, ném cho Quý Hàn Sơ.

Quý Hàn Sơ tiếp nhận, mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều vàng lá.

Tạ Ly Ưu quay người đi, vẫy tay với chàng: “Ta đã phân tán người canh gác ở cả năm phiến môn. Nhân lúc trời còn chưa sáng, đệ mau đi thôi.”

Quý Hàn Sơ ngẩn người: “Cảm ơn.”

Tạ Ly Ưu phất tay rời đi, đến tận khi tiếng bước chân biến mất hắn cũng không quay đầu lại.

Đã không thể giữ lại, vậy thì đừng níu kéo làm chi.

Cuộc đời này quá ngắn, con người ta chỉ sống duy nhất một lần. Nếu đời này không gặp được nhau vậy xin hẹn kiếp sau, kiếp sau nữa có thể hội ngộ.

*

Trời sáng, Quý Hàn Sơ đi rồi.

Tạ Ly Ưu ngồi trên nóc nhà, sau lại nằm xuống vì mệt mỏi.

Gió lạnh thổi qua thân thể to lớn của hắn, hắn nheo mắt, dựa theo trí nhớ nghĩ tới vị dưỡng phụ đã mất sớm.

Lâu lắm rồi hắn không nhớ về ông, cũng lâu lắm rồi hắn không tiêu cực như bây giờ.

Hắn nghĩ mãi không ra rốt cuộc nữ nhân kia có điểm gì tốt mà Quý Hàn Sơ có thể từ bỏ người nhà, phản lại đạo nghĩa, thậm chí cả thanh danh và địa vị cũng sẵn sàng từ bỏ.

Tạ Ly Ưu nhắm mắt, cảm thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời. Trong đầu toàn là hình ảnh của Quý Hàn Sơ, nghĩ tới lúc chàng đọc sách, nửa ngày mới lật được một trang, ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi mấy canh giờ, có khi mỉm cười tủm tỉm, có khi cúi đầu trầm tư.

Tuy rằng không nói nhưng Tạ Ly Ưu biết chàng đang nghĩ về Hồng Trang.

Chàng từng hỏi hắn: “Một người sát nghiệt quá nặng, liệu sau khi chết có thể tiến vào sáu cõi luân hồi [1] hay không?”

[1] Sáu cõi luân hồi (Lục đạo luân hồi): Thuật ngữ trong Phật giáo dùng để chỉ những con đường hay các cõi mà chúng sinh sẽ tái sinh sau khi chết. Bao gồm: cõi trời, cõi người, cõi Atula, cõi súc sinh, cõi quỷ đói, cõi địa ngục.

Tạ Ly Ưu không tin Phật cũng không tin đạo nên tất nhiên không biết đáp án chính xác. Nhưng cố tình hắn lại hiểu được một điều, phía sau vấn đề này chính tâm ý chân thật của Quý Hàn Sơ —– Chàng muốn khẩn cầu kiếp sau.

“Tên điên……” Tạ Ly Ưu cười mắng: “Kiếp này chưa biết ra sao, còn nghĩ đến chuyện kiếp sau.”

Có bệnh!

Uống phải canh mê hồn rồi!

Tạ Ly Ưu cũng không biết mình đã nằm trên nóc nhà bao lâu, chỉ thấy nhiệt độ càng lúc càng ấm. Lát sau có một tiểu đệ tử đứng ở phía dưới gọi hắn.

“Tạ môn chủ, Tạ môn chủ!”

Tạ Ly Ưu co chân: “Hôm nay không tiếp khách.” Cho dù Thiên Vương lão tử có tới thì hắn cũng không muốn động đậy.

Tiểu đệ tử nơm nớp lo sợ nói: “Tông chủ gọi ngài đến thư phòng.”

“……”

Thiên Vương lão tử tới thật rồi.

Tạ Ly Ưu phỉ nhổ, nhanh nhẹn ngồi dậy, trong lòng hơi lo lắng.

Đến khi bước vào thư phòng thì nỗi lo ban nãy đã biến thành sự thật.

Quý Thừa Huyên ngồi sau thư án, trên bàn đặt Trục phong và một cái túi thêu màu đỏ. Thấy Tạ Ly Ưu tới, ông ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén không nói nên lời.

Tạ Ly Ưu có chút sợ ông, vừa kính vừa sợ, hắn căng da đầu nói: “Tông chủ.”

Quý Thừa Huyên đóng cửa lại, đẩy hắn về phía thư án, ý bảo hắn nhìn đồ vật trên bàn.

Túi gấm thêu hình uyên ương hí thủy, sinh động như thật.

Quý Thừa Huyên: “Chiếc túi này được tìm thấy trong một bộ huyết y, người giặt giũ nói bộ quần áo đó là của Hàn Sơ.”

Tạ Ly Ưu trả lời khô không khốc: “Vậy ạ, thế thì cất lại……”

Đối diện với ánh mắt đáng sợ của Quý Thừa Huyên, nửa câu nói dối phía sau phải nuốt ngược vào bụng.

Quý Thừa Huyên cầm túi gấm, đầu ngón tay vuốt ve hình thêu tinh xảo. Đôi uyên ương hí thủy cực kỳ sinh động, đường kim mũi chỉ ban đầu non nớt như tay mơ, nhưng sau khi được người thứ hai sửa lại thì đẹp hơn rất nhiều.

Bàn tay của người kia rất khéo việc nữ hồng [2], ngay cả khắc gỗ cũng không kém cạnh. Nàng vẫn thường khoe với ông, đôi tay ấy đáng giá mười cân vàng lá.

[2] Nữ hồng: Chỉ những công việc như may vá, dệt vải, thêu thùa và những công việc khác do phụ nữ làm.

Quý Thừa Huyên nắm chiếc túi, xoay người nhìn chằm chằm vào Tạ Ly Ưu: “Người giết Ân gia rốt cuộc là ai?”

Tạ Ly Ưu có ý đồ lừa dối cho qua: “Có lẽ là kẻ thù của Ân gia. Năm đó vì đoạt lại tuyết kiếm nên Ân tông chủ đã đắc tội không ít người, nói không chừng là hậu duệ của Kiếm quỷ Dĩnh Xuyên.”

Quý Thừa Huyên gõ mặt bàn: “Tạ Ly Ưu.”

Tuy giọng điệu nhàn nhạt nhưng Tạ Ly Ưu biết đây là điềm báo rằng ông sắp tức giận.

“Ngươi là môn chủ môn thứ hai, hẳn phải biết rõ nhiệm vụ của mình là gì.” Quý Thừa Huyên ngồi xuống phía sau bàn, ngón tay vuốt ve Trục phong: “Quý gia Cô Tô không chứa chấp phế nhân.”

Rõ ràng là một đôi mắt đẹp nhưng lúc nhìn người khác lại làm cho họ lạnh cả sống lưng.

Quý Thừa Huyên hỏi lại: “Người giết nhà họ Ân là ai?”

Tạ Ly Ưu nuốt nước bọt, chần chờ nói: “Một tiểu cô nương.”

“Bao nhiêu tuổi?”

Tạ Ly Ưu ngẫm nghĩ: “Khoảng mười mấy tuổi thôi.”

Bàn tay sờ đao của Quý Thừa Huyên khựng lại.

Tạ Ly Ưu quan sát vẻ mặt của ông, cũng đoán được ông đang nghĩ điều gì, mặc dù do dự nhưng hắn vẫn nói: “Tông chủ, tuổi của nàng ta…… có vẻ ít hơn Tam công tử.”

Ngày Hồng Tụ mất tích, trưởng tử của Quý gia còn chưa cưới vợ.

Cho nên chưa chắc Hồng Trang là con gái của Quý Thừa Huyên.

Quý Thừa Huyên không nói gì, sau khi suy nghĩ một lát mới hỏi tiếp: “Nàng ta tên là gì?”

Tạ Ly Ưu: “Hồng Trang.”

Quý Thừa Huyên lặp lại cái tên này trong đầu hai lần, ánh mắt của ông dừng trên Trục phong cùng với chiếc túi gấm. Sau đó ông nâng mắt nhìn Tạ Ly Ưu: “Tìm được nàng không?”

Chữ “nàng” này tất nhiên là chỉ Hồng Tụ.

Tạ Ly Ưu lắc đầu.

Hồng Tụ xuất hiện một cách ly kỳ, không ai biết nàng đến từ đâu. Chính nàng cũng không chịu nói, nàng bảo đó là bí mật. Nàng ở bên Quý Thừa Huyên đồng nghĩa với việc cắt đứt mọi liên lạc với sư môn, nàng không muốn sư môn bị lộ ra bên ngoài cũng như không muốn ảnh hưởng gì tới họ.

Ngoài một thanh đao Trục phong, nàng không để lại bất cứ thứ gì.

Quý Thừa Huyên tìm nàng mười mấy năm, tìm đến tận bây giờ. Thậm chí ông cũng không biết chính mình đang kiên trì vì điều gì nữa.

Ông cho rằng có thể nàng đã chết, cũng hoài nghi Ân gia không thoát khỏi liên quan với chuyện này.

Nhưng dù sống hay chết thì đều không có chứng cứ xác thực. Ông không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tìm mãi tìm mãi, tìm từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác mà thôi.

Quý Thừa Huyên cầm chiếc túi gấm: “Hồng Trang đưa cho Hàn Sơ à?”

Tạ Ly Ưu gật đầu.

Quý Thừa Huyên: “Tại sao không bẩm báo?”

Tạ Ly Ưu khó xử, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Tông chủ đã từng nói tất cả sự việc liên quan đến Ân gia đều không được để ngài nghe được, dù chỉ là một chữ.”

Nói thì nói vậy nhưng khó tránh có lòng riêng.

Quý Thừa Huyên hừ lạnh, cất túi gấm vào trong vạt áo trước ngực, nói: “Đi thôi.”

Tạ Ly Ưu cẩn thận hỏi: “Tông chủ, đi đâu vậy ạ?”

Quý Thừa Huyên mở cửa, đi đến hướng biệt viện.

“Bây giờ đi tìm Hàn Sơ, hỏi cho rõ ràng.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.