Ngày hôm sau, Intron như thường lệ bận âu phục giày da chờ trước cửa nhà từ sớm. Mặc dù ban đầu nói là ‘tiện đường đưa đón’, nhưng Chung Yến đón cậu ta thực ra không tiện đường, điểm này cậu ta đã sớm biết. Cậu ta hiện giờ là người đứng thứ hai trong Tiêu bản, vấn đề an toàn quả thực không thể qua loa. Vậy nên mấy hôm trước Chung Yến mở lời cậu ta cũng không khách sáo từ chối. Một Thượng nghị viên hàng ngày đón trợ lý đi làm có vẻ không hợp với lẽ thường. Nếu thường ngày có lẽ họ sẽ không làm như vậy, tránh dẫn tới hoài nghi. Chẳng qua bây giờ…
Intron đứng dưới khu nhà mình, vừa chú ý xe đi tới vừa không yên lòng nghĩ, hiện giờ còn ai quan tâm mấy việc này chứ? Chương trình nghị sự nhằm luận tội Điệp đã chính thức được đưa vào danh sách trọng điểm, dù sao bỏ phiếu sẽ diễn ra trong một hai ngày này. Mặc dù vẫn còn không ít Thượng nghị viên kiên quyết phản đối, nhưng cũng đã có người —— hiển nhiên là người do Tiêu bản bọn họ sắp xếp —— vạch trần nặc danh trên cộng đồng ảo. Dân gian hết sức ngợi khen, nhao nhao tràn vào trang web và trang chủ của Thượng nghị viện để hỏi thăm tiến độ. Chuyện này khiến Thượng nghị viện bây giờ đâm lao buộc phải theo lao. Nếu không để chương trình nghị sự này tiếp tục tiến hành, chỉ sợ sẽ gây ra thêm phản ứng ngược càng lớn.
Xe của Chung Yến ổn định dừng bên cạnh cậu ta, Intron mở cửa ghế sau ngồi vào, đang định chào Chung Yến như mọi hôm, bỗng nhiên giật mình nhận ra người ngồi cạnh không phải Chung Yến mà là một vệ sĩ khá trẻ.
Chung Yến thường ngày vẫn ngồi ghế sau hôm nay lại ngồi ở ghế phó lái, lái xe là một vệ sĩ đeo kính râm bự chảng —— chờ chút, sao lái xe phải đeo kính râm nhỉ? Mà nửa mặt của người này sao mà trông quen ghê… Intron nghĩ hoặc nhìn lái xe qua gương chiếu hậu mất một lúc vẫn không thể nhớ ra nửa gương mắt trông quen mắt này là ai, chỉ đành ngơ ngác chào hỏi mình Chung Yến.
“Chào buổi sáng.” Chung Yến ôn hoà đáp lại. Mặc dù câu trả lời này của y không khác gì ngày thường —— từ khi hai người biết rõ được thân phận của nhau, thái độ của người sư huynh này trong âm thầm đã trở nên khá tốt —— nhưng Intron vẫn cảm thấy tâm trạng của Chung Yến hình như tốt hơn bình thường.
Hoàn toàn tương phản với trạng thái của Chung Yến chính là vệ sĩ trẻ tuổi ngồi phía sau. Không biết vì sao người này nom mới chỉ hơn hai mươi mà đã biểu lộ ra vẻ hiểu thấu hồng trần. Intron thử nói một tiếng chào với anh ta, ý đồ làm rõ tình trạng quỷ dị trong xe này là chuyện gì xảy ra, lại được đối phương trả cho một ánh mắt không còn thiết tha gì cả.
Intron:?
Rất nhanh đã đến nghị viện. Sau khi xe dừng hẳn, Intron đang muốn xuống xe, chỉ nghe Chung Yến nói với lái xe: “Lái xe về chậm thôi đấy nhé, đừng đi đường đằng trung tâm thương mại, giờ này qua đó sẽ tắc đường đấy.”
Intron chưa từng nghe Chung Yến nói chuyện dịu dàng như thế bao giờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy lái xe mang kính râm bự mở miệng đáp: “Biết rồi, yên tâm đi, đường Thủ đô tinh anh rành lắm, không lạc được đâu.”
Ngữ khí của hắn tràn đầy vẻ cưng chiều, không phải là phong cách nói chuyện ngày thường. Chẳng qua có nửa gương mặt kia làm manh mối, Intron vẫn nghe ra giọng nói này thuộc về ai, khiếp sợ đến nỗi xe cũng quên xuống.
“Vậy em đi làm đây.” Chung Yến nói.
“Chờ một chút.” Adrian giữ chặt tay y, tháo kính râm xuống cất gọn lại, “Các cậu xuống trước đi, em ấy sẽ tới ngay.”
Intron nhìn thấy cặp mắt bạc thế gian hiếm thấy nọ, trố mắt gật đầu lia lịa. Vệ binh trẻ tuổi ngồi cạnh lại nghi hoặc hỏi: “Chỉ huy, sao em cũng phải xuống ạ?”
Adrian bất mãn nói: “Bảo cậu xuống thì cứ xuống đi, hỏi nhiều thế làm gì?”
Chung Yến vội kéo tay hắn, ôn hoà trấn an cả hai: “Hai người hình như là bằng tuổi đấy, nghĩ cũng khéo thật, xuống xe trò chuyện kết giao mấy câu không tốt sao?”
Xác suất bằng tuổi lớn như vậy, có gì mà khéo đâu!
Intron và vệ binh nọ bị đuổi xuống xe, nhìn nhau câm nín đứng trên vệ đường. Một lát sau, chàng vệ binh ngượng ngùng mở lời: “Cậu cũng hai ba hả? Ha ha, khéo ghê nơi.”
Intron: “Không, tôi hai bốn rồi.”
… Bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Cũng may chưa đầy một lát Chung Yến đã xuống xe, kết thúc cuộc trò chuyện lúng túng của cả hai. Intron thở dài cái thượt rồi theo sau Chung Yến vào Thượng nghị viện. Trên mặt Chung Yến đã khôi phục vẻ không gợn sóng nhất quán ngày xưa, y vừa đi vừa hỏi: “Bản thảo phát biểu đã sửa xong rồi đúng không.”
“Vâng, ngài Chung.”
“Tốt, lát nữa gửi cho tôi.”
“Vâng.”
Intron một đường bàn công chuyện cùng y, Chung Yến nhìn qua không có bất kỳ dị thường nào, chỉ là nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra môi y lúc này trông mọng nước diễm lệ hơn bình thường, trông như là… mới được hôn xong vậy.
“Tôi đưa cậu về trước, báo địa chỉ đi.” Adrian nói với vệ binh trẻ tuổi mới lên xe lần nữa.
Vệ binh giật nảy mình, vội vàng nói: “Đừng, chỉ huy, em đổi chỗ với anh, để em lái xe cho. Anh xuống chỗ em ngồi đi, đội trưởng mà biết sẽ đánh chết em mất.”
Hôm qua vì không thấy rõ tình huống nên cậu ta mới xem chỉ huy như gian phu mà mắng, lúc về còn bị đội trưởng quở tới nửa đêm.
“Ai lái mà chẳng giống nhau? Lại nói cậu mới là lần đầu tới Thủ đô tinh nhỉ, so ra tôi còn quen đường quen nẻo hơn cả cậu nữa. Nhanh lên, đưa cậu về xong tôi còn muốn tới chỗ khác.”
Vệ binh còn chưa kịp từ chối tiếp, Adrian đã tìm thấy địa chỉ của họ trong danh sách gần đây, kéo cần gạt động lực, khởi động xe.
Đã sớm nghe nói Adrian không hề kiêu ngạo, cùng với các binh sĩ dưới chót nhất cũng có thể xưng anh em, hôm nay xem ra cậu ta đã được nhìn tận mắt, chỉ là… Vệ binh trẻ tuổi khóc không ra nước mắt ngồi trên ghế phó lái, nhớ lại chuyện khi sáng.
Như thường lệ, cậu ta và một vệ binh khác lái xe tới gara dưới nhà Chung Yến chờ y, không ngờ sáng nay lại có tận hai người đi xuống. Adrian nói mình cũng có việc muốn ra khỏi cửa, vì để che giấu tai mắt người khác nên muốn đổi đồ với một trong số hai vệ bình. Tình cờ thế nào mà trong hai người, người lớn tuổi hơn có vóc dáng khá giống với Adrian, thế là vệ binh nọ và Adrian đổi quần áo với nhau. Kết quả liền thành Adrian lái xe, Nghị viên Chung Yến ngồi ghế phó, một mình cậu ta ngồi ghế sau suy nghĩ mình rốt cuộc vì sao lại xuất hiện trong xe.
Bàn quan hệ, người ta là một đôi bạn đời hợp pháp tân hôn tiểu biệt. Bàn vệ sĩ —— người được xưng là đơn binh mạnh nhất nhân loại – Adrian đang ngồi đằng trước, hình như cũng không cần cậu ta phải bảo vệ gì.
Lúc đầu tự nhận là bóng đèn đã đủ xấu hổ rồi, không ngờ Chung Yến xuống xe xong, cậu ta thoát kiếp bóng đèn thì tình huống lại biến thành Adrian làm tài xế của cậu ta. Vệ binh trẻ tuổi một đường như ngồi bàn chông, thậm chí còn quên hỏi chút nữa Adrian định đi đâu, làm gì.
Tối đó, Chung Yến về nhà còn mang theo nguyên một bộ đồ làm bếp. Phòng bếp của căn chung cư cá nhân lần đầu tiên có tiếng xoong nồi bát đĩa va chạm, trong nhà nhỏ nức mùi thơm của đồ ăn. Adrian ngẩng đầu khỏi công vụ, bị mùi thơm kia và bóng lưng của Chung Yến câu mất lòng làm việc, không kìm được đi tới vòng đến vòng đi sau lưng y.
“Đừng có ăn nguyên liệu chứ.” Chung Yến vỗ lên bàn tay tà ác đang thò về phía thớt, buồn cười nói, “Nói chuyện với em đi, đỡ cho miệng anh rảnh rỗi.”
Adrian có tốc độ ra tay nhanh đến nỗi kẻ địch không thấy nổi lại bị Chung Yến không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào bắt bài, thật ra hắn cũng không thật sự muốn ăn nguyên liệu nấu ăn trên thớt, chỉ làm vì tình thú mà thôi.
Adrian từ đằng sau ôm lấy Chung Yến đang nấu ăn. Trước kia họ còn ở ký túc xá, vì lo Chung Yến nhìn ra được tâm tư của mình nên hắn chỉ dám dán lên, bây giờ đã có thể đường hoàng ôm eo Chung Yến, “Ngày mai sẽ là trận chiến cuối, em có lo không?”
Hắn nhắc tới chính là thông báo mới ra của Thượng nghị viện vào xế chiều hôm nay. Vì trí tuệ nhân tạo Điệp làm trái quy tắc, tuyên bố Lệnh Vinh quang, đồng thời hạ quân lệnh trấn áp khiến một số học sinh bị thương, Thượng nghị viện quyết định khởi động Án luận tội, ngày mai sẽ tiến hành biểu quyết trong Hội nghị Bàn tròn; hơn nữa, để biểu đạt thành ý, toàn bộ quá trình sẽ trực tiếp phát sóng toàn Liên Bang.
“Đã tới bước này, những chuyện nên làm đều đã cố gắng làm rồi.” Một tay Chung Yến cầm muôi khuấy khuấy nồi canh, một tay che lên mu bàn tay Adrian đang đặt bên hông mình, “Hôm nay còn may trước khi tan làm em đã bàn quá trình đại khái xong xuôi, nếu không còn phải ở lại họp đêm nữa.”
Sáng nay, người có tư lịch sâu nhất trong mười hai Thượng nghị viên, nghị viên Bard Pearson như thường lệ phải tới khi cuộc họp sắp bắt đầu mới khoan thai tới chậm —— nếu không có cuộc họp, chưa biết chừng phải đến giữa trưa lão mới tới Nghị viện, toàn bộ Thượng nghị viên đều đã nhìn nhiều thành quen.
Hai ngày trước Bard Pearson còn chết sống không chịu đồng ý luận tội, thế mà lần họp này lại bất ngờ gật đầu. Chẳng qua ông ta muốn mình trở thành người chủ trì cuộc bỏ phiếu, còn Chung Yến lại kiên quyết yêu cầu Stalvern Yate rời núi. Hiện giờ thân phận của Chung Yến đã khác xưa nhiều, lời nói của y lúc này khá có sức nặng. Hai bên vì chuyện này mà giằng co không ngớt, cuối cùng phải tới Vahl Cayman đại diện cho phe trung lập bày tỏ ủng hộ phía lão Yate thì sự tình mới coi như nói xong.
Chung Yến đậy nắp nồi lại, quay người ôm lại Adrian: “Lúc đầu em nghĩ thế nào cũng phải kéo dài tới ngày mai cơ. Xem ra chuyện anh làm hôm nay rất thuận lợi.”
Adrian không đáp ngay. Hiện giờ ở Thủ đô tinh, hai người nói chuyện vẫn luôn cẩn thận, cố gắng không nói tới kế hoạch cụ thể, cho nên Adrian chỉ ôm chặt lấy người trong ngực, dịu dàng nói: “Bên anh mấy ngày nay đều rất thuận lợi, chắc chắn là nhờ vật trang sức may mắn em tặng có hiệu quả.”
Hắn nói đoạn, móc từ trong túi ra một quả bóng lông trắng tuyết. Chung Yến nhìn đến đây, mím môi cười nói: “Anh thật sự vẫn luôn mang theo trong người hả?”
“Đương nhiên, đây là linh vật của anh mà.” Adrian bỏ nó vào tay Chung Yến, trịnh trọng đáp: “Cho em mượn dùng một ngày này, mai dùng xong nhớ phải trả anh.”
Chung Yến cười nói: “Được.”
Adrian nhìn y, muốn nói lại thôi. Chung Yến mẫn cảm hỏi: “Sao thế?”
Nếu ngày mai thất bại, hắn sẽ trực tiếp buộc Chung Yến theo mình rời khỏi Thủ đô tinh. Hắn biết có lẽ Chung Yến sẽ không đồng ý, y nhất định sẽ muốn ở lại giải quyết hậu quả, dù cho không thể thoát thân. Nhưng đối với Adrian mà nói, sự an toàn của Chung Yến quan trọng hơn bất cứ điều gì, đây cũng là mục đích chủ yếu hắn bí mật tới Thủ đô tinh.
“Nếu…” Adrian lời đến khóe miệng, cuối cùng đổi thành: “Nếu làm mất em phải làm cho anh cái mới. Lần này anh muốn đuôi sói cơ.”
– Hết chương 81-